Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là chính nghĩa

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Tuy rằng Sở Tuyết là chủ tử của bọn họ, Sở gia đối với bọn họ ân nặng như núi, thế nhưng khi đã đứng trước cánh của sinh tử, đụng chạm đến những việc liên quan trực tiếp đến sinh mệnh của bản thân, kiểu lựa chọn này thực ra rất đơn giản.

“Các ngươi…” Nhìn thấy những người hạ nhân từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hầu hạ mình, ngày thường luôn nghe lời răm rắp, lại muốn vứt bỏ mình ngay lúc này, trong lòng Sở Tuyết đau đớn không nói lên lời.

Nàng ta muốn quở trách bọn họ nhưng lại bất lực, bởi vì nàng ta biết bản thân mình sắp xong rồi.

Ở Thanh Long Tông, nàng ta không quyền không thế, đối mặt với loại người không thể đắc tội này, cho dù nàng ta có bị làm bẩn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao nàng ta cũng không muốn chết.

“Bá”

Nhưng lúc Sở Tuyết đang tuyệt vọng, một thân ảnh như quỷ mị từ trong rừng nhảy ra, hạ xuống trước người nàng ta.

“Ba ba ba”

Sau khi rơi xuống đất, người kia nhanh chóng ra tay, vô số đạo chưởng ảnh mang theo sát khí bay thẳng đến trước mặt ba người Kiếm Đạo Minh.

“Vù vù vù”

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho ba người Kiếm Đạo Minh kinh hãi, bọn chúng nhanh chóng điểm mũi chân bay về phía sau.

Bình tĩnh nhìn lại, ba người mới phát hiện, người tập kích bọn họ là một thiếu niên non nớt.

Tuy nhiên người giật mình nhất lúc này là Sở Tuyết, bởi vì bất luận thế nào nàng ta cũng không thể ngờ được rằng, lúc những người mình tín nhiệm đều lựa chọn vứt bỏ mình, Sở Phong lại không để ý đến an nguy của bản thân mà đứng ra chắn trước người nàng ta.

“Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây.” Người có khuôn mặt đầy sẹo mụn của Kiếm Đạo Minh chỉ vào Sở Phong phẫn nộ quát.

“Các ngươi còn chưa xứng biết đại danh của ta, tuy nhiên có ngươi có thể gọi ta là chính nghĩa.” Sở Phong nhàn nhạt cười nói.

“Chính nghĩa? Chính nghĩa cái con mẹ ngươi ấy.” Tên sẹo mụn huy động Huyền Thiết Kiếm trong tay, tạo ra mấy luồng gió hình lưỡi đao bay đến chỗ Sở Phong.

Thấy vậy, Sở Phong đẩy một chưởng, lấy một cỗ lực nhu hòa đẩy Sở Tuyết ra.

Sau đó thân hình nhanh chóng né tránh, sau khi né tránh không kích liền chạy như bay đến chỗ tên sẹo mụn, đánh ra một đạo Hư Huyễn chưởng.

“Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết.”

Thấy Sở phong lại dám phản kích, hai tên Kiếm Đạo Minh khác cũng nhao nhao rút Huyền Thiết Kiếm sau lưng ra, sử dụng một loại kiếm thức vô cùng huyền diệu đâm về hướng Sở Phong.

“Vù vù.”

Tuy nhiên lần này Sở Phong không những không tránh, mà ngược lại biến đổi chiêu thức, đồng thời đánh ra ba đạo Hư Huyễn chưởng, ba chưởng ấn này va chạm mạnh với ba thanh Huyền Thiết Kiếm.

“Keng keng keng”

Ba tiếng vang trầm trầm truyền đến, bốn người đều lùi lại mấy bước, tuy nhiên sau khi Sở Phong đánh được hai chưởng thì cảm thấy có một trận tê dại truyền đến, Sở Phong nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì hắn biết, ba người này đều là cao thủ Linh Vũ tầng thứ năm, hơn nữa đối phương còn chưa thi triển ra toàn lực.

Cũng giống như vậy, ba thành viên của Kiếm Đạo Minh kia cũng cau mày, bọn họ đã sớm phát hiện ra thực lực của Sở Phong là Linh Vũ tầng thứ tư.

Thế nhưng một tiểu quỷ Linh Vũ tầng thứ tư lại có thể đẩy lùi được ba người bọn họ, có thể thấy tuyệt không thể khinh thường thực lực của tiểu quỷ này.

“Tiểu tử, chúng ta vốn không thù không oán, ngươi đừng nên vì mấy người không liên quan này mà đắc tội với Kiếm Đạo Minh.

“Không sai, ta thấy tiểu tử ngươi có chút thiên phú, chỉ cần thức thời một chút, chúng ta có thể dẫn ngươi đi gia nhập Kiếm Đạo Minh, đảm bảo tương lai ngày sau của ngươi sẽ tươi sáng.” Thấy Sở Phong không phải người dễ đối phó như trong tưởng tượng, ba người này lại muốn lôi kéo Sở Phong.

Mà nghe được những lời này, Sở Phong không có phản ứng gì nhưng Sở Tuyết thì ngược lại, nàng ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Nàng ta cùng Sở Phong có khúc mắc khá sâu, Sở Phong vốn chẳng có lý do gì để giúp nàng ta, mà bây giờ Kiếm Đạo Minh lại đưa ra điều kiện như vậy, nàng ta thực sự sợ Sở Phong sẽ vứt bỏ mà mặc kệ mình.

Mặc dù nàng ta biết, hi vọng rằng Sở Phong sẽ bảo vệ mình là rất xa vời, thế nhưng trước mắt Sở Phong là hi vọng duy nhất của nàng ta.

“Kiếm Đạo Minh? Theo ta thấy gọi là Cầm Thú Minh thì hợp lý hơn, mặt hàng như các người mà còn muốn lôi kéo bản tiểu gia, ta nhổ vào.” Sở Phong hung hăng nhổ một bãi nước miếng.

“Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Thấy lôi kéo không được lại còn bị nhục nhã, ba người giận tím mặt, cầm Huyền Thiết Kiếm trong tay cùng nhau đánh tới Sở Phong.

Lần này, ba người rõ ràng thật sự quyết tâm, kiếm còn chưa đến, khí thế áp bức đã lao đến, ngay cả Sở Phong cũng phải nheo hai mắt lại, không thê không cẩn thận đối phó.

“Nhìn cái gì thế, còn không mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc bản tiểu gia diệt trừ thế lực tà ác.”

Sở Phong hét lớn một tiếng với đám người Sở Tuyết, sau đó mới phi thân nhảy lên, hai tay lay động tạo ta vô số bàn tay khác bay về hướng ba người kia.

“Là Hư Huyễn chưởng, cẩn thận đối phó.”

Một người trong đó nhận ra võ kỹ mà Sở Phong thi triển, trong lúc khiếp sợ, lập tức biến đổi kiếm thức, từng luồng ánh sáng hiện lên, ba người thi triển ra một loại trận pháp, vây Sở Phong trong đó.

“Sở Phong…”

Thấy Sở Phong đánh nhau cùng ba cao thủ Linh Vũ tầng thứ năm, trong lòng Sở Tuyết cực kỳ phức tạp, nàng ta biết điều này đại biểu cho cái gì, điều này đại biểu cho việc Sở Phong đang hi sinh vì nàng ta, mà loại hi sinh này rất có thể sẽ mất đi tính mạng.

“Còn không mau cút đi.” Lúc Sở Tuyết đang chần chờ, Sở Phong lại rống lên một tiếng.

“Tiểu thư, đi nhanh.” Cùng lúc đó, đám người Sở gia cũng vây quanh dắt Sở Tuyết chạy vào trong rừng.

“Đều cút hết cho ta.” Sở Tuyết dùng sức hất những người này ra, lại nhìn về phía Sở Phong với ý tứ sâu xa.

Thấy thân ảnh của Sở Phong ở bên dưới ra sức giãy dụa, hàm răng Sở Tuyết cắn chặt, giống như hiện tại đang phải quyết định một cách rất khó khăn.

“Cút mau.” Sở Phong lại hét lên một lần nữa.

Mà giờ phút này, thân thể mềm mại của Sở Tuyết không khỏi run lên, hai làn nước mắt óng ánh lăn xuống từ khóe mắt, sau khi nói một tiếng “Cảm ơn” liền chạy vào rừng.

“Tiểu tử, dám phá hỏng chuyện tốt của ông, hôm nay ta phải phế ngươi.”

Nhìn thấy miếng thịt mỡ đã đến miệng rồi còn chạy mất, ba người lên cơn giận dữ, mũi kiếm hướng thẳng đến chỗ yếu hại nhất, muốn hạ độc thủ với Sở Phong.

“Vậy còn phải xem thực lực của các ngươi.”

Mặc dù mặt ngoài Sở Phong gắng gượng chống đỡ, nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực, đối đầu với ba người có tu vi cao hơn mình một cấp, thật sự hơi quá sức đối với hắn.

Đồng thời ba người này đều không phải hạng người dễ đối phó, không nói đến Huyền Thiết Kiếm trong tay của bọn họ vô cùng lợi hại, mà võ kĩ bọn họ tu luyện càng giúp phát huy lợi khí trong tay họ đến cực hạn, hơn nữa ba người cùng nhau liên thủ, khiến Sở Phong phải chống đỡ rất vất vả.

Quan trọng nhất là, Sở Phong còn chưa muốn bộc lộ ra tam thức Lôi Đình của mình, cho nên hắn quyết định không dây dưa cùng ba người này.

“Vù vù”

Nghĩ vậy, Sở Phong đánh ra một chiêu thức giả, sau đó bay vọt lên không, lại nhanh như chớp thoát khỏi vòng vây của ba người.

“Ba tên phế vật, có gan thì đến mắt ta đi.” Nhảy về phía sau, Sở Phong cười một tiếng khiêu khích với ba người, sau đó tựa như con khỉ nhảy vào trong rừng.

“Muốn chạy à, đuổi theo cho ta.”

Thấy Sở Phong vậy mà lại chạy trốn, ba người sao có thể buông tha, đuổi theo sát phía sau.

Chỉ là, bọn họ đã đánh đánh giá thấp Sở Phong, cho dù bọn họ phát huy linh khí đến cực hạn, thi triển ra võ kỹ thân pháp nhưng vẫn không thể đuổi kịp Sở Phong, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì một khoảng cách.

“Còn bà nó, tiểu tử này cầm tinh con khỉ à, sao lại “chuồn” nhanh vậy.”

“Tiểu tử này thật không đơn giản, mới ít tuổi như vậy mà đã có thực lực như thế này, lại có thể thoát ra từ trong Kiếm trận của ba người chúng ta, có thể thấy được tên này có thiên phú cực cao.”

“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp được chuyện này, người nào có thể thi triển ra Hư Huyễn chưởng đạt đến trình độ này, nếu mà để cho hắn có điều kiện tiếp tục trưởng thành, thì quả thật không dám tưởng tượng.”

“Một khi đã như vậy, hôm nay tuyệt không thể để hắn sống mà rời đi, nếu không sẽ để lại tai họa lớn sau này.”

Ba người càng biết rõ thực lực của Sở Phong, thì càng trở nên ngoan độc, tàn nhẫn. Bọn chúng âm thầm quyết định, muốn bóp chết Sở Phong ngay bên trong núi Linh Dược này.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.