Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi thái độ.

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua mấy ngày, thời gian này Sở Phong không rời khỏi nhà, mỗi ngày ngoại trừ nghiên cứu Lôi Đình Tam Thức thì dành thời gian luyện hóa linh dược.

Mấy ngày ngắn ngủi này, Sở Phong từ một gã phú hào trở thành một tên quỷ nghèo kiết xác, cũng may là đan điền của hắn lần này được bổ sung không ít, Sở Phong phỏng đoán, nếu dùng thêm một viên Linh Châu nữa thì sẽ có thể đột phá rồi.

Nhưng mà, mỗi năm chỉ có một lần săn bắt linh dược, Linh Châu lại là linh dược cực phẩm, nếu không phải nhờ có Tô Mỹ, sao Sở Phong có thể có được lợi lộc lớn như vậy, cho nên hắn cũng tự hiểu được, muốn đột phá lần nữa không phải là chuyện dễ dàng.

Bất giác, cũng đã tới này họp tộc của Sở gia, một ngày, có ba vị khách quen đến nhà thăm hỏi.

“Sở Nguyệt tỷ, Sở Tuyết, Sở Uy?”

Nhìn ba người này, Sở Phong cảm thấy hơi bất ngờ, nếu chỉ mình Sở Nguyệt tới dọn đồ thì không có gì ngạc nhiên, nhưng không ngờ rằng, Sở Tuyết và Sở Uy cũng sẽ theo tới.

“Sở Phong đệ, sắp tới ngày họp tộc rồi, đệ mau về cùng bọn ta đi.” Sở Nguyệt cười nói.

“A?” Sở Phong nhìn Sở Uy và Sở Tuyết, có chút chần chừ.

“Sở Phong ca, về cùng với bọn ta đi, tất cả mọi người đang chờ huynh về.” Sở Tuyết cũng mở miệng nói, trong mắt ngoại trừ vẻ thành khẩn còn đầy vẻ áy náy.

“Sở Phong, trước kia giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm, nhưng nói cho cùng chúng ta vẫn là người một nhà, có một số việc hi vọng đệđừng để trong lòng.” Sở Uy cũng cười hì hì nói, trong lời nói lại có ý nhận sai.

Sở Phong suy nghĩ một lát, đồng ý nói: “Vậy được thôi.”

Sở Phong không phải người hẹp hòi, nếu không ngày đó đã không cứu Sở Tuyết, huống chi hắn cũng đang dự định về Sở gia, có thể nói chuyện phiếm cùng Sở Nguyệt trên đường về, cũng không tồi đâu.

Đi tới của lớn của Thanh Long Tông, quả nhiên người của Sở gia đang đứng đó đợi Sở Phong, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Phong, không có thù địch của ngày xưa nữa, ngược lại có vẻ kính sợ, trong kính sợ cũng có một chút xấu hổ và hổ thẹn.

Tuy rằng vẫn chưa xác định được, nhưng trong lòng nhiều người đã biết, Sở Phong có khả năng chính là người nộ sát bốn mươi mãnh thú, hơn nữa còn nhận được sự coi trọng của Dực Minh, đối mặt với một Sở Phong như vậy, bọn họ sao dám đắc tội được.

Đối với sự thay đổi của bọn họ, Sở Phong cũng không nghĩ gì nhiều, nói cho cùng ở trong lòng Sở Phong, cũng coi mình là một thành viên của Sở gia, có thể hòa thuận chung sống cùng với người nhà là điều mà Sở Phong luôn muốn.

Tuy rằng hắn cũng biết, thái độ của bọn họ thay đổi, là bởi vì thực lực của chính bản thân mình, nhưng đâu có sao, dù gì thế gian này vốn là như thế, cho dù là người một nhà, cũng phải lấy thực lực để xếp trên dưới.

Trong Thanh Châu, có một trấn nhỏ xây dựa vào núi, tên là trấn Kháo Sơn, Sở gia chính là bá chủ của trấn Kháo Sơn này,cai quản hơn mười dặn tài nguyên đất đai xung quanh.

Trước cửa lớn đầy khí phách của Sở gia, có mấy vị thiếu nam thiếu nữ nhảy từ trên ngựa xuống, đó chính là đoàn người Sở Phong từ Thanh Long Tông quay về.

“Nhìn xem, các thiếu gia tiểu thư của Sở gia đã quay trở lại rồi.”

“Trường bào màu tím, đó là dấu hiệu của đệ tử Thanh Long Tông đấy, thật là lợi hại, không hổ là người của Sở gia.”

“Đúng vậy, trong việc tu võ tư chất là quan trọng nhất, Lão Dương Đầu ở đầu phía đông, táng gia bại sản gom góp ngân lượng, để con trai hắn bái nhập Thanh Long Tông, nhưng vào Thanh Long Tông đã mười năm rồi, cũng chỉ đạt đến tu vi Tu Võ tầng một, quả thực không so được với các thiếu gia tiểu thư của Sở gia.”

“Cũng không phải tất cả, ta nghe nói thiếu gia Sở Phong của Sở gia, bây giờ cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cho nên đã nhiều năm không quay lại Sở gia rồi.”

“Cái này là ông không biết rồi, Sở Phong tuy có thân phận là thiếu gia, nhưng không có dòng máu của Sở gia, hắn được Sở Uyên nhặt về, tư chất của hắn không bằng các thiếu gia tiểu thư khác thì cũng rất bình thường.”

“Suỵt, việc này đừng nói linh tinh, bị Sở Uyên nghe được thì gặp xui xẻo lớn đấy.”

Đám người Sở Phong trở về, khiến cho vô số người dân trong trấn vây xem, đối với những người không có duyên với tu võ như bọn họ mà nói, tất cả những người tu võ, đều là đối tượng sùng bái của bọn họ.

“Thiếu gia tiểu thư, mọi người đã trở lại rồi.”

Đi vào sân nhà, tất cả hạ nhân của Sở gia đều xúm lại, đồng thời cũng hấp dẫn không ít những người trẻ tuổi của Sở gia.

Người trẻ đồng lứa của Sở gia rất nhiều, chẳng qua họ bái nhập những tông môn khác nhau, cho nên khi những thiếu niên bái nhập Thanh Long Tông trở về, những người thuộc tông môn khác, cũng muốn nhìn đám người Sở Uy Sở Nguyệt một chút, xem đã phát triển đến mức nào.

“A, đây không phải là Sở Phong sao, rốt cuộc bước vào nội môn Thanh Long Tông rồi hả?”

Một thanh âm chanh chua vang lên, có một nhóm thiếu nam thiếu nữ đi tới, đi đầu là một gã thiếu niên anh tuấn.

Hắn tên là Sở Tầm, là đệ tử nhị đẳng của Thiên Phong Tông, năm nay mười tám tuổi, có tu vi Linh Vũ tầng năm, giống như đa số những người của Sở gia, hắn cũng đối địch với Sở Phong từ nhỏ tới lớn.

“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi mười lăm tuổi cũng mới bước vào nội môn Thiên Long Tông nhỉ?” Sở Phong khẽ cười nói.

“Hừ, ngươi nói không sai, nhưng ta bước vào nôi môn chỉ có ba năm ngắn ngủi, đã đạt tới Linh Vũ tầng năm, muốn so sánh được với ta, ngươi cũng xứng sao?”

“Chậc chậc, mười tuổi bái nhập Thiên Long Tông, mười tám tuổi mới bước vào Linh Vũ tầng năm, tiến bộ chậm chạp như thế, mà vẫn kiêu ngạo được, ngươi đúng là không có chút triển vọng nào cả.”

“Ngươi đang coi thường ta sao? Muốn đấu với ta một trận hay không?” Sắc mặt Sở Tầm rất khó chịu, vội vàng muốn giáo huấn Sở Phong một phen.

“Muốn đấu với ta ngươi còn không xứng.” Sở Phong khinh thường, liếc mắt nhìn hắn một cái, liền đi vào bên trong Sở gia.

“Mẹ nó, hắn lại dám tự tin, cuồng vọng như vậy, cuộc thi đấu của gia tộc hắn tốt nhất đừng nên tham gia, nếu không ta sẽ đánh chết hắn.” Nhìn bóng lưng Sở Phong bước đi, Sở Tầm tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Sở Tầm, ta khuyên ngươi không nên trêu chọc Sở Phong nữa.” Đúng luc này, hai huynh đệ Sở Thành, Sở Chân đã đi tới.

“Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta không phải đối thủ của hắn sao?” Sở Tầm lại càng tức giận hơn.

Thấy hắn hồ đồ mất khôn như vậy, Sở Thành Sở Chân cũng mặc kệ hắn, đi về phía phòng của bản thân.

“Hai tên phế vật, một năm không gặp sao đã mất chí khí như vậy rồi.” Sở Tầm khinh bỉ trừng mắt nhìn hai người.

“Hai người bọn họ nói đúng đấy, đại ca cũng khuyên đệ một câu, Sở Phong không mềm yếu như trong tưởng tượng của đệ đâu, có nhiều điều ta tiện nói thẳng ra, đệ tự hiểu lấy đi.” Sở Uy cũng tiến lên, vỗ vỗ bả vai của Sở Tầm.

Sau đó Sở Nguyệt Sở Tuyết Sở Cao và những người khác, đều nói với Sở Tầm một ít, tuy nói không rõ ràng nhưng đều tràn ngập ý muốn cảnh cáo.

“Mấy người này, ở Thanh Long Tông bị ngốc hết rồi hay sao, Sở Nguyệt thì thôi không nói, nhưng tại sao cả bọn Sở Uy cũng không có khí phách như vậy chứ.” Nhìn bóng lưng đám người Sở Uy đi khỏi, Sở Tầm có chút không hiểu.

“Không phải, huynh đệ Sở Uy ghét nhất tên Sở Phong này hay sao, còn có Sở Tuyết nữa, bọn họ làm sao vậy?” Cùng lúc đó, những người đứng sau Sở Phong, cũng mang vẻ mặt khó hiểu.

Bọn họ không thể ngờ được là những người từng sỉ nhục Sở Phong năm xưa như Sở Uy, Sở Tuyết, sau khi trở về từ Thanh Long Tông lại đột nhiên như biến thành người khác vậy.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.