Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Long đạo nhân

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sau khi mấy người Tô Nhu rời khỏi, đại điện lại rơi vào yên lặng.

Qua hồi lâu, ngoài điện mới truyền đến tiếng bước chân, một tên đệ tử nhanh chóng chạy đến.

Người này là Đoạn Vũ Hiên, nhưng hắn ta lúc này so với lúc mới tiến vào Địa cung, quả thực như hai người khác nhau.

Tóc tai rối tung, đầu đầy mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa vội vàng chạy thẳng đến đài cao.

“Ha ha, ta chính là đệ nhất, thằng nhóc Dương Thiên Vũ nhà ngươi mà cũng muốn tranh với ta sao?”

“Ngươi biết ông đây nhẫn nại ở ngoại môn tới sáu năm là vì cái gì không? Ta nói cho ngươi biết, ông đây chính là vì con mẹ nó những thứ này đó.”

Đoạn Vũ Hiên vừa chạy vừa la như điên dại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên đài caochẳng hề quan tâm gì đến những thi thể mãnh thú trong đại điện.

“Phốc.” Hắn nhảy thẳng lên, vững vàng đáp xuống đài cao.

Vẻ mặt vốn đang tươi cười đắc ý đột nhiên biến sắc, cả người hắn ta cứng đờ như bị sét đánh khi đưa mắt nhìn xuống dưới chân.

Bởi vì ở trên đài cao lại rỗng tuếch, ngay cả một cọng lông cũng không có.

“Móa, cái gì vậy?”

Một lúc lâu sau, hắn ta mới hồi phục tinh thần, chợt phát hiện phía dưới đài nhuộm đầy máu tươi, thi thể của bốn mươi con mãnh thú phân tán khắp nơi trong đại điện.

Hơn thế nữa, trạng thái tử vong của mỗi con mãnh thú đều vô cùng đáng sợ.

Cảnh tượng lúc này khiến hắn sợ hãi, ngồi phịch xuống nền đá, quay đầu lại nhìn mới phát hiện cửa thông qua khảo hạch vậy mà vẫn chưa mở.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Vũ Hiên cảm thấy hơi khó hiểu, suy nghĩ của hắn nhanh chóng trở nên rối loạn.

“Bịch bịch bịch . .” Đúng lúc này, Dương Thiên Vũ cũng chạy tới, thế nhưng hắn vừa đến cửa đại điện liền dừng lại nhìn cảnh tượng trong đại diện rồi đưa mắt nhìn Đoạn Vũ Hiên đang ở trên đài cao, ngạc nhiên đến độ mắt chữ A mồm chữ O: “Đây. . đây là do ngươi làm sao?”

Đoạn Vũ Hiên khẽ cười một tiếng, khốn khổ nói: “Nếu như ta nói không phải, ngươi tin không?”

“Đương nhiên tin, ngươi không thể nào có thực lực mạnh như thế.” Dương Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn ta xong liền đi vào trong đại điện, kiểm tra thi thể mãnh thú: “Trời ạ, còn có cả một con mãnh thú cấp bốn nữa, rốt cuộc là do ai làm ra thế này?”

Hai người quan sát một lúc lâu, nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án, bọn họ nghĩ không ra trong ngoại môn, người nào lại có thực lực khủng bố như thế.

Cuối cùng, bọn họ thậm chí còn hoài nghi, đây là bố cục các trưởng lão sắp xếp, là trưởng lão đã đoạt lấy phần thưởng của người đứng đầu.

Thế nhưng khi đại quân đệ tử Linh Võ cấp ba chạy tới, một vở kịch đột nhiên xảy ra.

Tất cả mọi người đều cho rằng là Dương Thiên Vũ vàĐoạn Vũ Hiên đánh chết đám mãnh thú này, mà phần thưởng của hạng nhất đã được hai người bọn họ chia đều.

Nhưng buồn cười nhất chính là, đối mặt với ánh mắt sùng bái của mọi người, Dương Thiên Vũ và Đoạn Vũ Hiên lại không phủ nhận, cứ như vậy mà đoạt được danh hiệu người đứng đầu.

Cửa lớn được mở ra, tiếng hoan hô cũng theo đó mà vang lên, tất cả mọi người rất hài lòng, bởi vì chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa lớn này, bọn họ liền trở thành đệ tử nội môn, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng khi mọi người còn đang hoan hô nhảy nhót thì đột nhiên có một gã thiếu niênbước ra từ Địa cung hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.

Hắn trần như nhộng, lại còn đang khóc, ấm ức trách móc: “Ai lại mẹ nó thiếu đạo đức như chứ, chẳng những đánh ngất ta còn cởi y phục của ta, sao lại có thứ biến thái như thế chứ?”

Chứng kiến một màn này ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ có Sở Phong mỉm cười, nhìn bộ y phục lành lặn trên người mình rồi âm thầm rời khỏi đoàn người.

Cuộc khảo hạch nội môn kết thúc, có hơn mười nghìn người tham gia khảo hạch nhưng chỉ có hai ngàn người là được thông qua. Tuy vậy đây cũng được xem là con số không hề nhỏ rồi.

Tiến vào nội môn mới tính là chính thức trở thành đệ tử của Thanh Long Tông, đồng thời cũng được hưởng thụ đãi ngộ hơn người.

Để hoan nghênh đệ tử mới gia nhập nội môn, các trưởng lão còn cố ý tổ chức một bữa thịnh yến.

Trên bầu trời, đêm trăng đang treo cao, trong nội môn ca múa mừng vui, khiến cho bầu không khí vui sướng lan tỏa đến đỉnh điểm.

Nhưng buổi thịnh yến này Sở Phong lại không tham gia, mà ở trong phủ đệ mới của mình, cởi trần, xem xét vết thương.

Những vết thương này đang khép lại, đồng thời còn khép lại rất nhanh, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ cần mấy ngày nữa đã có thể khỏi hẳn rồi, mà năng lực khôi phục này chính là do Thần lôi ban tặng.

“Rốt cuộc ngươi là cái gì Vì sao lại lựa chọn ta?”

Vấn đề này, không phải là lần đầu tiên Sở Phong hỏi, hắn từng hỏi qua vấn đề này vô số lần rồi nhưng lại chưa bao giờ nhận được đáp án.

Hắn nhớ rất rõ, vào một đêm của năm năm trước, bầu trời Thanh Châu, bị thần lôi cửu sắc bao phủ.

Cả bầu trời sáng như ban ngày, sấm sét nhảy múa như giao long, trên trời có tiếng sấm gào thét, đại địa không ngừng rung chuyển, mọi người đều cho rằng ngày diệt vong sắp phủ xuống, vô cùng khủng hoảng và rối loạn.

Lúc đó Sở Phong chỉ mới mười tuổi, không nén được tò mò liền chạy ra ngoài xem, đi tới một nơi trống trải.

Đến tận bây giờ hắn vẫn không biết vì sao ngày đó mình lại làm như vậy, giống như có một nguồn ma lực vô hình hấp dẫn hắn đi tới nơi đó.

Sau đó nữa, hắn bị Thần lôi bám vào người

Không ai nhìn thấy cảnh tượng khi đó nhưng hắn lại biết trong đan điền nhất định có là cửu sắc thần lôi đang không ngừng hoạt động..

Tuy rằng thần lôi này ban tặng cho Sở Phong sức mạnh to lớn nhưng Sở Phong vẫn không rõ, luồng sức mạnh lợi hại như vậy vì sao phải bám vào trong cơ thể hắn.

“Quên đi, ngươi đã không trả lời, ta cũng sẽ không hỏi nữa, dù sao thì ngươi và ta đã là một thể.”

Sở Phong thoải mái cười cười, là phúc thì không phải họa là họa tránh cũng không khỏi, nếu như thần lôi này hại hắn thì với năng lực bây giờ hắn chẳng có cách nào kháng cự lại được.

Huống chi từ đó đến nay, thần lôi này vẫn luôn mang đến những điều có lợi cho hắn vì thế hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì.

Sở Phong mặc lại y phục, dời ánh mắt về phía một quyển sách đầu giườgn, trên đó viết bốn chữ lớn “Lôi Đình tam thức.”

Sở Phong lật xem mấy trang, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với võ kỹ, tâm tình hiển nhiên có hơi kích động.

“Võ kỹ cấp bốn,Lôi Đình tam thức, do Thanh Long đạo nhân sáng chế.”

“Tu luyện thành công, nhanh như sấm, mạnh như đình, có thể so với võ kỹ cấp năm."

Nhìn mấy dòng giới thiệu ít ỏi này, Sở Phong phải hít sâu một hơi, giật mình nói: "Đây đúng là võ kỹ do Khai Tông tổ sư sáng chế!"

Thanh Long đạo nhân, chính là khai tông tổ sư của Thanh Long Tông này, nghìn năm trước tung hoành đại lục không có đối thủ, có thể lên trời xuống đất, dời non lấp bể, là cao thủ tu võ chân chính.

Ở niên đại đó, Thanh Long đạo nhân thống lĩnh Thanh Long Tông, có thể nói là tông môn mạnh nhất ở đại lục Cửu Châu.

Có thể sánh ngang với Thanh Long Tông lúc đó là bá chủ của Đại lục Cửu Châu hôm nay, hoàng triều Khương thị.

Nhưng mà ngày vui chóng tàn, sau khi Thanh Long đạo nhân qua đời, Thanh Long Tông liền bắt đầu suy bại, nhanh chóng rmất đi vị trí tông môn đứng đầu ở đại lục Cửu Châu.

Hôm nay, chỉ tính ở Thanh Châu thôi thì cũng chỉ làtông môn cấp hai, nhưng mà như vậy càng chứng tỏ được thực lực của Thanh Long đạo nhân.

Mà võ kỹ do ông ta sáng chế chắc chắn là võ kỹ tinh phẩm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Sau khi kích động xong, Sở Phong vội vàng xem phương pháp tu luyện, thề phải luyện thành Lôi Đình tam thức này.

Một đêm không ngủ, cuối cùng Sở Phong cũng hiểu được phương pháp tu luyện Lôi Đình tam thức.

Thức thứ nhất là hình, thức thứ hai là ý, thức thứ ba có thể hóa lôi đình, dù sao cũng phải nói muốn tu luyện Lôi Đình tam thức này là rất khó nhưng mà Sở Phong lại muốn thử một lần.

Sau khi rửa mặt xong, Sở Phong không cảm thấy mệt mỏi nừa, vì vậy liền đi tới Võ Kỹ các của nội môn.

Đầu tiên, Võ Kỹ có rất nhiều thứ thích hợp cho việc tu luyện võ kỹ , hơn nữa, bởi vì không thể làm bại lộ Lôi Đình tam thức cho nên hắn cần tu luyện một quyển võ kỹ khác, để che dấu tai mắt mọi người.

“Thật đúng là náo nhiệt.” Đi vào các Võ Kỹ Các, cả không gian rộng rãi sáng bừng, đại điện của Võ Kỹ đã chật kín người.

Cũng đúng thôi, dù sao hôm qua cũng có hơn hai nghìn đệ tử gia nhập vào nội môn, thứ mà những đệ tử mới này muốn tu luyện nhất cũng chỉ có mình võ kỹ .

Võ Kỹ các chia làm sáu tằng, tầng một là võ kỹ cấp một, tầng hai là võ kỹ cấp hai, tầng ba là võ kỹ cấp ba, còn các tầng bốn, năm, sáu thì đều là nơi tu luyện võ kỹ .

Sở Phong đi thẳng về phía trước, phát hiện tầng một đã kín người, tầng hai cũng khá đông chỉ có mỗi tầng ba, là khá thưa thớt.

Điều này nằm trong dự liệu, phẩm cấp của võ kỹ không giống nhau thì uy lực và độ khó khi tu luyện cũng khác nhau.

Cho nên lúc mới nhập môn có rất nhiều người chọn bắt đầu từ võ kỹ cấp một, đợi tới lúc luyện thành, mới chuyển qua cấp hai, cuối cùng là tu luyện cấp ba.

Nhưng mà mục tiêu của Sở Phong cũng rất rõ ràng, dù cho chỉ là dùng để phòng thân, nhưng hắn cũng muốn lựa chọn thứ mạnh nhất.

"Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi không nên theo đuổi cao xa, võ kỹ ở đây cũng không thích hợp với ngươi." Khi Sở Phong vừa bước vào tầng ba, một giọng nói lớn tuổi truyền vào tai hắni.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.