Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Còn hung tàn hơn cả mãnh thú

Phiên bản Dịch · 1877 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sở Phong đã sớm nghe kể về loài mãnh thú này.

Đây là một loại quái vật có thể tu luyện, được chia thành chín cấp bậc từ yếu đến mạnh, cũng giống như chín cấp Linh Vũ đối với võ giả vậy.

Nhưng mà nghe nói, thực lực của mãnh thú cấp ba, có thể mạnh hơn người tu võ đã đạt mức Linh Vũ cấp ba, thậm chí có thể sánh ngang với cao thủ đạt mức Linh Vũ cấp bốn.

Cho nên, dù là Sở Phong cũng không dám khinh thường, hắn biết nơi này có cơ quan, chỉ cần cơ quan đó được kích hoạt thì mãnh thú sẽ xuất hiện.

“Ầm” Một tiếng kêu trầm đ-c đột nhiên truyền đến, cánh cửa đá đang giam giữ mãnh thú được mở ra.

“Kỳ quái, ta còn chưa bước vào đại điện, tại sao cửa đá đã mở ra rồi?” Sở Phong cảm thấy kinh ngạc.

“Uỳnh ầm ầm. . .” Nhưng ngay sau đó, toàn bộ bốn mươi cánh cửa đá ở hai bên sườn đại điện đều được mở ra.

Điều này khiến cho Sở Phong trợn tròn mắt, bởi vì ở trong bóng tối đằng sau những cánh cửa đá kia, là từng đôi mắt màu đỏ như máu sáng rực lên,một luồng sát khí to lớn tràn ngập cả tòa đại điện.

“Ta ngất, đây không phải chơi ta đó chứ?” Sở Phong chửi ầm lên, hắn rõ ràng nghe nói, cửa cuối cùng của mỗi lần khảo hạch, chỉ một con mãnh thú nhưng hiện tại là tình huống gì thế này.

“Ô ngao…” Thế nhưng lúc này, Sở Phong vốn không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì những cái bóng kia đã nhanh chóng chui ra từ sau cửa đá, tiến vào trong đại điện.

Hắn có thể nhìn thấy rất rõ, hình dáng của đám quái vật này, cơ thể giống như mãnh hổ, nhưng có kích thước lớn gấp đôi những con hổ bình thường.

Cả cơ thể chúng chỉ được bao trùm bằng một màu đen bóng, chỉ thấy rõ cặp răng nanh sắc nhọn và một đôi mắt đỏ như máu.

Tổng cộng có bốn mươi con mãnh thú, bề ngoài giống nhau, hẳn là cùng một loại nhưng mà sau khi quan sát tỉ mỉ Sở Phong phát hiện, trên trán của chúng nó lại có đường vân kỳ quái, hiển nhiên đó chính là dấu hiệu phân chia cấp bậc của chúng.

“Oa ác…” Đúng lúc này, một con mãnh thú nổi giận gầm lên một tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía trên đài cao ở phía xa trong đại điện.

Cùng lúc đó, toàn bộ những ánh mắt của các con mãnh thú đều nhìn về phía đài cao, đồng thời lộ ra dáng vẻ thèm thuồng.

“Má tổ, các ngươi là một bầy cường đạo.” Thấy thế, Sở Phong giận dữ, đồ trân quý như vậy hắn sao có thể để cho những... con mãnh thú này hưởng dụng chứ, tức giận mắng một tiếng xong, liền chạy vội đến chỗ đài cao.

“Ô ngao” Khi mà Sở Phong vừa tiến vào đại điện, thì lập tức khiến cho đám mãnh thú chú ý.

Cả bọn lại la ó, toàn bộ bốn mươi con mãnh thú, đồng thời bỏ qua Tiên Linh Thảo, hợp lực vây công Sở Phong, hình như đối với chúng nó mà nói, máu thịt của con người có sức quyến rũ hơn linh dược nhiều.

“Cút ngay.” Một con mãnh thú cấp hai lao đến trước mặt, nhưng mà Sở Phong chỉ ra một quyền, liền đánh nát đầu nó, hiển nhiên nó không chịu nổi một đòn.

Nhưng cùng lúc đó, toàn bộ mãnh thú đã vây công tới, loại sát khí đáng sợ này, đủ để dọa một người dọa sợ đến mức run rẩy.

Nhưng Sở Phong lại không sợ hãi, hắn mạnh mẽ như linh hầu, tả xung hữu đột đi xuyên qua lại giữa đàn mãnh thú, mỗi khi ra một chiêu, tất có một con mãnh thú bị mất mạng.

Giờ phút này, trông hắn còn tàn nhẫn hơn những con mãnh thú nữa, Sở Phong giống nhưmột con quái vật đáng sợ, khắp thân thể đều là vũ khí sắc bén không thể phá vỡ, dù cho mãnh thú có da dày thịt béo nhưng cũng không đỡ nổi một kích của hắn.

Lúc này, Sở Phong có thể cảm giác được, linh khí thiên địa ở trong cơ thể của hắn đang không ngừng lưu động với tốc độ rất nhanh, còn có cả thần lôi cửu sắc khiến hắn vừa yêu vừa hận kia nữa, chính thần lôi này cho hắn sức mạnh to lớn rèn luyện thân thể hắn mức hoàn mỹ.

“Rống” Lúc Sở Phong đã chém giết đến đỏ mắt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ chói tai.

Hắn xoay người nhìn thì không khỏi kinh hãi, một bộ móng vuốt sắc của con mãnh thú to lớn, đã chộp tới đầu hắn rồi.

Móng vuốt to lớn này không giống bình thường, mạnh hơn những con mãnh thú khác chẳng biết bao nhiêu lần, nếu là bị nó cào trúng, đầu nhất định sẽ nát bấy.

“Bá.” Sở Phong liền vô thức lùi về phía sau một chút, muốn né tránh nó.

Nhưng mà cái móng vuốt lớn này có tốc độ quá nhanh, tuy đầu Sở Phong né tránh được công kích, nhưng phần ngực thì lại không may mắn như vậy.

“Ách a ~~” Ngực bị xé rách ra thành năm vết thương, máu chảy đầm đìa, đau đớn trí mạng khiến cho Sở Phong nhịn không được phải bật thốt nên tiếng kêu đau đớn.

“Ta muốn xé xác ngươi.” Tuy rất đau đớn nhưng Sở Phong càng thấy phẫn nộ nhiều hơn.

Hắn đã nhìn thấy trên trán con mãnh thú vừa tập kích hắn có bốn đường vân, có thể thấy được đây là một con mãnh thú cấp bốn.

Đổi lại là người khác, thì đã quay đầu bỏ chạy rồi, bởi vì tuy ở cùng một cảnh giới, nhưng sức mạnh của mãnh thú chắc chắn sẽ mạnh hơn con người.

Nhưng Sở Phong không chỉ không chạy trốn, trái lại còn điên cuồng xông về phía con mãnh thú này, hành động liều mạng như thế khiến cả đám mãnh thú không có linh trí, cũng phải sửng sốt theo bản năng.

"Keng"

Nhưng mà ngay lúc mãnh thú ngây người, một quyền rắn chắc của Sở Phong đã đánh trúng trán của nó.

Không có cảnh máu thịt văng khắp nơi như trong tưởng tượng mà chỉ truyền đến một tiếng nổ như sắt thép va chạm.

Thậm chí Sở Phong còn cảm thấy nắm tay tê dại một lúc, giống như một quyền này của hắn không phải đánh vào đầu mãnh thú, mà là đánh vào tường đồng vách sắt vậy.

“Ô ngao ~”

Nhưng mà một quyền này của Sở Phong cũng không phải là nhỏ, mãnh thú thống khổ kêu lên một tiếng, lùi lại mấy bước, hiển nhiên nó cũng cảm thấy đau đớn.

“Đi chết đi.”

Thấy sự công kích của mình có tác dụng, Sở Phongkhông hề dừng tay, vung quyền tập kích liên tục, những nắm đấm nặng nề lao xuống như một cơn mưa lớn, không ngừng nện vào người mãnh thú.

Không thể không nói, sức bật của Sở Phong thực sự quá mạnh mẽ, dưới sự công kích điên cuồng của hắn con mãnh thú to lớn gấp mấy lần bình thường này cũng phải liên tục lui về phía sau, thậm chí đám mãnh thú muốn đánh lén hắn cũng đều chịu số phận lãnh trọn một quyền rồi chết.

Tới cuối cùng, toàn bộ bốn mươi con mãnh thú, bị đánh nằm la liệt trên mặt đất, đại đa số là đầu một nơi thân một nẻo, chết cực kỳ thê thảm.

Tuy thân thể của con mãnh thú cấp bốn kia vẫn còn hoàn chỉnh nhưng cái đầu to lớn của nó, đã bị Sở Phong đánh cho móp méo luôn rồi.

“Phù phù” Lúc này Sở Phong đang đứng giữa vũng máu, thở hổn hển.

Sau một trận huyết chiến, thân thể hắn lại có vài vết thương nhìn thấy mà giật mình nhưng đều không trí mạng, thật ra trừ những công kích do con mãnh thú cấp bốn kia tạo nên thì vết thương do mãnh thú khác tạo thành, chỉ là bị thương ngoài da, còn chưa chạm đến thịt..

“Rốt cuộc cái thân thể này của ta mạnh đến mức nào vậy?”

Đây là lời Sở Phong tự hỏi chính mình, so sánh với đám mãnh thú này, hắn cảm thấy bản thân mình giống như sắt thép vậy.

Thân thể này quả thực vượt qua cực hạn của con người, lại một lần nữa hắn nhận thức được điểm đặc biệt của bản thân.

Liếc mắt nhìn quanh bốn phía, Sở Phong nhảy đến trên đài cao, chẳng thèm để ý đến cái gì nữa màlấy võ kỹ vàTiên linh thảo cất vào trong ngực.

Làm xong những chuyện này, Sở Phong khôngđi mở cửa đại môn, quay ngược về đường cũ, đi vào trong cơ quan trận.

Nhưng mà, ngay sau khi Sở Phong rời đi không lâu, từ một cửa khác trong thạch thất có hơn mười bóng người bước ra, dẫn đầu chính là Tô Nhu.

Giờ phút này, dù là Tô Nhu hay đám trưởng lão cao tuổi kia thì đều có vẻ mặt vô cùng quái dị.

Tuy rằng chính mắt nhìn thấy Sở Phong liên tục vung quyền đánh chết mãnh thú cấp bốn.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhiều mãnh thú mạnh mẽ như vậy, lại bị một cậu thiếu niên giết chết, bọn họ vẫn cảm thấy khó mà tin được.

"Lý trưởng lão, cậu nhóc này là ai?" Tô Nhu dò hỏi.

Lý trưởng lão không trả lời mà nhìn về phía các trưởng lão khác phía sau nhưng bọn họ đều chỉ lắc đầu.

“Đệ tử xuất sắc như vậy, mà các người lại không biết tên sao?” Tô Nhu nhíu mày có chút không vui.

“Đệ tử ngoại môn thực sự quá nhiều, nếu cậu ta đã có ý định che giấu thực lực thì chúng ta cũng. . . . .” Vẻ mặt của Lý trưởng lão cũng rất bất đắc dĩ.

“Quên đi, nhanh chóng điều tra rõ lai lịch của cậu tarồi báo cho ta biết.”

“Còn nữa, nếu cậu ta đã không muốn bại lộ tu vi của mình, vậy cứ làm theo ý cậu ta đi, đừng để cậu ta biết là chúng ta đã thấy được thực lực thật sự của cậu ta.” Tô Nhu dặn dò.

“Tuân mệnh.” Đám người Lý trưởng lão cung kính đáp, bọn họ không dám có chút bất kính nào với vị trưởng lão nội môn này.

Tô Nhu nghiền ngẫm nhìn lướt qua phương hướng mà Sở Phong vừa rời đi, sau đó mới đăm chiêu tiến vào vào phòng đá.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.