Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lọt vào tầm mắt

Tiểu thuyết gốc · 2780 chữ

-Phách Hà Đảo, Ngoại đảo.-

Khổng lồ thạch trụ oai phong trong lòng biển lớn. Từ cao xa, phi chu của vị sứ giả đang xuyên qua giữa mây trắng, tương tự cũng có những chiếc khác đồng dạng đang tiến về phía thạch trụ tạo thành cảnh tượng như vạn chúng quy tụ.

“Tất cả các ngươi..chuẩn bị đi.” Giọng vị sứ giả vang lên nhắc nhở liền mạch đám người trên thuyền đều cùng đứng hẳn dậy chuẩn bị nhập đảo. Chỉ riêng thiếu niên vẫn còn giả vờ ngất đi, tâm trí hắn đang bận minh tưởng lại chút va chạm vừa rồi với vị sứ giả cao thủ kia, nghĩ cho kĩ lại về thực lực của gã khiến hắn càng mong đợi hơn những vị cao thủ tu chân trong môn phái. Kì thực, ngộ tính của hắn không cao, nhưng duy trì biện pháp nhàm chán này thường xuyên, đã giúp hắn suy diễn thâm sâu hơn võ học bản thân. Trầm lặng trong minh tưởng bỗng có đôi tay nắm lấy hai vai hắn lắc mạnh mà gọi dậy.

“Này NÀY.. tiểu đệ…tiểu đệ này..mau tỉnh lại đi!”

Luồng suy tư bị cắt ngang, ánh mắt thiếu niên nheo nheo lại nhìn xung quanh như mới vừa nằm mộng. Hắn không khỏi bất ngờ khi chiếc thuyền đang ở độ cao như vậy, thiết nghĩ từ độ cao này rơi xuống đại hải chắc hắn cũng không thể qua khỏi.

Phi chu nhanh chóng bay vượt qua thạch trụ, trên thân điêu khắc ba chữ mang vẻ ngạo thế “Phách Hà Đảo” đã gieo vào trong mắt thiếu niên ấn tượng mạnh, thế nhưng vừa nãy trên độ cao lớn hắn không thấy mảnh đất ngọn cỏ nào cả mà chỉ vừa bay qua thạch trụ một lát lại đột ngột hiện ra hòn đảo cùng bài trí lầu các cung điện tinh vi, xung quanh đảo còn hằng hà sa số núi nhỏ có lượn lờ mây trắng như tiên cảnh. Diện tích hòn đảo đủ kiêu ngạo để so với diện tích của một quốc gia phàm nhân.

“Đây là tiên đảo ư..lão già đó đúng là nói không sai. Rộng lớn như vậy tản bộ bao giờ mới hết đất.” Tâm tình thiếu niên bị kích thích đôi chút, trong người phừng phừng dòng khí nóng mong chờ. Lát sau, trong khi sắc mặt dần giãn ra, tâm thần nhanh chóng ổn định lại. Trong lúc ấy vị sứ giả lại cao giọng đến đám người trên thuyền “Cầm lại Ngọc Lệnh của các ngươi, tập hợp dưới kia rồi đi theo người chỉ dẫn, chuẩn bị tiến hành trắc thí linh căn”

Cả đoàn người thi lễ nhưng chẳng có lấy một ai đáp lại làm cho thiếu niên đang mấp máy môi dự định phản hồi lại sượng sượng đành thôi.

Hàng trăm phi chu đáp xuống bờ biển trên đảo, tập hợp tại cát vàng có vô số người nam nữ đang tụ thành từng nhóm. Khi tất cả mọi người rời khỏi thuyền, vị sứ giả điểm tay, xung quanh chiếc thuyền hiện ra ánh quang nhạt rồi thu nhỏ thành luồng sáng nhanh chóng bay vào túi nhỏ bên hông của hắn trong lúc xoay người bay đi. Có lẽ vì chưa từng thấy qua túi trữ vật cho nên hành động của vị sứ giả đã thu lấy sự chú ý của Vô Niệm, nhưng..thiếu niên cũng chỉ để lại chút lưu ý cho bản thân hắn sau này.

Vác túi lớn đứng chờ, vẻ ngoài kì lạ của hắn khiến cho số ít người nhìn thấy mà bàn tán to nhỏ, cũng có vài vị đến chào hỏi hắn cho có lệ thồi rôi. Hao tổn chút thời gian, tưởng chừng sẽ lại là một người nào đó trong hội trung niên tới đón nhưng không ngờ lại là những vị thiếu niên nam nữ mặc trên mình trang phục màu trắng sữa đặc trưng đảm nhiệm hướng dẫn đoàn. Cả tợp hợp lớn số người phải di chuyển qua quãng đường dài trên bậc thang lên cao mấy chục thước có nhiều cây xanh tươi tốt hai bên. Phóng nhãn xuyên qua lớp cây cối có thể nhìn thấy những bậc thang khác được kiến tạo tương tự cũng đang có nhiều nhân ảnh di chuyển.

Đoàn người nhanh chóng di chuyển lên đỉnh, không gian rộng rãi xuất hiện đập vào mắt, kèm theo đó là một sân đài với nhiều hình nhân bằng gỗ bất động đứng thẳng, trên sân tập hợp quá nhiều người nhưng nổi bật nhất chính là một nhóm mặc lấy y phục trang trọng phối sắc lục cùng màu đen, đặc trưng sau lưng thêu chỉ một chữ “Mộc”, con mắt Vô Niệm chợt dừng lại trong đó một nam tử tay đang cầm quạt lông phe phẩy, nhẹ nhàng đối thoại với cùng trang lứa trong tộc, vị này vẻ ngoài như thư sinh lại dung nhan có thừa, làm nữ tử cũng phải ghen tị. Nhưng…bỗng nhiên vị này quay phắt lại nhìn về phía thiếu niên như biết có người đang nhìn hắn buộc cho Vô Niệm phải rời đi ánh mắt giả vờ tò mò nhìn quanh.

Nguy hiểm thật, sao cái tên đó mẫn cảm như vậy, ta cũng không có gì nổi bật nên có lẽ hắn không để ý gì đến ta. Trong khi tự phân tích tình hình một chút, thiếu niên cũng thấy có mấy đám người giống với trường hợp vừa rồi, bọn họ đều mặc trang phục đặc thù cùng thêu một chữ lớn sau lưng có điều kém phần trang trọng hơn 'Mộc' gia kia. Ly, Thanh, Vương, Triệu...Khương, chẳng phải là Khương thị hoàng tộc của An Hà quốc sao? điều này làm hắn không khỏi liên tưởng tới mối quan hệ của Khương thị hoàng tộc và Khương gia là như thế nào. Đám người đó được đối đãi nồng nhiệt chu đáo như vậy, hắn lại không khỏi nhớ về câu chuyện của Yên lão. Chính vì một chút khí phách tuổi trẻ mà lão bị hãm hại, phải lãnh trừng phạt nặng nề lại còn bị đuổi khỏi môn phái. Con cháu thế gia có chỗ dựa lớn mạnh, bọn họ hống hách kiêu ngạo xem thường phàm nhân cũng giống như người có chức vị xem thường dân đen. Chính vì yên lão đã từng trải qua oan ức như thế nên hắn cũng lĩnh được giáo ý của lão, hắn dù không mạnh hay có mạnh thì cũng luôn phải khiêm nhường nhẫn nhịn. Chỉ đến khi thực lực bản thân đứng trên đỉnh cấp, thì mới được phép làm những gì mình muốn.

Áng chừng một khắc sau, từ phía đình viện bay ra mấy đạo quang ảnh nhanh chóng bay về phía đám người đang tụ tập. m thanh đáp đất liên tiếp vang lên, đứng hẳn phía trên là một thân ảnh nam tử thanh tú, tóc đen tuôn sau lưng hai lọn tóc xuôi dài theo gò má xuống tới cổ. Cả đám người nọ khoác lên mình lam phục của môn phái, nam tử dẫn đầu ôm quyền thi lễ với mấy vị thế gia đệ tử cùng trò chuyện đôi ba lời. Những đệ tử lam phục phía sau điều phối đám người phân thành từng hàng nhỏ dàn xếp trên sân lớn. Chốc lát sau nam tử dẫn đầu bước chân ngự không, giọng hắn truyền vào linh lực khiến âm thanh vang đầy không trung “Chư vị..được lệnh của môn phái, tại hạ Viên Đông, chính là người chủ trì khảo thí nhập môn lần này. Xin mời các vị lấy ra Ngọc Lệnh, lần lượt tiến lên phía trên trắc thí linh căn”

Cả đám người nhanh chóng cầm lấy ngọc lệnh trên tay, từng đạo thân ảnh tiến lên phía trên đặt tay lên Trắc Linh Cầu theo hướng dẫn của lam phục người.

*“linh căn Thổ nguyên..thông qua”

“Hỏa-Kim nguyên, thông qua.”

“Thông qua.” ……“Không đạt.”

“Thông qua.”...*

Trong quá trình ấy, tiếng "thông qua" cất lên kha khá, có rất nhiều trường hợp chỉ có một hai linh căn, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện người nắm giữ ba bốn loại, nhưng âm thanh không đạt cũng không ít. Từng thân hình buồn rầu ủ rũ lủi thủi bước ra khu vực phía sau sân trắc thí khiến cho đám người khu vực phía trước thưa dần. Đổi lại là thiếu niên, hắn ánh mắt tự tin cùng dáng vẻ kiên định nhìn vào trắc thí cầu, trắc linh cầu lần trước mà yên lão cho hắn thử đã lộ rõ linh căn sở sinh của hắn chính là Mộc cùng thuỷ loại. Bước chân hắn chắc nịch, từng bộ, tiến gần đến trắc linh cầu. Đôi tay gân thô đặt lên mặt cầu sáng bóng trắng tinh cảm nhận được hơi mát truyền lại, mắt thiếu niên nhắm nghiền, cảm nhận lấy hô hấp bên trong cơ thể hắn. Hắn lúc này chỉ chờ đợi mãi hai chữ thông qua mà thôi.

“Không đạt.” m thanh này tuy nhẹ nhàng, nhưng với thiếu niên, âm thanh ấy như sấm đánh, xé nát sự im ắng trong đầu hắn, hắn đang nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, đành phải mở miệng hỏi lại vị nữ tử phụ trách trắc thí một lần,

“Vị sư tỉ này..có phải người nhầm rồi không, kì thực ta đã từng dùng qua trắc linh cầu, linh căn của ta là thuỷ mộc mới đúng a.” Vô Niệm hắn không tin, bởi vì lần trước chính mắt hắn thấy hai vầng sáng lam lục hiện ra bên trong linh cầu rõ ràng như thế nào, một mực kiên định lần này khảo thí cái này linh cầu chắc bị nhầm lẫn gì đó.

“Mặc dù linh cầu có phát sáng, chứng tỏ linh tính trong cơ thể người dày đặc, thế nhưng không hề có đạo quang mang lam lục nào, không tin ngươi có thể thử lại.” Nữ tử vẫn nhẹ nhàng đáp lại, thế nhưng, ẩn trong lời nói có thể nghe thấy sự dứt khoát. Vô Niệm bình phục cảm xúc, nhanh chóng tiến hành trắc thí một lần nữa, chỉ là..lần này thử lại vẫn không có dị biến. “Tại sao, tại sao lại không có, ông trời đang trêu đùa ta sao” hàng loạt nghi hoặc nổi lên trong đầu hắn, kì thực hắn không dám tin vào những gì trước mắt mình mà đơ dại ra, đôi tay buông thõng qua hai bên, như mất đi sức sống rồi trở về, vác lên hành lý đi qua khu vực phía sau.

Ở phía khác, một đôi mắt màu lục ngọc đang quan sát lấy Vô Niệm từ khi hắn tiến lên khảo thí. Ban nãy nam tử cảm thấy thiếu niên này rất đặc biệt. Mặc dù không dò xét ra tu vi nhưng lại mơ hồ cảm nhận được linh tính nhợt nhạt trên thân thể thiếu niên, chính vì tò mò muốn xem thử thiếu niên này sẽ có ngẫu phối linh căn ra sao, nhưng lại được một màn bất ngờ, Tên này không có linh Nguyên thật luôn, vậy chẳng phải không có tu vi sao? mặc dù đã vận dụng linh nhãn kiểm chứng lại, vị này vẫn cảm thấy kì lạ dù cho kết quả rành rành ra đó. "có gì ẩn tình hay sao

Khảo thí diễn ra nhanh chóng chỉ tầm một phần rưỡi canh giờ, nam tử họ Viên lại tiếp giọng thông báo, dẫn đám người không thông qua đi về một lầu viện ngay phía dưới đường bậc thang k. “Các vị chớ buồn..Viên mỗ muốn các vị biết, tiên nhân không ai là trường sinh mà chỉ là, sống thọ hơn!, đôi khi tu luyện còn phải trải qua sinh tử hiểm cảnh. Đợi môn phái ổn định sự vụ, sẽ có sứ giả đưa các vị trở về quê nhà.”

Nam tử tiên gia tu vi trúc cơ trung kì cao thủ không tỏ ra chút kiêu ngạo. Không xem thường đám người, lại còn nói với bọn họ đôi ba lời khách sáo an ủi, hành động này cũng khiến cho đám người dịu đi phần nào. Đột nhiên ánh mắt nam tử tới nhìn về phía Vô Niệm đang đứng sau cùng trong đám người, lập tức bên tai Vô niệm truyền tới một âm thanh của Viên Đông nhưng nhìn lại mọi người phản ứng không có gì lạ. Vô Niệm nhận ra, vị này sư huynh là đang truyền âm cho hắn

“Vị huynh đệ này, tối nay Viên mỗ muốn cùng người nói chuyện, chỉ cần huynh gật đầu là ta hiểu rồi” nam tử mặt nở ra một nụ cười khi bắt được ánh mắt của Vô Niệm nhìn lại, chỉ khi thấy thiếu niên gật nhẹ đầu, hắn mới ôm quyền “Viên mỗ còn chuyện phải làm..cáo từ chư vị”

Viên Đông phi hành về lại sân lớn, ở đó lúc này..chỉ còn bóng hình nam tử họ Mộc vẫn đứng chờ ở góc rìa trong sân. “Mộc thiếu gia” một lần nữa hắn ôm quyền thi lễ trong khi thân thể phi hành từ không trung xuống, giọng điệu Viên Đông có phần kính cẩn bởi hắn thiên phú chỉ là tầm thường cộng thêm nỗ lực và trợ giúp từ môn phái mới có tu vi cùng sự vụ như hôm nay. Thế nhưng Mộc công tử trước mặt lại cho hắn cảm giác ôn hòa dễ chịu trong người, bên cạnh đó lại có cảm giác khí khái ba phần áp đảo hắn. Viên Đông biết vị này công tử hẳn là tu vi phía trên mình, vì lẽ nào đó mà đến tiên đảo trải chút lịch duyệt

*“Chuyện công tử nhờ, Viên mỗ đã làm xong”

“Cảm tạ viên Huynh!”

“Viên mỗ kì thực có chút thắc mắc, trên người vị kia không có gì đặc biệt sao lại được Mộc công tử chú ý a.”

“Người đó mặc dù không có linh căn..nhưng ta lại mờ nhạt cảm thấy linh tính trên thân thể hắn. Ta chỉ là tò mò một chút, nếu suy đoán của ta đúng..ta nghĩ hắn rất mạnh đó…tối nay tại hạ xin nhờ Viên huynh kiểm tra hắn một chút.”* Trong khi hai người dạo bước trò chuyện tiến về khu vực trung tâm của tiên đảo thì Mộc gia nam tử dừng bước, tay điểm ra một hoàn đan được trắng ngà, trên viên đan phối hắc văn và lục văn, tỏa ra khí thơm nhàn nhạt. Viên này chính là “hộ cơ đan”, có thể giúp tu sĩ trúc cơ kì đẩy nhanh quá trình trúc cơ lại thân thể, may mắn hơn nếu phục dụng đan này trong khi đang ở đỉnh phong của tiểu kì, có thể gặp cơ may tiến giai.

Hai mắt Viên Đông mở rộng, tâm thần hắn vui mừng kích động không thôi. Hắn không nghĩ được, làm công chuyện cho vị này lại được thù lao lớn như vậy. Viên này đan dược lại mang đặc thù của Mộc gia, không giống phương pháp luyện chế như môn phái hắn cho nên giá trị hơn hẳn bình thường. “Công tử…Viên mỗ suy cho cùng là làm chút chuyện nhỏ thay người, công tử hậu hĩnh viên mỗ như vậy..tại hạ.. thực sự không dám lấy” Viên Đông kích động vô cùng nhưng vẫn cố gắng ổn định tâm tình.

“Viên huynh đừng ngại, ngươi dù gì cũng là trúc cơ đệ tử, ở bên ngoài có thể là một tông sư tiểu phái hoặc cũng được coi là sơ bộ cao thủ. Ngươi hạ mình làm chuyện này, chính là bỏ ra mặt mũi của bản thân, ngươi không nhận là không được” “Nếu công tử đã nói như vậy, Viên mỗ cung kính..không bằng tuân lệnh rồi!”

Trong lời đang nói, hắn lại ôm quyền thi lễ, sau đó năm ngón mở ra, đan dược liền từ bên kia bay vào lòng bàn tay hắn. tuy rất có tâm trạng nhưng Viên Đông cũng có qua lịch duyệt cho nên nhanh chóng ổn định xúc cảm dự định tiếp tục trò chuyện,

*“Thứ lỗi Viên huynh, ta còn phải đi gặp trưởng lão một chút, cáo từ Viên huynh tại đây!”

“Cáo từ Mộc công tử, người đi thong thả a.”*

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.