Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao thủ.

Tiểu thuyết gốc · 2695 chữ

Trời xế chiều dần mất đi ánh cam vàng nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Trên tầng lầu thiếu niên nghỉ ngơi, ở ngoài hành lang, một nam tử đang đặt xuống từng phần bữa tối cùng một bộ trang phục ở các phòng rồi lại đi mất. “Ót ẹt” cánh của gian phòng mở ra, hiện lên thân ảnh thiếu niên quen thuộc.

Chả còn tâm trạng nào mà ăn uống, suy nghĩ của thiếu niên lúc này chỉ là thắc mắc nghi hoặc. Hắn không rõ, nếu là Yên Lão lừa hắn thì tại sao lại lừa hắn, nếu vị sư tỉ kia giở trò, thì ai là người đứng sau? Dù cho là vậy, hắn cũng không còn yếu đuối khuất phục như trước, hắn tự hỏi không biết linh căn có thể bổ sung bằng ngoại lực hay không, nhưng trước hết vẫn cần phải tìm hiểu vấn đề này. Cấp bách trước mắt, đêm nay hắn phải gặp Viên Đông, cũng không xác định được họ Viên là có ý tốt hay xấu.

Đi đi lại lại trong phòng dưới tâm trạng vô cùng gấp rút một lúc, Vô niệm chỉ đành xếp bằng trên giường thiền định. Nhớ lại trong lúc đi vào đảo, sau khi vượt qua thạch trụ liền thấy rõ cảnh vật bên trong. Nhận ra đó chắc chắn là một trận pháp hộ phái nhưng không biết có thể từ bên trong trở ra hay không, còn trên quãng đường đại hải trở lại đất liền chắc hẳn cũng rất xa, có khi sẽ xuất hiện hải thú mạnh mẽ. Hắn chưa có tu vi nên khi chiến đấu dưới nước ắt hẳn sẽ làm mồi cho bầy yêu ngư.

Trong lúc thiếu niên đang ngồi im bất động trên giường, bên ngoài xa xa, một nữ tử tóc dài mặc nam phục thư sinh cùng vạt áo phiêu động trong gió. Thân ảnh thẳng tắp đứng trên đỉnh một mỏm đá gần lầu viện đang dùng đôi mắt ẩn hiện ánh quang lục bảo xuyên qua lớp vách ngăn nhìn lấy thiếu niên. Khi hắn đang mở túi lớn ở góc phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ dài hắn buồn vì thất bại khảo hạch lúc chiều nay đến vậy ư, nhưng từ khi hắn lấy ra hộp gỗ, cái sự u sầu ấy càng biểu hiện rõ ràng hơn

rốt cuộc hắn đang làm cái gì?

Bóng lưng dựa vào vách tường, trong lòng ôm lấy hộp gỗ còn lau đi bụi bẩn bám bên ngoài, miệng hắn lẩm bẩm không ngừng như đang trò chuyện với ai đó. Nữ tử vừa vận linh nhãn vừa sử dụng thần thức lén nghe cuộc độc thoại của thiếu niên nhưng lại thông tin mù mịt.

“cha ..mẹ, hài nhi vô dụng”

Vừa lẩm bẩm vừa cất đi hộp gỗ nhỏ,vẻ mặt tuyệt vọng chuyển thành âm trầm lạnh lẽo, linh giác lại cảm nhận được phần linh tính trên cơ thể nam tử rõ như ban ngày nhưng lại không có tu vi hay chút linh khí nào trong thân thể ấy.

Ở phía nữ tử đã sớm dừng các thủ đoạn. Nàng vuốt tay một cái, từ vòng ngọc trên cổ tay biến ra một màn lụa mỏng có vài đường vẽ kỳ lạ. Sau khi niệm chú ba câu, tấm lụa tự động che lấp trọn vẹn khuôn mặt nhỏ xinh, biến ảo ra nhân diện Mộc công tử. Dưới ánh trăng còn sáng rõ nam tử thử sinh liền mất dần hình bóng trong phía rừng cây.

-Giữa đêm tại lầu viện.-

Một động tác mở cửa sổ nhẹ nhàng, tay bám vào thanh ngang phía trên, phóng mình lên cành cây gần đó. Vô Niệm chân đạp ngoại vật, phi thân lên vị trí nóc lầu viện. Đợi chờ trong một khắc thời gian, nhìn về trời trăng trong đảo có thể thấy được một chút quang lam mập mờ đang di chuyển để lại vệt như cái đuôi

“Viên huynh, người đã tới!” Vô Niệm ôm quyền thi lễ thì nam tử đáp xuống trên mái lầu viện liền đáp lại.

“ta còn tính tìm đệ đây, không nghĩ ra..tiểu đệ đã tại đây chờ ta.”

“Viên huynh khách sáo, không biết người tìm ta có việc gì cần bàn.”

“Trước hết hãy đến hòn kia non bộ nói chuyện được chứ? Đoán chừng tiểu đệ có thể bắt kịp ta, Viên mỗ có lễ không cần thi pháp a”

“Như ý Viên Huynh!”

Vô niệm khoát tay liền đi theo hướng của Viên Đông, xung quanh nam tử lại hiện ra linh khí rồi bay cao ngang nóc lầu viện, phi về một phía với tốc độ khá nhanh. Vô niệm nối đuôi chạy hết quãng trên nóc lầu viện, nhún mạnh người lên vách đá lại chuyển hướng lẩn vào rừng cây. Khi nam tử nhìn lại phía dưới thì thiếu niên đã len lỏi giữa những nhánh thụ rất nhanh mà không khỏi cảm thán trong lòng. Chỉ thiếu niên bày ra tốc độ rất nhanh nhưng trạng thái lại tự nhiên một dạng cho nên nam tử không khỏi tiếc nuối cho huyền tu mạch của môn phái.

Bóng hình trên cao đáp xuống khoảng đất trống trước hòn nam bộ, theo sau có một thân ảnh phóng từ trong mảng cây cối, bóng trắng bay thành vòng cung dài đáp xuống phía sau.

“Thân thủ tốt lắm!” Viên Đông vừa nói vừa dịch hai bước áp sát ra tay, lập tức công kích thiếu niên. Vô Niệm dù chưa kịp ổn định thân mình, nhưng lại nhạy bén đạp lui ra sau, xoay mình, tung ra một cước.

Quyền cước chạm nhau, lực lượng tụ về gây ra phản chấn, khiến cho cả hai thân ảnh lui ra.

“Viên huynh… người thế này, là có ý gì?” thiếu niên không nóng không lạnh bình tĩnh chất vấn.

"Viên mỗ chỉ là thay người thử thách tiểu đệ một chút, nói thẳng ra, nếu tiểu đệ biểu hiện tốt có lẽ sẽ được ở lại nơi này"

Lời của Viên Đông làm hắn không khỏi chững lại, một sự trùng hợp khiến cho Vô niệm không khỏi phán đoán về nghi ngờ của hắn. Hắn đã nhanh chóng hiểu ra chính là người đứng sau giở trò khiến cho hắn ngảo thí thất bại mà lại không biết người ta chính là nhìn trúng cái thân thể bất thường đó.

Thấy được vẻ ngờ nghệch kia, Viên Đông tinh ý giơ tay ba ngón

"Nếu tiểu đệ không tin, ta có thể thề độc với trời. Viên mỗ nếu có ý xấu, ắt gặp thân tàn hồn diệt, bất khả siêu sinh!”

“Khi ta thành công, ta được gì, còn ngược lại thì sao?”

“Nếu đệ thất bại, kỳ thực..cũng chẳng mất gì. Ngoài ra đích thân ta sẽ đáp ứng đệ một điều kiện trong khả năng…”

Từ bên tai Viên Đông truyền đến giọng nói quen thuộc của vị Mộc thiếu gia. Hắn không nghĩ người này chơi lớn như vậy, linh nguyên đâu phải muốn có là có, mà có phương pháp thì cũng tốn kha khá tài nguyên mà một linh đan kỳ thèm muốn.

“Một người đã đáp ứng phục hồi linh căn cho đệ, nếu biểu hiện của đệ tốt, sẽ có cơ hội đi theo người đó ở lại trong môn phái, cũng tất nhiên trở thành đệ tử”

Thiếu niên biết, ở phạm trù thường nhân dù không có linh căn đi nữa, chỉ cần tu luyện công pháp tầm thường sẽ may mắn có cơ hội đột phá trong bậc luyện khí nhưng cũng chỉ một đời dừng lại ở đấy. Nhận được lời hứa hẹn“ĐƯỢC!…ĐẾN ĐI!”

Thổ nạp một hơi thật mạnh, Vô Niệm vận lực trong thân thể, đồng thời hắn bày ra thốn kình thế thủ. Nhận ra sự sẵn sàng của thiếu niên cho nên nam tử bật tới đánh mạnh vào nhân diện nhưng bị cẳng tay chắc chắn hất sang một bên, không bỏ sót quán tính, Viên Đông đã nhanh chóng bồi thêm một cước.

Thiếu niên nhanh chóng lộn người ra sau, trong khi lộn nhào lại chớp nhoáng nhặt lấy rồi ném ra hai hòn đá nhỏ về phía nam tử, sau đó bật lại hai chân co vào trước người đạp ra thật mạnh. “BUỴCH”.

Bị đánh văng ra nhưng nam tử không hề hấn gì chỉ là song phương đều cùng bất ngờ khi thân pháp giao thủ có chút giống nhau.

Thiếu niên không chần chừ, lao nhanh tới chiếm tiên cơ tung ra liên hoàn quyền, trong khi Viên Đông nhẹ nhàng tránh né tất cả, “Gaaa” thiếu niên chấm dứt liên quyền. Viên đông theo lẽ thường, tưởng như đối phương chấm dứt ý định tấn công, cho nên liền trong sát nút mà đá mạnh lên khi thiếu niên chưa kịp hoàn thủ.

Không ngoài dự tính, khi nam tử liền tấn công hắn đã dịch ra hai bước mà xoay người công kích nhưng chỉ sượt qua.

Trong khi hai nhân ảnh còn lướt đi theo quán tính, cánh tay thành quyền của hai người ảnh theo lực đạo xoay lại đấm thẳng vào nhau, nhưng thiếu niên có phần nhanh nhạy hơn, cú đấm dần tới lại chuyển thành trảo, bắt lại quyền của Viên Đông. Mắt thiếu niên lộ quang mang chớp lấy sát na xử lý một thốn kình cực tốc vào chấn thuỷ nhưng bị Viên Đông ngửa người nhanh chóng tránh đi. Viên Đông nhểnh miệng, với kinh nghiệm phong phú, cánh tay đang bị nắm giữ của hắn đột ngột mở ra, cấu chặt với bàn tay của thiếu niên. Thốn kình cùng ngửa người gần như một lúc xảy ra, bên tay được phóng tính liền thu về dùng khuỷu tay nhẹ chạm với mặt đất bật mạnh lại áp sát vào người thiếu niên, cùng mang theo nhất quyền đầy vẻ lực lượng. Đôi mắt thiếu niên vẫn kịp quan sát, nhưng thân thể bị giữ lại đành lĩnh trọn quyền kích vào trước ngực, khi phát quyền, cánh tay còn lại của viên đông buông ra khiến cho thân ảnh hắn giữ lấy bị lực đạo đẩy bay về phía đá tảng ngay đó. Vô Niệm hơi chật vật đứng dậy, đá tảng sau lưng đã có vài vết nứt lớn lan ra.

Từ chịu thiệt vừa rồi, không dừng ở điểm học tập ở đấu pháp của nam tử mà lại lao về phía hắn. Hai tay thiếu niên chuyển thành hổ trảo, bất ngờ lao vút về phía nam tử. Viên đông nào ngờ thiếu niên lại nhịn đau mà bất ngờ đánh tới như vậy cho nên chỉ kịp đưa hai tay đỡ lấy. Hai trái hai phải nắm chặt vào nhau, thiếu niên đẩy mạnh nam tử sượt về sau còn để lại trên mặt đất một đạo vết tích, song cước cùng lúc nhảy lên ngang hông họ viên, lại tung ra cùng lúc với chuyển động kéo tay về sau lưng cùng lúc với song cước tống ra. Từ khi thiếu niên chuẩn bị nhảy lên, họ Viên chỉ đang nói ra tín hiệu dừng lại nhưng đã trễ vì lúc đó thiếu niên đã đạp bay hắn đi.

“Ặch ạ.” lại có âm thanh siết trượt trên mặt đất nối tiếp không dư ra khoảng trống trải.

Viên đông từ mặt đất phi lên không trung ổn định, một phủi phủi thương thế chỗ như không có gì xảy ra bởi nam tử đã nhanh chóng vận dụng linh khí hộ thân.

*“Tiểu đệ..ngươi đúng là hơn thua a” “nhưng..ngươi đánh rất hay.”

“Bộ pháp biến hoá không vội, công kích lại hiểm, cùng thân thể cứng rắn như vậy, Viên mỗ thực sự mở mang tầm mắt!”*

Vô Niệm bình tĩnh hơi thở của bản thân, ngước lên đáp lại “tiểu đệ thông qua rồi chứ?” thiếu niên lại mỉm cười rạng rỡ làm viên đông không khỏi thấy lạ. Hình ảnh thiếu niên thường khí lúc này lại không giống vẻ sắc lẹm bốc hoả như vừa rồi mà tưởng như người giao chiến vừa rồi là kẻ khác.

Chen ngang sau màn giao thủ, như thư sinh anh tú, một nam tử từ từ trong phía rừng cây bay đến hai người. “Tái kiến Mộc huynh!” Viên đông nhanh chóng ôm quyền mở lời, nhưng mỹ nam lại chỉ nhìn lấy thiếu niên mà bắt đầu nói

*“ngươi..thông qua!”

“Giới thiệu với sư đệ đây là Mộc Ly Lưu công tử.”

Thiếu niên nhanh chóng đoán được ai là người khiến cho vị này sư huynh thử nghiệm hắn do đó liền hỏi thẳng mà không đáp lễ như thường lệ.

“công tử chắc chắn có thể phục hồi linh căn chứ?”

Đôi mắt kiên quyết sáng ngời nhìn thẳng vào thư sinh nam tử làm cho hắn có cảm giác phấn khởi, hắn thấy chỉ khi tên này là tu tiên giả thì mọi thứ mới bình thường, nhưng phong cách cùng khí tràng bực này, phàm nhân bình thường căn bản không thể có. Bên ngoài biểu cảm bình thường nhưng tự trong suy nghĩ cảm thấy thu được một người như thiếu niên này lại là một chuyện tốt.

“Đương nhiên là được, nhưng..ngươi phải đáp ứng ta 2 điều kiện.”

“ta muốn nói ra điều kiện của ta trước.”

Thiếu niên khuỵ gối xuống quyền ôm trước mặt, vẻ ngoài còn vướng lại chút lấm lem của lần giao thủ vừa rồi càng tăng thêm sự uỷ khuất trên người hắn.

*“tiểu đệ xuất thân từ một võ gia nhỏ, chính vì gia gia mắc bệnh nặng mà không có thuốc cứu chữa, chỉ cần tiểu đệ được gia nhập tiên môn nỗ lực chính là vì muốn duo

Lời son sắt tuôn khỏi miệng, chính vì thể hiện thành ý cùng chấp niệm “Cruỳnh..cruỳnh” âm thanh va chạm với nền đất giòn giã đều đều mấy tiếng, Vô niệm bái đầu lên nền đất làm cho không chỉ họ Mộc mà ngay cả Viên đông cũng phải sững lại trước hành động dứt khoát của thiếu niên.

Trong tích tắc, khi vầng trán đã lem ra hồng huyết chuẩn bị va chạm lần nữa với nền đất, liền một luồng nhu hòa linh lực vây khắp người thiếu niên mà kéo hắn đứng thẳng dậy.

“Được rồi, tạm thời ta chỉ có một điều kiện. Ta sai khiến gì.. ngươi làm nấy. Ta cũng rất rộng lượng..sau này nếu như có cơ hội, không chừng ta có thể giúp ngươi a. Được rồi, gọi ngươi là gì?”

“Tiểu đệ -Huyền Vô Niệm.”

Thôi được, gọi ngươi là Tiểu Niệm, cầm lấy đi, xem ngươi muốn báo thù tới cái bộ dạng gì rồi”

Chợt cắt ngang tình cảnh đùa cợt “Công tử!..Viên mỗ còn chuyện cần rời đi, xin trước cáo từ hai vị”

“Đa tạ viên huynh đã nhọc lòng” Viên Đông đạp không đi mất, trong không gian lúc này chỉ có hai người còn lại, dù thế nào đi nữa, Vô Niệm vẫn có chút vui mừng trong lòng, hắn vẫn còn cơ hội để tu luyện. Nhưng hắn chỉ nghi ngờ, liệu người này có ý đồ gì với hắn không. Chỉ là không nghĩ ra hắn có gì mà người ta lại muốn thu nhận hắn như vậy, dòng suy nghĩ đó cứ nhào đi nhào lại trong đầu khi đang được Mộc Ly Lưu mang theo trên không trung bay về phương hướng trong đảo. Suy cho cùng hắn vẫn còn thắp lên ngọn lửa hi vọng, nhưng cũng sẵn sàng đón nhận biến số, 11 năm qua Vô niệm đã trải qua rất nhiều chuyện, nguyên do do mà hắn nhọc lòng cất công cũng chỉ vì muốn giết một người trong môn phái này. Nhưng hắn cần làm rõ chuyện về một người thân của hắn.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.