Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xinh Đẹp Bảo Nhi

Phiên bản Dịch · 1926 chữ

“Chủ nhân! Chủ nhân! Hi ca!...”

Một tràng tiếng kêu gọi trong lo lắng vọng lại bên tai Lý Thành Hi.

Đại não Lý Thành Hi đang tưng bừng hỗn loạn, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ mê man, tựa hồ để mở được mắt được hắn đã dùng hết cả khí lực toàn thân.

Lý Thành Hi cảm giác mình đang nằm trên mặt đất băng lãnh, toàn thân không khỏi có cảm giác hơi lạnh, thật vất vả lắm mới tỉnh lại được, lại lần nữa mở ra hai mắt. Một gương mặt như gần như xa, chậm rãi hiện rõ trước mắt Lý Thành Hi, hắn hiếm khi mềm yếu vô lực như vậy, Lý Thành Hi đứng lên, đầu vẫn còn hơi choáng váng, bước chân loạng choạng bước về phía trước. Vừa vặn phía trước có một nữ tử, nàng bị hắn bổ nhào vào ngã trên mặt đất, cánh môi hai người chạm nhau, Lý Thành Hi mới vừa khôi phục lại tinh thần, bốn mắt chạm nhau, rất lâu sau Lý Thành Hi mới buông ra môi mỏng của đối phương.

Nữ tử mừng rỡ, nói:

“Chủ nhân, người tỉnh rồi sao?”

Lý Thành Hi cười lớn, nói:

“Ta không sao.”

Sau đó như bừng tỉnh mà chỉ chỉ vào mình, sau lại chỉ chỉ vào nữ tử, nghi hoặc mà nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử, hỏi:

“Em gọi ta là chủ nhân? Em không phải đang nhắc tới cái khế ước kia chứ?”

Nữ tử cười ngọt ngào, nhẹ gật đầu “Ừ” một tiếng.

Nữ tử vịn hắn ngồi dậy, Lý Thành Hi vẫn luôn nhìn gương mặt nữ tử, trên người nàng toát ra hương vị nhàn nhạt khiến hắn có chút say, hắn ngây ngốc một chút, nhưng trong lòng vẫn nhớ rõ vừa rồi mình bị tiện nhân Hằng Nga tập kích, cả người bị băng cắm vào như con nhím, máu tươi tuôn ra từng dòng, sao bây giờ ngay cả một vết tích cũng không có?

Lý Thành Hi hiện tại mới nhớ lúc trước mình từng nói bừa muốn đánh cô nhóc này tới mức nằm xuống đất, quỳ xin tha thứ, nhưng bây giờ hắn không nỡ, một mỹ nữ nhu thuận mỹ lệ như thế, hắn mà ra tay đánh người thì chính là cầm thú.

Tựa hồ như cơn say giết chết nhân sinh.

“Chủ nhân, người thế nào rồi?”

Mỹ lệ nữ tử, hắn nằm sấp trên người nàng liền bắt đầu suy nghĩ thất thần, dáng vẻ mất hôn mất vía, má ngọc mỹ lệ đỏ lên, nhịp tim nhẹ nhàng gia tăng tốc độ, nhưng trong lòng có chút lo lắng, nàng khẽ đẩy hắn một chút.

Lý Thành Hi bừng tỉnh, đang muốn hỏi nàng chuyện khế ước là thế nào, trong nhất thời liền không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng lại cảm thấy việc này hết sức quái dị, vừa rồi hắn xuất hiện trong cung Quảng Hàn Nguyệt trong thần thoại, một màn bị đâm phía sau thành con nhím đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, nội tâm càng thêm thấp thỏm, sửng sốt một cút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Em gọi ta là chủ nhân? Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Lúc này sắc mặt nữ tử đỏ rực mỹ lệ, e lệ thẹn thùng nhìn Lý Thành Hi nói:

“Chủ nhân không muốn đè ép em, em đây có chút không thở nổi, thật kỳ quái.”

Lý Thành Hi gật đầu nhẹ, thì ra là muốn bò lên, đột nhiên cảm giác đau nhức kịch liệt toàn thân như bị kim châm, hoa mắt chóng mặt, lại đem mỹ nữ ép xuống lần nữa, bờ môi mỏng đặt lên môi nhỏ của nàng.

Sắc mặt nữ tử hồng nhuận mỹ lệ, ngay đến tai, rồi cái cổ trắng ngọc cũng bị phủ lên một tầng đỏ nhạt lên da, nàng bị Lý Thành Hi hôn môi mỏng, trong nhất thời không biết làm sao, mơ hồ không rõ nói:

“Chủ nhân, người đừng lặp đi lặp lại một hành động khi dễ người ta, mau dậy đi, người ta thật sự thở không nổi nữa rồi.”

Nữ tử mỹ lệ đẩy Lý Thành Hi ra, nuốt ngụm nước bọt phì phò thở gấp, nàng nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy ý cười xấu xa của Lý Thành Hi, vừa thẹn lại vừa e sợ.

Lý Thành Hi nghiêng mặt qua liền thấy rõ dung mạo tuyệt sắc của nữ tử, quỳnh tư hoa mạo, thu thuỷ ngời ngời, nghiên ôm mây hoà, mặt hạnh má đào, dung nhan ướt át, lông mày như làn khói, hai mắt trong suốt, môi hồn răng trắng, xinh đẹp động lòng người, nụ cười hồn nhiên. Một thân bạch y vừa vặn dáng người, mùi thơm toả ra tập kích người khác.

Tuyệt sắc nữ tử cúi thấp trán, xấu hổ mà nói:

“Chủ nhân, người đừng… Nhìn người ta như vậy.”

Lý Thành Hi nghe vậy mới đem ánh mắt thu hồi, chậm rãi đứng dậy, cảm giác toàn thân tê liêt, tay chân chết lặng chịu không nổi, nếu không phải tuyệt sác nữ tử nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, thì hắn xém chút đã có một nụ hôn nồng cháy với đất mẹ rồi.

Tay hắn khoác trên vai như được đẽo gọt của tuyệt sắc nữ tử, ngửi mùi thơm nhàn nhạt, đại não không khỏi nghĩ ra một ý nghĩ vừa hoang đường vừa tà ác, nhưng rất nhanh hắn liền thanh tỉnh, nhìn thoáng qua nữ tử, hắn cười xấu xa nói:

“Nếu như ta là chủ nhân của em, có phải em cũng thuộc về ta có phải không?”

Vừa dứt lời Lý Thành Hi liền ôm lấy eo của tuyệt sắc nữ tử.

Tuyệt sắc nữ tử e lệ nhìn thoáng qua Lý Thành Hi, sự thật là như vậy mà, gật đầu nói:

“Ừm, Bảo nhi thuộc về chủ nhân, nhưng bây giờ vẫn chưa thuộc về chủ nhâ, chủ nhân phải đeo sợi dây chuyền này lên thì Bảo nhi mới hoàn toàn thuộc về người.”

Lý Thành Hi nhướng mày, quay đầu nhín về phía nữ tử hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

Mặt Bảo nhi đỏ lên, không rên một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Lý Thành Hi ra, xoay người lại ,cúi thấp đầu, cũng không biết đang làm cái gì, chỉ nghe Bảo nhi bị đau mà hừ nhẹ vài tiếng.

Rất lâu sau, Bảo nhi mới ung dung xoay người lại, sắc mặt cùng thân thể đỏ bừng, còn có chút mồ hôi ngưng tụ ở trên trán, nàng duỗi ta ngọc ra, xoè năm ngón tay ra, tiếng như muỗi vằn mà nói:

“Cái『đồ vật 』này sau khi đeo lên sẽ không thể nào tháo xuống được nữa, người quyết định như thế nào?”

Lý Thành Hi than nhẹ một tiếng, nói:

“Ai, vậy quên đi, ta quyết định không mang.”

Thân thể Bảo nhi chấn động, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào giận dỗi nói:

“Không được, em vất vả lắm mới đem nó nhổ ra… Thật sự rất đau, mang hay không mang thì cũng không tới lượt người quyết định.”

Bảo nhi vừa dứt lời, trong tay tràn đầy đạo quang ảnh nhiều màu sắc biến thành một sợi dây chuyền tinh xảo, động tác nàng nhanh nhẹn mà đeo lên cổ Lý Thành Hi, thắt chặt lại.

Lý Thành Hi “A” một tiếng, khen ngợi:

“Cũng không tệ lắm, chế tác rất tinh xảo, chỉ là hơi nhỏ một chút, có phải là một dây chuyền thô không?”

Bảo nhi mặt đỏ bừng, cứng họng, lắp ba lắp bắp nói: “Không có.” Sao có thể chứ, cái này là 『đồ vật 』nơi đó biến thành đó! Mắc cỡ chết người ta rồi.

Lý Thành Hi do dự nửa ngày, lúc sau thấp giọng nói:

“Thật đáng tiếc, chấp nhận một chút được rồi, dù sao một sợi dây chuyền đổi lấy một mỹ nhân vẫn rất là đáng giá.”

Bảo nhi ngây ngốc một chút, trên mặt đỏ lên, nói:

“Chủ nhân, người già rồi mà vẫn còn suy nghĩ mấy thứ hư hỏng đó à, sau khi có khế ước người suy nghĩ gì em đều biết hết.”

Lý Thành Hi trợn mắt há mồm, cảm giác từ trên Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục cũng không tốt như trong tưởng tượng, kinh ngạc nói:

“Vậy có phải là ta cũng biết nội tâm em nghĩ gì đúng không, nhưng sao mà ta có cảm giác không được thế nhỉ?”

Thầm nghĩ nếu như vậy thì không phải hắn ăn rất nhiều thiệt thòi sao?

Bảo nhi biết Lý Thành Hi trong lòng suy tính điều gì, cười hồn nhiên, nàng le lưỡi một cái, nói:

“Có cái gì mà thiệt thòi, người ta cùng người ký kết khế ước liền… Liền, cả một đời đều à người của người, người cảm thấy thua thiệt phải là em mới đúng chứ.”

Lý Thành Hi không trả lời nàng ngay mà là quay đầu nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy đây là một gian phòng không lớn cũng không nhỏ, không bài trí bất cứ thứ gì, ngay cả cửa cũng không thấy. Hắn đứng tại chỗ, lắc đầu, nói:

“Lại nói đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn có vừa rồi sao ta lại mơ mơ hồ hồ đến bên trong cung Quảng Hàn Nguyệt trong thần thoai, còn có Hằng Nga cùng Thất công chúa đều đối với ta ra tay độc ác, kỳ quái!”

Lúc nãy, Bảo nhi rõ ràng cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm của Lý Thành Hu, ánh mắt nhìn về phía Lý Thành Hi, ánh mắt hai người chạm nhau, hiếm khi thấy Lý Thành Hi lướt mắt qua gò má Bảo nhi mà nhìn về phía sau nàng.

Bảo nhi mỉm cười, đi đến mấy bước, đứng trước mặt Lý Thành Hi, nhìn vào mắt hắn nói:

“Đưa tay người ra đây.”

Nói xong cũng không đợi mà kéo bàn tay Lý Thành Hi qua, ở phía trên nhẹ nhàng vạch ra một cái, một đường máu nhàn nhạt nhanh chóng hiện ra trên bàn tay, nữ tử cũng rạch tay của chính mình, đặt hai tay áp sát vào nhau, hồng quang nhàn nhạt từ giữa khe hở tay hai người tràn ra.

Lý Thành Hi sửng sốt một chút, nói:

“Em đang làm gì vậy?”

Lúc này Bảo nhi mới nâng trán lên, mang theo ý cười mà nói:

“Chuyện lúc sau rất nhanh người sẽ được biết, nhưng mà bây giờ Bảo nhi cũng có thể nói cho chủ nhân, người là thiên địa diễn sinh Thần Ma chi tử, tương lai người nhất định sẽ thống nhất tam giới lục dạo, máu của người có đầy đủ nguyên tố của thần, yêu, thánh, ma, long, điều này đối với người tuyệt đối có lợi chứ không có hại, hiện tại tăng thêm máu của Bảo nhi nữa, người giờ đây chính Thần Ma chi tử hoàn mỹ, nhưng mà người cần nữ nhân tới để thức tỉnh huyết thống của người.

Lý Thành Hi mông lung nhìn về phía nữ tử, cảm giác mọi chuyện ngày càng trở nên mơ hồ, gì mà thống lĩnh tam giới lục đạo, hắn một chút cũng không hiểu, nữ nhân sao?

Bạn đang đọc Tiên Nữ Giúp Ta Cua Gái Hành Trình của Hoàng Tử Shigo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuongdh222
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.