Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh nấm nồi đá

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Đã một ngày kể từ khi Thời Ngọc đến dị thế này, mặc dù cảm thấy rất hoang đường nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng mình đã xuyên không. Cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không nên cũng không phải khó tiếp nhận việc này. Nhưng điều duy nhất cô không muốn chấp nhận là, tại sao cô lại xuyên thành một tên ăn mày chứ?

Nhìn bộ quần áo giẻ rách trên thân này, còn bốc ra mùi hôi thối khó ngửi như vậy, cô cảm thấy bản thân mình chưa bị hun đến bất tỉnh thì quả thật quá ngoan cường.

Đang muốn vùng vẫy rời khỏi miếu hoang đổ nát này để đi tắm rửa, nhưng khi mới đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cô miễn cưỡng chống đỡ đi tới cửa thì thấy một đám củ cải nhỏ hào hứng trở về, sau đó vây quanh cô, "Tụi đệ muội lấy được màn thầu! Cho đại tỷ ăn nè!"

Thời Ngọc nhìn thứ đen đen vàng vàng có vài dấu tay trên đó, trông chẳng muốn ăn chút nào. Nhưng hiện tại trong người lại không có chút sức lực nào, hiển nhiên là đang tình trạng quá đói, đành nhận cái "màn thầu" ấy rồi cắn một miếng.

Thật khó ăn! Vừa thô vừa cứng!

Ra sức nhai vài miếng, cô trả phần còn lại cho đám nhỏ, nói: “Mấy đứa ăn đi!” Nhưng cô chú ý thấy đám nhỏ này nhìn chằm chằm chiếc bánh màn thầu gần như con ngươi muốn rớt ra ngoài luôn.

“Nhưng gia gia nói tỷ đang ngã bệnh nên cần ưu tiên chăm sóc tỷ.” Tụi nhỏ chẳng đứa nào nhận lấy.

“Không sao, chị ăn no rồi.” Thời Ngọc trực tiếp nhét màn thầu cho bọn nó.

Sau khi ngồi trên ngưỡng cửa nghỉ ngơi một lúc, Thời Ngọc bắt đầu trò chuyện với đám nhỏ. Trẻ con mà, dùng những lời sáo rỗng bao giờ cũng dễ dàng hơn.

Nhưng khi càng nghe đáp án từ tụi nhỏ, Thời Ngọc lại cảm thấy như có một vạn con lạc đà Alpaca nhỏ gào thét trong lòng.

Tại sao ư? Bởi vì thế giới cô xuyên đến này cực kỳ quen thuộc! Chính là cuốn tiểu thuyết được viết bởi thằng bạn bê đê khốn khiếp!

Nhóm bạn gay đần độn của cô gồm hai người: gã đàn ông tên Nhị Cẩu và em gái Bàn Thông. Nhị Cẩu viết tiểu thuyết về nam chính giả tưởng đi theo con đường "củi mục". Bàn Thông thì không thích việc cả đám phụ nữ trong truyện gã viết đều vây quanh nam chính, cho nên mượn thế giới trong tiểu thuyết của gã để viết một bộ tiểu thuyết về nữ chính giả tưởng. Xem như bình đẳng, tương đương với việc nam nữ chủ cùng tồn tại.

Vào thời điểm đó, cô đã đọc cả hai bộ tiểu thuyết và cảm thấy không tệ, nên đã yêu cầu được đóng một vai phụ hoặc quần chúng. Thế là hai đứa bia đia ngu ngốc ấy lại để cô thành kẻ ăn xin!

Lúc đó khi biết chuyện, cô đã quấn quít đòi bọn họ sửa lại, nói gì đi chăng nữa thì cô cũng muốn có thần khí để đạt đến đỉnh cao nhân sinh. Nhóm bạn bê đê ngu ngốc bị cô làm phiền quá nên đã chấp nhận cho cô một thần khí. Chẳng qua là thần khí ấy kết hợp đặc thù nghề nghiệp của cô, để cô chứng minh bản thân bằng mỹ thực, dấn thân vào con đường tu luyện. Và trong giai đoạn đầu, cô nhận được sự giúp đỡ của nam chính. Đến giai đoạn sau, cô giúp nam chính giải quyết vấn đề khó khăn để báo đáp. Xem như là một kẻ qua đường.

Bởi vậy cô đang xuyên vô nhân vật của mình ở đây?

Hơn nữa bây giờ hết thảy tất cả còn là do chính cô tranh thủ được?

Thời Ngọc cảm thấy hơi nhức “trứng”. Nhìn lại toàn thân sạch sẽ nhẵn nhụi, cô cũng chẳng biết thần khí được cất giấu ở nơi nào.

Nhưng biết rằng mình có một tương lai đầy hứa hẹn, Thời Ngọc vẫn khá phấn khích. Vì cô biết nam chính là ai, có thể ôm đùi của nam chính và nữ chính! Vinh hoa phú quý gì đó có gì đáng ngại!

“Gia gia mà mấy đứa vừa mới nói… Chúng ta vẫn còn ông nội à?” Thời Ngọc đột nhiên hỏi. Bọn họ không phải ăn xin sao? Gia gia ở đâu ra? Vả lại, người lớn khó lừa gạt hơn trẻ con.

Đám nhỏ kỳ quái nhìn cô, “Đại tỷ, tỷ không ngốc nữa ư?”

“Hả?” Thời Ngọc lờ mờ.

Hóa ra thân thể này là một kẻ ngốc, được một lão gia gia ăn mày thu nhận. Không chỉ có cô, ngay cả tụi nhỏ trước mặt cũng là những đứa bé ăn xin được lão gia gia ấy nhận nuôi. Về phần cô, mấy ngày trước đi ăn xin trong thành, bị một chiếc xe ngựa chạy quá tốc độ đụng trúng, đầu máu me đầm đìa. Lão gia gia phải năn nỉ một đại phu vân du tứ hải bên đường, lúc ấy mới xem như cứu cô được một mạng.

Thời Ngọc cảm thấy tâm tình có chút vi diệu. Một người có thể chăm sóc ngay cả một kẻ ngốc thì hoặc là đại ác hoặc đại thiện. Nhưng bất luận thế nào, điều này cũng đủ khiến cô cảm kích.

Cố gắng ra khỏi ngôi miếu hoang, Thời Ngọc đến hồ nước dưới chân núi để tắm. Nhìn khối thân thể teo tóp trong nước, trông chẳng giống dáng vẻ sắp mười lăm tuổi.

Tắm rửa xong, Thời Ngọc thực sự không thể chịu được mùi chua từ bộ đồ nên dứt khoát mang đi giặt sạch luôn rồi cứ thế mặc vào người. Hiện đang nắng ấm áp, ước chừng sau một lúc sẽ tự khô thôi.

Vấn đề sạch sẽ đã được giải quyết, bước tiếp theo chính là giải quyết vấn đề đói bụng. Một miếng màn thầu kia và ngụm nước suối vừa uống đã giúp cô có chút sức lực. Vốn tưởng rằng cô đã từng làm việc trong nhà hàng ba sao Michelin ở thời hiện đại, dù tay nghề nấu nướng của cô không bằng cao thủ đầu bếp, nhưng vẫn được coi là đỉnh cao. Nếu vừa mới xuyên không mà bị chết đói, sẽ khiến đồng nghiệp chê cười mất.

Đi dọc theo con đường quanh co, Thời Ngọc chỉ nhìn thoáng qua liền thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Nào là mồng tơi, rau dền… mọc từng chùm bên vệ đường như cỏ dại.

Thời Ngọc nghĩ tới chiếc màn thầu vừa ăn, e rằng thế giới này không phát triển lắm về mặt ẩm thực. Không như xã hội hiện đại, bất kể dưới nước trên cạn trên không gì đều thành thức ăn hàng ngày của con người.

Cuối cùng, cô chọn mấy cây nấm mọc trên cây, dùng chiếc lá to rộng gói đầy rồi đi bộ về.

Nấm là món ngon của vùng núi rừng, có thể làm món chính, nấu canh hoặc làm gia vị, vừa ngon vừa bổ dưỡng. Cho nước vào, thêm chút muối, nấu một lúc là có thể ăn được. Nhân số đông, nên làm món canh trước để mọi người có thể no bụng.

Trở lại miếu hoang, chỉ còn lại đứa nhỏ nhất không đi xin ăn, những đứa khác đều đã ra ngoài. Đối mặt với sự đói khát và suy nhược, Thời Ngọc đến một góc xó xỉnh của miếu hoang xem xét, đáng mừng là phát hiện một cái nồi đá và một chút gia vị.

Không chần chừ thêm nữa, cô liền sai đứa nhỏ nhất đi lấy nước trong khi cô nhóm lửa. Lúc nước đến, cô cho nước vào nồi đá đun sôi, rồi rửa sạch những cây nấm bên cạnh và xé nhỏ từng cái. Nấm tươi có mùi bùn đặc trưng. Sau khi nước trong nồi đá sôi, chần nấm qua nước rồi vớt ra để loại bỏ mùi tanh. Sau đó đổ nước trong nồi ra, rửa qua một lần rồi thêm nước vào lần nữa. 

Số lượng nấm rất nhiều. Sau khi nước sôi, vớt tất cả xuống, ép đầy nồi, sau đấy cho muối vào, đậy nắp lại để cho ra hết vị ngọt nước dùng.

Sau khi xong xuôi, Thời Ngọc nhìn sang cô bé bên cạnh vẫn luôn tò mò quan sát, và hỏi bé: "Em tên gì?"

“Muội là Tiểu Thất.”

"Tiểu Thất à! Em mau đi gọi gia gia và mọi người về ăn cơm đi." Thời Ngọc nói.

“A? Những thứ này thật sự có thể ăn sao?” Tiểu Thất trợn tròn mắt, có chút không thể tin được.

Vừa khéo lúc này trong nồi cũng dần dần tỏa ra mùi thơm, Thời Ngọc dùng đũa gắp một miếng nấm, đưa gần bên miệng Tiểu Thất: “Nếm thử đi, cẩn thận kẻo bỏng.”

Tiểu Thất ực một tiếng, cắn thứ đó vào miệng. Nấm ngập vị canh, tươi ngon mằn mặn. Nước canh ấm nóng chảy xuống cổ họng và vào dạ dày, khiến bé cảm thấy ngon cực kỳ.

“Ngon quá! Muội đi gọi gia gia và mọi người trở về đây!” Tiểu Thất kích động chạy xuống núi, bé cảm thấy hôm nay sẽ không phải đói.

Bạn đang đọc Tiểu Bếp Tiên Nơi Dị Giới của Tô Niên Cẩn Thời

Truyện Tiểu Bếp Tiên Nơi Dị Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoWiWi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.