Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng thật tình thật...

Tiểu thuyết gốc · 2594 chữ

"Minh...Minh dậy đi tan học rồi..."

Mọng giọng nói thánh thót như suối nguồn vang lên.

Nguyễn Minh lờ mờ mở mắt, chợt mắt hắn trợn lớn nhìn thân ảnh xinh đẹp trước mặt.

Trước mặt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, nàng giống Hoa Thiên Tuyết như đúc nhưng một người là mỹ phụ thành thục, một người là thiếu nữ thanh xuân, hai khí chất hoàn toàn khác.

Thân thể Nguyễn Minh run rẩy, một dòng ký ức ùa về, cũng hình bóng cũng dung mạo đó cũng nụ cười đó.

Hình bóng mà hắn không bao giờ quên cũng là hình bóng khiến hắn nuối tiếc nhất cuộc đời.

Đúng vậy thiếu nữ trước mặt giống y hệt mối tình đầu của hắn.

Năm Nguyễn Minh 15 tuổi, vì đã đủ tuổi hắn rời khỏi trại mồ côi sau 7 năm được họ nuôi nấng.

Hắn bắt đầu sống tự lập, vừa đi làm vừa học, hắn nhờ có học bổng và các quỹ từ thiện cho học sinh nghẹo hiếu học mới có thể đến trường.

Tuy lúc đó hắn chưa thức tỉnh thể chất nhưng nhờ vào thí nghiệm Gen mà cơ thể phát triển mạnh hơn người bình thường, tuy mới 15 tuổi nhưng lại sở hữu cơ bắp cuồng cuộng, sức khỏe thì như thanh niên hai mấy tuổi.

Nhờ đó mà hắn có thể làm những công việc chân tay những lúc rảnh, có như vậy hắn mới có thể nuôi sống bản thân.

Lúc đi học hắn không hề có bạn, bọn họ khinh thường hắn nghèo, vì lúc đó hắn chỉ có một bộ đồng phục hơn nữa còn rách đủ chổ.

Tuy vậy hắn cũng không quan tâm, không có bạn cũng tốt hắn có thể tập trung đi làm và học nhưng vào một ngày, một người đã bước vào cuộc đời hắn như một định mệnh.

Lúc đó hắn đang làm khuân vác cho một xí nghiệp bán gạo nhỏ, vì còn phải đi học nên khi có thời gian hắn mới đến làm.

Những người ở đó đối xử với hắn rất tốt, khi biết hắn chưa ăn trưa họ liền mua cơm hộp cho hắn, thậm chí họ còn chia ra một chút tiền lương của họ cho hắn.

Đấy cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận ánh sáng của thế giới này, lúc trong trại trẻ mồ côi hắn tuy được các nhân viên quan tâm nhưng không phải thật lòng, mà lũ trẻ trong đó thấy hắn lập dị cũng tránh xa hắn vì lúc đó san chấn tâm lý về phòng thí nghiệm kia vẫn ám ảnh hắn.

Một ngày cũng như bao ngày, khi vừa đi học về hắn liền ghé vào cửa hàng gạo làm.

"ê nhóc Minh...chú bảo bao nhiêu lần rồi, phải về thay đồ rồi mới đi làm chứ, đồng phục mới mà bị rách nữa thì làm sao..."

Hắn vừa đi vào tiệm gạo thì một trung niên đi đến hiền từ quở trách.

"hihi...chú Liêm...cháu thấy đâu có sao, chỉ cần cháu cẩn thận sẻ không bị rách đâu..."

Trung niên này tên Liêm là người đối sử với hắn tốt nhất, thậm chí hắn còn xem ông là cha của hắn nữa.

"tên nhóc cháu lại nói thế...với cái tính hậu đậu của nhóc, ta cá một hộp cơm là nó sẻ rách sau 30 phút..."

"hắc hắc...thế thì chú nhớ bảo họ bỏ rau nhiều chút nha..."

Nguyễn Minh tự tin cười lớn, hắn sẻ thắng phần cơm hộp kia, tự tin là một chuyện có làm được hay không là chuyện khác.

"ha ha...tự tin gớm nhỉ nhưng cũng sẻ như mọi...ê ê...cái đuôi của nhóc lại đến kìa..."

Liêm chưa nói hết câu liền thấy một hình bóng dễ thương đang đứng phía sáu cách hai người không xa, lão huých Nguyễn Minh nói.

Hắn liền quay lại liền thấy một cô bé 15 tuổi dễ thương như thiên thần đi đến, trên tay là hai chai nước khoán.

Nguyễn Minh có chút bối rối không biết phải làm sao, hắn chỉ vô tình cứu nàng nhưng không ngờ kể từ ngày đó nàng cứ bám theo hắn.

Chuyện là năm ngày trước hắn đang vác gạo từ xe xuống vừa đặt bao gạo xuống thì thấy nàng đang đứng ở gần xe gạo.

Người chuyển gạo trên xe không thấy nàng nên đặt bao gạo gần mép xe như thường lệ.

Vì là gạo mới tới nên rất cao, bao gạo mất thăng bằng rơi xuống.

Nguyễn Minh vừa lúc thấy nó mất thăng bằng liền lao tới kéo nàng ra nhưng không kịp, hắn không nghỉ nhiều liền lấy thân chắn phía trên cô bé.

Kết quả hắn bị bao gạo rơi xuống đập vào gáy bất tỉnh, cô bé ở dưới không bị gì, kể từ ngày đó cô bé không ngừng mua nước đến đây thăm hắn.

Mà phải nói là trùng hợp nàng học cùng trường với hắn hơn nữa còn cùng lớp, còn bất ngờ hơn là tiệm gạo này là của nhà nàng.

Cái đồng phục mới toang này là nàng mua tặng hắn, đột nhiên một cô gái xinh đẹp dễ thương lại giúp hắn nhiều như vậy khiến hắn rất bối.

"Minh...cậu cứ mặt đồng phục làm đi, rách tớ mua cái khác cho cậu..."

Cô bé tung tăng chạy tới cười tươi nói, nụ cười của nàng dễ thương đến hắn một tên trai thẳng cũng siêu lòng.

"Cậu lại tới nữa sao...cậu không làm bài tập à..."

Nguyễn Minh không biết nói gì cho đúng đành nói về việc học.

"hihi tối về tớ làm...nếu tớ không làm được thì cậu phải cho tớ mượn vở chép đó..."

Cô bé đặt hai chai nước lên bàn, ngồi xuống ghế hai tay chóng cằm cười tinh nghịch nói.

Đây là nàng năng nỉ cha đặt bộ bàn ghế này ở đây để ngắm hắn làm việc.

Đúng...là ngắm, kể từ lần hắn cứu nàng, trái tim bé con của nàng đã bị hắn cướp mất.

Nàng rất thích ngắm hắn làm việc vì bộ mặt nghiêm túc làm việc của hắn rất đẹp trai, hắn vốn dĩ đã đẹp trai nhưng khi làm việc độ đẹp trai nhân lên gấp bội.

Sở dĩ lúc trước không ai để ý hắn vì lúc đó hắn rất lôi thôi, kể từ khi nàng dắt hắn đi chỉnh chu lại tác phong thì vẻ đẹp trai của hắn tỏa sáng lấp lánh.

Đẹp trai soái khí, cơ bắp cuồng cuộng... mấy bạn nữ trong trường phải nói là mê như điếu đổ, hắn được họ xem làm nam thần luôn.

May mắn là bên cạnh hắn luôn có nàng kè kè bên cạnh nên hắn mới tránh được các bức thư tình đấy.

Mấy bạn học nam thì ghen ghét đố kỵ hâm mộ hắn vì nàng được xem là nữ thần duy nhất trong trường, dù mấy nữ khác cũng xinh đẹp những vẫn không thể so sánh với nàng.

llllll

"Minh...Minh cậu đang nghĩ gì mà như người mất hồn thế..."

Giọng nói như chuông bạc thánh thót lần nữa vang lên kéo hắn trở về.

Nguyễn Minh giật mình hoàn hồn, đột nhiên hắn đứng dậy trước sự ngượng ngùng của thiếu nữ và ánh mắt muốn rớt ra ngoài của đám bạn xung quanh hắn ôm lấy thiếu nữ vào lòng, run giọng nói.

"Nguyệt...anh nhớ em lắm..."

Thiếu nữ tên Nguyệt bị ôm bất ngờ không kịp phản ứng, đầu óc trống rổng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận mang tai.

"Minh...Minh...cậu...cậu...tớ không phản đối...nhưng...không cậu đang làm gì..."

Nguyệt lúc này đầu óc quay cuồng nói lắp bắp, nàng tuy đã chờ đợi cái ôm này rất lâu rồi nhưng nó đến quá bất ngờ và hiện tại là đang ở trong lớp, nó khiến nàng ngượng ngùng bối rối.

Nàng yêu hắn rất lâu rồi nhưng vì thấy hắn đối với nàng chỉ như bạn thân nên nàng không có can đảm tỏ tình.

"Nguyệt...anh yêu em...hãy làm bạn gái anh nhé..."

Nguyễn Minh không quan tâm ánh mắt người khác hắn quỳ một gối nắm lấy tay Nguyệt tỏ tình.

Ong ong ong....

Như một tiếng chuông vang dội đánh vào tâm trí toàn trường, đặc biệt là Nguyệt.

Nàng vừa nghe hắn tỏ tình liền đứng hình, phải nói là kinh ngạc đến sốc.

Nói đến đây không tự dưng Nguyễn Minh nổi hứng tỏ tình đâu.

Hắn biết thiếu nữ tên Nguyệt này chính là Hoa Thiên Tuyết, nàng đang dần đồng hóa với thân phận Nguyệt trong giấc mơ.

Hắn cần làm gì đó khác với giấc mơ nàng hay mơ để đánh thức nàng, vì vậy hắn mới làm như vậy.

Tuy hắn rất muốn trải nghiệm lần nữa khung cảnh quá khứ nhưng hiện tại thời gian không cho phép, nếu hắn không đánh thức nàng sớm nàng sẻ hoàn toàn đồng hóa với giấc mơ khi đó cơ thể thật nàng sẻ chết.

Không sai...giấc mơ này chính là một đoạn ký ức của hắn khi còn trẻ và nó thực sự sảy ra, cái kết của nó vô cùng đau khổ đối với hắn.

Mà thiếu nữ tên Nguyệt này cũng chính là mối tình đầu của hắn, hơn nữa còn rất sâu đậm.

Nhìn Nguyệt hiện tại có vẻ như kinh ngạc vì lời tỏ tình của hắn nhưng không, nàng kinh ngạc vì nó không giống như những lần trước.

Hiển nhiên tâm trí của Hoa Thiên Tuyết đang làm chủ thân thể Nguyệt, mà Nguyễn Minh đã nghỉ sai, nàng không phải là chưa thức tỉnh mà là nàng đã làm chủ được cơ thể này, vì nàng đã gần như dung hợp vào giấc mộng nên có thể khống chế thân thể Nguyệt.

Mà mục đích của nàng là muốn suôi theo dòng cốt truyện để tìm cách thay đổi kết cục của giấc mộng này.

Trong thời gian dài ở trong cơ thể Nguyệt nhưng không thể làm gì, cứ trơ mắt nhìn Nguyệt chết khi kết thúc tuổi 18 và khuôn mặt đau khổ của Nguyễn Minh khiến nàng cực kỳ đau lòng.

Trong thời gian đó nàng cũng đã yêu Nguyễn Minh nên càng quyết tâm thay đổi vận mệnh của Nguyệt để có thể cùng hắn sống hạnh phúc.

Tất nhiên là do Tình Chủng Chú tác động nhưng đó cũng là cảm xúc thật của nàng.

Đây là lý do nàng ngượng ngùng bối rối khi bị hắn ôm, tuy lúc đó nàng đã nhận ra điều không đúng nhưng không kịp nghỉ đến mà thôi.

Trước ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Minh và ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường, Nguyệt nắm lấy tay Nguyễn Minh kéo đi.

Hắn không hề phản kháng cứ để nàng kéo đi, khi lên sân thượng Nguyệt buôn tay Nguyễn Minh ra rồi nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng nói.

"ngươi rốt cuộc là ai?...sao ngươi có thể vào được ký ức của ta?"

Hiển nhiên với người thông minh như nàng liền nhận ra điều bất thường và nghỉ đến người trước mặt rất có thể giống nàng, là người bên ngoài nhập vào ký ức của nàng khống chế cơ thể Nguyễn Minh, đều đó khiến nàng vô cùng tức giận, cơ thể người mình yêu bị khống chế ai mà chẳng tức giận.

Nguyễn Minh nghe nàng nói liền ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó hắn mừng rở ôm lấy nàng nói.

"em là Thiên Tuyết..."

Khi nghe câu nói cùng biểu cảm kia hắn liền biết hiện tại khống chế cơ thể Nguyệt là Thiên Tuyết, chỉ là hắn vui quá nên mới nói vậy.

Hoa Thiên Tuyết kinh ngạc trước hành động của hắn, đây là lần thứ hai hắn ôm nàng rồi.

Hơn nữa tên này còn biết tên thật của nàng, không phải là do mấy người kia nhờ hắn vào lừa mình ra ngoài đấy chứ.

Kinh ngạc thoáng chốc nàng vùng vẩy đẩy hắn ra, Nguyễn Minh cũng không làm khó nàng liền buôn ra, không đợi nàng hỏi hắn liền vội nói.

"Thiên Tuyết, tình hình anh sẻ giải thích sau...chúng ta cần phải rời khỏi giấc mộng này ngay..."

Hoa Thiên Tuyết bấc ngờ thoáng chốc sau đó lắc đầu nói.

"anh đi đi...tôi sẻ không ra ngoài đâu, tôi thà ở trong giấc mộng này vĩnh viễn còn hơn phải đối mặt với tương lai sắp tới..."

Quả nhiên ngoài tình yêu nàng dành cho Nguyễn Minh còn có nguyên nhân khác.

Nguyễn Minh nghe nàng nói liền nhíu mày, nếu hắn nghỉ đúng có lẻ chuyện nàng không dám đối mặt với thực tại có liên quan đến kẻ đã hạ Mộng Uyên Ương chú lên người nàng.

Tuy hiện tại hắn rất tức giận nhưng cũng tạm bỏ qua, trước tiên hắn phải đưa nàng ra khỏi đây cái đã.

"em ngốc sao...hiện tại em mà không ra ngoài linh hồn em sẻ biến mất đấy, khi đó em sẻ chết và giấc mộng này cũng tan biến..."

Hoa Thiên Tuyết thân thể run lên lần nữa ánh mắt nàng hiện lên tia dãy dụa nhưng sau cùng nàng lại lắc đầu nói.

"tan biến cũng tốt...ít ra tôi còn được tan biến cùng với người mình yêu còn hơn phải đối mặt với tương lai đen tối..."

Nguyễn Minh nghe nàng nói thì khuôn mặt trở nên vặn vẹo ánh mắt đầy sát khí, rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì mà khiến nàng có chết cũng không muốn đối mặt như vậy.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tỉnh, ánh mắt hắn lóe lên, hắn vừa nghe nàng nói nàng yêu hắn, có thể dùng cách này, chỉ thấy hắn tiến tới lần nữa ôm nàng nói.

"em thật sự muốn vì anh trong ảo mộng mà từ bỏ anh ở ngoài đời thật sao..."

Hoa Thanh Tuyết chưa kịp phản ứng với cái ôm của hắn nghe hắn nói vậy thân thể nàng run rẩy, giọng nói có chút dao động hỏi.

"ý anh là sao?..."

Nàng quả thật khó mà tin chuyện này, nhưng tâm trí nàng đã dao động...

Nguyễn Minh không trả lời câu hỏi của nàng mà nói tiếp.

"thật ra giấc mộng này của em giống hệt một đoạn ký ức quá khứ của anh, mọi chuyện diễn ra trong giấc mơ này anh đã từng thật sự trải qua trong quá khứ, Hoa Thủy Nguyệt cũng là mối tình đầu của anh..."

Lần này lời nói của hắn thật sự đã khiến nàng dao động, thân thể nàng run rẩy càng lợi hại.

Nguyễn Minh thấy vậy ôm nàng ngồi xuống, Hoa Thiên Tuyết ngước đầu lên nhìn hắn run giọng nói.

" anh có bằng chứng không..."

Nàng quả thật rất yêu Nguyễn Minh trong giấc mộng này, nếu giấc mộng này là một phần của quá khứ của hắn thì không phải là hiện tại hắn đang ở thế giới thực ngoài kia sao.

Thay vì tan biến cùng với giấc mộng nàng muốn ở bên hắn ngoài đời thực hơn, dù cho nó có ngắn ngủi đi nữa.

Tuy nhiên nàng phải làm rỏ hắn có thật là Nguyễn Minh thật không.

"CÓ...quá khứ trước khi anh vào cô nhi viện..."

Bạn đang đọc Tiêu Dao Sau 10 vạn năm sáng tác bởi Linhrin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhrin
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 376

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.