Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng tan người tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 2640 chữ

Trên sân thượng Nguyễn Minh ôm Hoa Thiên Tuyết, nói về quá khứ của chính mình cho nàng nghe.

"....lúc đó anh tưởng chừng sẻ bị thủ tiêu nhưng đã có một người còn lại chút lương tâm cứu anh và gửi anh đến cô nhi viện..., lúc đầu anh cứ nghỉ cuộc đời anh sẻ sống trong ám ảnh nhưng anh đã tìm thấy ánh sáng khi làm ở tiệm gạo nhà Nguyệt, đó là lần đầu anh thật sự cảm nhận được tình người...

Mà Nguyệt chính là vệt sáng chói lóa nhất, em ấy đã cho anh thấy thế giới này thật sự đáng sống...

Sự thuần khiết của em ấy khiến anh rung động, nụ cười của em ấy cứu rổi linh hồn anh...nhưng ông trời không muốn anh được hạnh phục, ông ta cướp mất người con gái anh yêu ngay trước mặt anh..."

Nói đến đây hắn không kìm được nữa nước mắt chảy ra, thân thể hắn run rẩy kịch liệt.

Mà lúc này Hoa Thiên Tuyết trong lòng hắn cũng không khá hơn là bao thân thể run rẩy kịch liệt, hắn còn nghe tiếng thút thít của nàng.

"chuyện đó là thật sao...hức hức..."

Nàng run giọng thút thút nói, nàng không thể tin nổi chỉ một đứa trẻ lại trải qua điều khủng khiếp như thế.

"thật...nếu em không tin khi ra ngoài anh sẻ cho em xem đoạn ký ức đó..."

Nguyễn Minh bình ổn lại tâm tình ôm nàng thật chặc an ủi đáp lại.

Thật ra nàng đã tin hắn, khi hắn kể nàng đã cảm nhận được nổi đau của hắn, nó thậm chí làm ảnh hưởng với nàng.

Dù sao nàng cũng đã trải nghiệm một phần trong quá khứ của hắn, đoạn cuối giấc mộng khi nhìn hắn đau khổ ôm thi thể nàng, khiến nàng đau lòng đến mức không thể thở được.

Mà không tự dưng nàng tin lời hắn ngay, có một bằng chứng, chứng tỏ lời hắn nói là thật, đó là những vết sẹo do thí nghiệm thời gian dài vẫn còn trên cơ thể hắn, nàng đã nhìn thấy nó khi quan sát hắn làm việc và nó khớp với những gì hắn kể.

"Nguyệt..."

Nguyễn Min thấy nàng đã bình tỉnh lại thì ôn nhu lên tiếng.

Hoa Thiên Tuyết thân thể run nhẹ ngẩn đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu và yêu thương của hắn, trái tim nàng rung lên ánh mắt dần trở mê ly đáp.

"Vâng..."

Um...

Nàng vừa đáp thì hắn đã cuối xuống ngậm lấy môi nàng, ánh mắt nàng dần mê ly rồi nhắm lại

Hai tay vòng qua cổ hắn đáp lại nụ hôn của hắn cũng là nụ hôn đầu đời của nàng.

Hoa Thiên Tuyết làm ra quyết tâm, nếu hắn thật sự là Nguyễn Minh, nàng sẻ ở bên hắn cho đến khi việc kia đến nàng sẻ âm thầm kết thúc cuộc đời mình.

Sau một nụ hôn ngập tràn tình yêu kéo dài cả thế kỷ, họ rời môi cả hai người đều thỏa mãn với nụ hôn này.

Nguyễn Minh đã làm được việc mà trong quá khứ hắn không thể làm, đó là tỏ tình với Nguyệt và hôn nàng.

Hoa Thiên Tuyết cũng được hôn Nguyễn Minh sau hàng ngàn giấc mộng lập lại.

Tuy là mộng nhưng tình là thật.

"em có thể trở thành Nguyệt được không?"

Nàng ánh mắt mê ly nhìn Nguyễn Minh hỏi, nàng không quan tâm sẻ bị xem làm người thay thế, nàng chỉ muốn dùng cuộc đời của Nguyệt để yêu hắn bù đắp nổi đau của hắn khi mất Nguyệt và cũng hoàn thành tâm nguyện ở bên hắn trong thân phận Nguyệt.

"em vốn là Nguyệt mà..."

Hoa Thiên Tuyết ánh mắt cảm động khi nghe hắn nói, sao nàng không hiểu ý hắn chứ, hắn đã xem Hoa Thiên Tuyết cùng Hoa Thủy Nguyệt là một.

"cảm ơn anh..."

Nàng tựa vào lòng Nguyễn Minh hạnh phúc nói, hắn đã chấp nhận nàng thay thế Nguyệt vậy có nghĩa là tình cảm hắn dành cho Nguyệt cũng sẻ dành cho nàng.

Nguyễn Minh nhận ra giọng điệu khác thường của nàng, hắn liền nhận ra nàng hiểu lầm ý hắn, liền nâng cằm nàng lên mắt đối mắt ôn nhu nói.

"ý anh không phải vậy...ý anh là em vốn là Nguyệt nhưng là của kiếp sau...

Em không thấy lạ sao, em trùng hợp có giấc mộng về quá khứ của Nguyệt, tính cách cũng giống Nguyệt, dung mạo cũng giống Nguyệt...

Làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy, trừ khi em chính là Nguyệt của quá khứ đầu thai đến thế giới này..."

Nghe Nguyễn Minh nói nàng mới nhận ra, nàng có một cảm giác cực kỳ thân quen với giấc mộng này nhưng nàng tưởng đây là tác dụng của giấc mộng nên không nghỉ đến.

" em thật sự là Nguyệt của kiếp sau sao? "

Nàng ánh mắt chờ mong nhìn Nguyễn Minh, thay vì làm người thay thế nàng mong Nguyệt chính là nàng hơn.

"anh chắc 99,99%..."

Nguyễn Minh gật đầu xác nhận, thật ra hắn đã chắc chắn nàng là Nguyệt của kiếp sau, vì trực giác bản năng hắn đã mách bảo hắn.

Không tự dưng những cảm xúc mà hắn dành cho Nguyệt lại tìm được trên người Hoa Thiên Tuyết, hơn nữa những cảm xúc đau lòng sợ hãi lúc trước kia chắc chắn là vì Hoa Thiên Tuyết mà có.

Làm gì có chuyện hắn có những cảm xúc đó với một nữ nhân mà hắn còn chưa gặp mặt bao giờ.

Kết hợp những việc đó lại hắn đã chắc chắn nàng chính là Nguyệt của kiếp sau.

Hoa Thiên Tuyết nghe hắn nói liền mừng rở, nếu thật là vậy nàng không còn gì nuối tiếc nữa, nhưng khi nghỉ đến hắn chỉ chắc 99,99% thì nàng nghi hoặc hỏi.

"vậy còn 0,1% kia là gì..."

"à cái đó là vì...Nguyệt của quá khứ là một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, còn Nguyệt của hiện tại là mỹ phụ xinh đẹp gợi cảm..."

Nguyễn Minh cười hắc hắc trả lời khiến nàng ngượng ngùng sau đó phồng má hỏi.

"đáng ghét...vậy anh thích Nguyệt thiếu nữ hay Nguyệt mỹ phụ..."

Bị hỏi như vậy khiến hắn bối rối vì hắn thích cả hai, vận động não một chút hắn liền nghỉ ra cách.

" Nguyệt thiếu nữ vẫn mãi trong tim anh như chứng minh tình yêu thuần khiết khi còn trẻ, Nguyệt mỹ phụ thì sẻ cùng anh đi trên con đường hiện tại và tương lai nên anh thích cả hai..."

Hoa Thiên Tuyết nghe hắn nói liền ngọt ngào hạnh phúc, theo hắn nói thì hắn sẻ cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau nhưng khi nghỉ đến chuyện kia ánh mắt nàng trở nên đau khổ tuyệt vọng, thân thể cũng run lên.

Nhìn phản ứng của nàng hắn biết nàng nghỉ gì, dù không biết nàng đã trải qua chuyện gì nhưng hắn sẻ không để đều đó sảy ra lần nữa.

Ôm thân thể run rẩy của nàng vào lòng hắn ôn nhu nói.

"em yên tâm...anh sẻ không để em rời xa anh dù có chuyện gì sảy ra anh cũng bảo vệ em...Hiện tại anh rất mạnh đấy, không ai có thể động vào em kể cả kẻ đã hạ Mộng Uyên Ương chú vào người em"

"em tin anh..."

Không hiểu sao khi nghe lời đó nàng không còn sợ hãi nữa và tin tưởng hắn tuyệt đối.

"được rồi mọi chuyện để sau đi...chúng ta cần phải thoát khỏi giấc mộng đã..."

Nguyễn Minh tạm gác mọi chuyện sang một bên, hắn cần đưa nàng thoát khỏi mộng ảo này trước khi nàng hoàn toàn bị đồng hóa.

"thật ra thời gian gần đây em không thể rời khỏi giấc mộng này, mỗi lần giấc mộng lập lại em lại quay trở về năm 15 tuổi chứ không bị đẩy ra ngoài như lúc trước..."

Lúc mới đầu trúng Mộng Uyên ương chú nàng chỉ mơ thấy giất mơ đấy mỗi khi nhắm mắt ngủ thôi, mà mỏi ngày chỉ mơ một lần nhưng hiện tại đã trải qua mấy trăm giất mơ lặp lại nàng vẫn không bị đẩy ra như trước.

Tuy nàng biết có điều gì đó sảy ra nhưng vì yêu Nguyễn Minh và tương lai đen tối nàng sắp phải đối mặt nên nàng lựa chọn ở trong mộng ảo.

Nguyễn Minh nghe nàng nói thì không ngoài dự đoán của hắn, nàng gần như đồng hóa với giấc mộng, muốn thoát ra là điều không thể vì cách thoát ra chính là giết Nguyễn Minh trông mộng này, vì hắn chính là nhân vật chính trong giấc mộng này.

Chỉ cần hắn chết thì giấc mộng sẻ chấm dứt, mà Hoa Thiên Tuyết dù cho có biết nàng sẻ nở giết Nguyễn Minh sao?

Mà chắc không cần nàng phải giết đâu, hiện tại hắn đã làm chủ được cơ thể này nên tự sát là được.

Sở dĩ hắn không làm ngay từ đầu vì hắn cần khơi dậy ý trí muốn ra ngoài của Hoa Thiên Tuyết, có như vậy nàng mới có thể rời khỏi giấc mộng khi hắn tự sát.

Hiện tại hắn đã thành công, hắn liền ôm lấy nàng ghé vào tai nàng nói.

"hẹn gặp lại em...tình yêu của anh..."

Hắn nói thế không chỉ với Hoa Thiên Tuyết mà còn nói với Hoa Thủy Nguyệt, sau đó hắn âm thầm dùng hồn lực hóa thành một cây dao, hắn liền đâm vào tim mình.

Phốc...

Phụt...

Hoa Thiên Tuyết đang không hiểu hắn nói gì thì thấy hắn phun máu, nàng chưa kịp phản ứng thì đầu óc quay cuồng sau đó bất tỉnh....

lllllll

"không...."

Hoa Thiên Tuyết tỉnh lại liền hét lớn, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Nàng vừa thấy cảnh hắn chết, đây là lần đầu nàng trải qua cảm giác này, nó khiến trái tim nàng đau đến mức không thở nổi.

Nàng ôm trái tim đau đớn của mình khóc lớn, nàng khóc lê hoa đái vũ đến mức quên luôn những gì hắn nói.

"Không cái gì?...."

Đột nhiên lúc này một vòng tay ôm nàng vào lòng ngực ấm áp quen thuộc.

Nàng giật mình ngước lên thì thấy ánh mắt ôn nhu đâu lòng của Nguyễn Minh.

Nhìn thấy khuôn mặt đã in sâu vào tâm trí kia nàng ngay lập tức lao tới ôm hắn rồi hôn lên môi hắn thử xem có phải mơ không.

Bờ môi thô ráp đầy nhiệt lực, khí tức dương cương mạnh mẽ, không phải là mơ.

Thấy không phải mơ nàng càng ôm hắn chặc hơn, cứ như sợ buôn tay là hắn biến mất vậy.

Nguyễn Minh bên này kinh ngạc nhưng sau đó thì cảm thấy đau lòng và tự trách, có lẻ việc hắn tự sát trong mộng đã khiến nàng rất sốc.

Hắn ôm lấy nàng cùng nàng tẩn hưởng giây phút thiên liên này, nhưng có người lại nhảy ra phá đám, chỉ thấy....

Khụ khụ...

Hai tiếng ho khang vang lên kéo hai người từ trong mặng nồng trở lại.

Hoa Thiên Tuyết giật mình rời môi hắn nhìn ra sau, vừa nhìn nàng liền đứng hình trong 5 giây, sau đó....

"Áaaaaaa....."

Nàng hét lên một tiếng, mặt đỏ như trái cà chua núp vào lòng ngực Nguyễn Minh.

"Xấu hổ chết mất...sao mấy người họ lại ở đây..."

Thì ra họ đã ra ngoài hiện thực, mà lúc này tam nữ Trần Huyền Trân đã hoàn thành đánh vững căn cơ, nghe Ngọc nhi kể lại thì lo lắng chờ đợi và không quên cầu nguyện cho hai người không sảy ra chuyện gì.

Các nàng bên này lo lắng muốn chết mà hại người này vừa tỉnh lại đã phát cơm chó cho họ, nhất thời tức giận liền lên tiếng phá đám.

"hahaha...lúc nãy chẳng phải em rất nhiệt tình sao...sao bây giờ lại ngượng ngùng như thiếu nữ thế..."

Nguyễn Minh thấy nàng ngượng ngùng thì lên tiếng trêu, không hiểu sao hắn rất thích trêu các nàng khi các nàng ngượng ngùng.

Hoa Thiên Tuyết bị trêu xấu hổ muốn chết, giận quá liền tung chiêu 'véo eo đại pháp' khiến Nguyên Minh phải giả vờ la oái oái xin tha để thỏa mãn mỹ nhân.

Vì hắn có hắn tấu hài nàng đã đở ngượng ngùng nhưng vẫn không dám ló mặt ra nhìn chị em của mình.

Nàng đã biết mình đã quay lại thế giới thực khi hôn Nguyễn Minh nhưng vì khoản khác đó quá ngọt ngào nên nàng không muốn nghỉ đến vấn đề này mà phá hỏng tâm trạng.

Ai ngờ đám chị em của mình đứng sau lứng thấy hết những hành động xấu hổ của nàng.

Vì lúc trước hình tượng nàng biểu hiện trước mặt mọi người là lạnh lùng và xa cách, mà hiện tại hình tượng bị sụp đổ thì sao không ngượng ngùng cho được.

Chúng nữ nhìn Hoa Thiên Tuyết ôm cứng Nguyễn Minh không chịu buôn thì liếc nhau hiểu ý cười nói.

"bọn em chợt nhớ ra có việc phải làm nên đi trước nhé...hai người cứ tự nhiên..."

Cái lý do lộ liểu đó càng khiến Hoa Thiên Tuyết ngượng ngùng hơn, nàng thừa hiểu mấy nữ đang tạo không gian riêng tư cho họ.

Tuy ngượng ngùng nhưng nàng vẫn rất cảm kích mấy nữ vì đã tạo không gian riêng tư cho nàng, vì nàng có rất nhiều điều muốn tâm tình cùng Nguyễn Minh.

Mấy nữ nói xong liền vào nhà để hai người ngoài sân.

"họ đã đi chưa?"

Hoa Thiên Tuyết liên tiếng hỏi, nàng vẫn chưa dám ló mặt ra vì ngượng ngùng.

Nàng tuy đã 40 nhưng tâm hồn vẫn là thiếu nữ, mà ảnh hưởng của Mộng Uyên Ương chú càng khiến tâm hồn nàng giống như thiếu nữ mới biết yêu.

"họ đi rồi..."

Nguyễn Minh buồn cười nhìn Hoa Thiên Tuyết mỹ phụ đang ngượng ngùng như thiếu nữ, sự kết hợp này hắn rất thích.

Nghe hắn trả lời Hoa Thiên Tuyết mới dám ló đầu ra cẩn thận nhìn xung quanh không thấy ai mới yên tâm.

Lúc này nàng mới ôm lấy Nguuễn Minh, tay nàng sờ lên mặt hắn vuốt ve ánh mắt tình ý ngập tràn nói.

"thật sự là anh sao..."

Tuy nàng đã tin hắn là thật nhưng mọi chuyện diễn ra quá mức thần kỳ khiến nàng nhất thời khó thích ứng, nàng muốn xác nhận lại.

" ngốc...giả bao đổi lại...nếu em còn chưa tin là thật thì có cách chứng minh rất tốt đấy..."

Nguyễn Minh cười gian xảo nói, nhìn nụ cười của hắn khiến nàng cảm thấy có chuyện chẳng lành nhưng tính tò mò lớn hơn liền hỏi.

"là cách gì?"

Ưm...

Nàng vừa hỏi xong bờ môi đỏ mềm mại đã bị hắn dùng bơ môi thô ráp quấn lấy, nàng bất ngờ rên lên một tiếng sau đó ánh mắt mê ly vòng tay qua cổ hắn đáp lại nụ hôn của hắn.

Dù nàng biết tiếp theo hắn sẻ làm gì nhưng đó cũng là mong muốn của nàng.

Cả hai vong tình hôn nhau, Nguuễn Minh bế nàng lên đi đến bể bơi, môi vẫn không rời.

Mà trên đường đi, y phục hai người không ngừng rơi xuống...

Nguyễn Minh muốn tạo một kỷ niệm suốt đời không quên với nàng....

Bạn đang đọc Tiêu Dao Sau 10 vạn năm sáng tác bởi Linhrin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhrin
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 408

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.