Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ của Ngọc nhi

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Sương mờ lượng lờ, sơn phong vạn trượng, sâm lâm kéo dài không dứt...

Đại thụ chống trời, uyên ương quấn nhau...

Đây là những từ diễn tả khung cảnh hiện tại.

Vì giữa núi non rừng rậm, trên một cành cây to lớn của Đại thụ, có hai thân ảnh trần như nhộng đang quấn lấy nhau.

Không ai khác chính là Nguyễn Minh cùng Ngọc nhi.

Hộc hộc...

Hiện tại Ngọc nhi toàn mềm nhũng nằm trong lòng Nguyễn Minh, cả hai đã đại chiến không biết bao nhiêu hiệp, cuối cùng hắn chiến thắng áp đảo.

Có thể là vì tuvi cao nên sức chiến đấu của hắn cũng tăng mạnh, cho dù đã đại chiến liên tục mấy giờ nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ.

Hiện cả hai đang tâm sự sau màng ân ái, thông qua đó hắn biết được thời gian qua không phải là Ngọc nhi không muốn ra gặp hắn mà là đang bị thương và lâm vào ngủ say hồi phục, cho đến khi bị đánh thức bởi chiêu 'đánh không khí' của hắn.

Nàng còn kể cho hắn nghe về quá khứ của mình, kể cả trận chiến cuối cùng kia, các mẫu thân của nàng đều tử trận, nàng liều mạng đưa phụ thân chỉ còn một sợi tàn hồn mỏng manh chạy trốn.

Phụ thân nàng biết bản thân không sống được báo lâu nữa liền vận dụng chút lực lượng cuối cùng để lại truyền thừa cùng thiết lập những thử thách kia.

Cuối cùng ông tan biến, mà Ngọc nhi vì đang bị thương và còn thương tâm liền ngất đi rồi chìm vào ngủ say đi vào trạng thái tự hồ phục.

Có một số ký ức mờ ảo nàng không nhớ ra nhưng vẫn có cảm giác loán thoáng, có lẻ là do phụ thân nàng tác động, nàng cũng không quá quan tâm việc này.

Nàng cũng giải đáp thắc mắt của hắn, vì sao nàng là khí linh của Pháp bảo lại có thực thể sinh mệnh như nhân loại.

Phụ thân nàng không có con cái nên dùng lực lượng bản thân cùng thiên tài địa bảo giúp nàng ngưng hồn cùng tạo dựng thân thể cho nàng, xem nàng như con gái.

Nghĩ đến phụ mẫu, nước mắt nàng không kìm được mà chảy xuống, nàng nức nở bậc khóc.

Đối với người khác việc này đã sảy ra rất lâu nhưng đối với nàng nó như sảy ra hôm qua.

Trong thời gian ngắn mất đi toàn bộ người thân, cho dù nàng có kiên cường đến đâu cũng khó mà chịu được.

May mắn có Nguyễn Minh xuất hiện xoa dịu bớt nổi đau của nàng.

Thật ra lúc đầu khi tỉnh lại nàng có ý định tự bạo chết theo phụ mẫu nhưng khi nhớ lại lời phụ thân trước khi chết nên nàng muốn thử thực hiện nó, nếu Nguyễn Minh không khiến nàng cảm thấy hạnh phúc nàng liền tự bạo.

Kết quả nàng đã tìm ra mục tiêu để sống tiếp.

Hức hức....

Nguyễn Minh đau lòng nhìn thân ảnh run rẩy khóc nức nở trong lòng.

Hắn không biết làm sao an ủi nàng nên chỉ biết ôm nàng thật chặc và tự thề với lòng sẻ yêu thương nàng, làm cho nàng luôn luôn hạnh phúc, ánh mắt quyết tâm hắn ngửa mặt lên trời hô lớn.

" Nhạc phụ đại nhân...cảm ơn ngài đã tác hợp cho con và Ngọc nhi...con xin thề với sinh mạng của mình sẻ yêu thương nàng, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào... nếu làm trái lời thề trời chu....um..."

" Chàng đừng ngốc...thiếp tin chàng...không cần thề đâu..."

Chưa kịp nói hết câu đã bị bàn tay mềm mại thon dài của Ngọc nhi chặn lại.

Nàng nhìn Nguyễn Minh với ánh mắt đầy tình ý ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Lấy sinh mạng ra thề là lời khủng khiếp nhất của người tu luyện, nếu làm trái lời thề đan điền kẻ đó sẻ nổ tung, thân thể và linh hồn đều vẫn diệt

vì vậy nàng mới ngăn hắn lại, tuy nàng tin tưởng hắn nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Nàng đã mất đi người thân, nàng không muốn mất thêm người thân nào nữa.

Hắn dám lấy sinh mạng ra thề đủ chứng tỏ hắn thật lòng với nàng, điều đó đối với nàng đã đủ rồi.

Nàng cũng cảm thấy có lỗi khi vô tình nhốt hắn 10 vạn năm, nàng là tồm tại lâu đời nên biết việc bị nhốt ở một vùng không gian như nhà tù sẻ cô đơn tịch mịch thế nào.

Nguyễn Minh thấy ánh mắt tự trách của nàng biết nàng đang nghỉ gì liền yêu thương ôm nàng vào lòng nói.

" Đó không phải lỗi của nàng...ngược lại ta cảm thấy may mắn vì được đến đây, gặp được nàng là điều hạnh phúc nhất đời ta, ta thấy 10 vạn năm chờ đợi kia rất đáng..."

Ngọc nhi nghe vậy thì trong lòng ngọt ngào cùng hạnh phúc nói thầm. "phụ thân...đây là hạnh phúc mà người nói sao?..."

Cả hai cứ thế ôm nhau, vứt bỏ quá khứ, thâm tâm chờ mong hướng về tương lai.

Đột nhiên lúc này Nguyễn Minh giật mình quay qua hỏi Ngọc nhi.

" À...thương thế của nàng thế nào?

Đã khỏi chưa?..."

Ngọc nhi nghe hắn hỏi liền trợn trừng mắt nhìn hắn hờn dỗi nũng nịu.

" Hừ...ăn sạch nhân gia rồi giờ mới nhớ tới nhân gia bị thương, nam nhân đúng là loại chỉ suy nghỉ bằng nữa thân dưới... Ưm... "

Nguyễn Minh biết nàng chỉ đùa liền hùa theo cười xấu xa đưa tay bóp mạnh cặp mông căn tròn của nàng nói.

"hắc hắc...vậy ta có nên suy nghỉ bằng nữa thân dưới lần nữa không nhỉ..."

Ngọc nhi nghe vậy liền rùng mình đánh trống lãng.

" Nhờ có chàng mà thiếp đã hồi phục được 8 phần rồi..."

"hả?"

Nguyễn Minh ngẩn người kinh ngạc, hắn nhớ mình đâu có làm gì đâu nhỉ.

Thấy hắn như vậy nàng liền đỏ mặt giải thích.

" Thiếp có thể tự động hấp thụ sơ khai khí để hồi phục, mà lúc cùng chàng song tu thiếp đã hấp thụ sơ khai dương khí của chàng nên mới hồi phục nhanh như vậy."

Nói đến sơ khai khí, đây là năng lượng có khắp mọi nơi trong vũ trụ cũng chính là cội nguồn của tất cả các loại khí trong thiên địa.

Nó không hề có thuộc tính như những loại khí khác, nếu ngươi muốn có thuộc tính từ sơ khai khí thì phải tự thân tu luyện chuyển hóa thành.

Bình thường nếu người thường tiếp xúc với sơ khai khí liền bạo thể mà chết, trừ những người có thể chất đặc biệt có thể chống lại lực lượng của nó, còn không thì phải có công pháp thiên về cách hấp thụ sơ khai khí mà phải có cấp bậc cực cao mới làm được.

Nguyễn Minh sở hữu cả hai điều kiện trên nên từ đầu đến cuối hắn đều dùng sơ khai khí tu luyện.

Nói ra cũng sảo hợp, thể chất đặc biệt của hắn là nhờ khoa học tạo thành.

Lúc nhỏ hắn bị bắt đi làm thí nghiệm biến đổi Gen, hắn là sản phẩm thất bại bị đám người kia vứt bỏ, trong lúc tưởng chừng như sẻ bị thủ tiêu thì một người trong số họ đã cứu hắn và để hắn quay lại với cuộc sống đời thường.

Cái Gen biến đổi tưởng chừng phế phẩm này lại là một thể chất cường đại vẫn chưa được thức tĩnh.

Nó có thể giúp hắn thích nghi rất nhanh với mọi vật nhanh chóng và không ngừng tăng cường trở nên mạnh hơn theo tu vi tăng lên.

Có nghĩa là tuvi hắn càng tăng thì cơ thể hắn sẻ càng mạnh mà không cần phải rèn luyện thân thể.

Hiện tại nói về thể tu hắn đã vượt xa vị đại năng kiêm nhạc phụ của hắn kia.

Vì đây là thể chất mới không có tên nên hắn đặt cho nó cái tên là...

"Nghịch Thiên Vạn Thăng Thể"

Quay lại với hiện tại...sau khi nghe nàng nói chỉ cần song tu là có thể hồi phục, hai mắt hắn sáng lên, cự long vừa ngủ liền thức giất ngẩn cao chọc vào bụng nàng thị uy.

Ngọc nhi thấy cái gì đó đang chọc vào bụng, thấy ánh mắt của hắn cùng cái thứ đang chọc vào bụng mình, nàng rùng mình ánh mắt đáng thương nhìn hắn cầu xin.

" Tha cho thiếp...thiếp không thể làm được nữa đâu..."

Nguyễn Minh nhìn mỹ nhân yếu đuối đáng thương xầu xin, thân thể liền mềm nhũng.

Thấy vậy hắn cố áp chế dục vọng đang sôi sục cuối xuống hôn lên trán nàng cười nói.

" Tạm tha cho nàng..."

Nói xong hắn bế nàng xuống con suối bên dưới tẩy rữa thân thể, cả hai cùng tắm uyên ương...

Bạn đang đọc Tiêu Dao Sau 10 vạn năm sáng tác bởi Linhrin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhrin
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1071

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.