Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc phẩm thiên phú

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Hôm nay chính là ngày khảo hạch của Vân Kiếm Tông.

Không khí vô cùng náo nhiệt, các võ giả trẻ tuổi đều tập trung đông đủ, có kẻ thì gương mặt hưng phấn, có kẻ lo lắng, có người thì cầm kiếm chắp trước ngực, gương mặt bình tĩnh.

Lâm Phong đứng tại khu vực của Lâm gia, quan sát các thiên kiêu của Lạc Hải Thành, thầm gật đầu, tu vi không tệ, thep hắn cảm nhận thì cũng có vài khí tức cường hoành e đã là võ sư cảnh giới.

Vân Kiếm Tông khảo hạch là quy định từ mười tám tuổi trở xuống, ở tuổi này nếu có tu vi như vậy coi như đã là thiên tài.

Người chủ tì cuộc khảo hạch này là một trung niên nhân, hắn là một trưởng lão ngoại môn của Vân Kiếm Tông, đi cùng còn có hai tên ngoại môn đệ tử phụ trách.

Hắn đứng trên đài cao, khí tức Võ vương hùng hồn tỏa ra, âm thanh vang vọng khắp toàn trường.

" Ta tên Liễu Bình, là người chủ trì của cuộc khảo hạch lần này, khảo hạch chia ra làm hai phần, trắc nhiệm tu vi cùng khảo hạch thiên phú "

" Bây giờ ta tuyên bố phần khảo hạch bắt đầu, những người căn cốt dưới mười tám, tu vi võ giả thất trọng trở lên cùng tam phẩm thiên phú thì có thể thông qua "

Thiên phú của mỗi võ giả là khác nhau, dựa theo mức độ thông tuệ cùng tốc độ tu luyện của từng võ giả mà người ta chia làm bảy phẩm cấp thiên phú từ thấp đến cao ứng theo màu sắc là đỏ, vàng, lục, lam, hắc, bạch, tử. Trong đó đỏ , vàng là thiên phú yếu kém cùng bình thường, những người này cả đời thường thành tựu có hạn, dù có cố gắng thế nào thì cũng khó mà đột phá võ vương cảnh, loại người này là nhiều nhất, may mắn thì có thể đột phá võ sư, màu lục đã có thể coi là phổ thông thiên tài, màu lam là siêu cấp thiên tài ngàn người có một. Còn về hắc, bạch đen trắng hai màu thì được người đời gọi là yêu nghiệt, tốc độ tu luyện của những người không chỉ nhanh hơn những kẻ khác rất nhiều, mà quan trọng hơn là ngộ tính của những kẻ này phi thường khủng bố, đối với võ giả tầng thấp điều này còn chưa thể nhiện được gì nhiều, tuy nhiên càng lên cao, càng muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì ngộ tính là điều bắt buộc vì các cảnh giới phía trên sẽ càng ngày càng thâm ảo, càng ngày càng khó đột phá.

" Ta lên trước " Một thiếu niên hưng phấn kêu lên, nhanh chân bước lên đài cao.

Liễu Bình gật gật đầu " Ngươi bộc phát tu vi bản thân, ta sẽ kiểm chứng xem ngươi có đủ điều kiện thông qua "

" Được " Thiếu niên gương mặt thu liễm, hắn khí thế toàn thân tuôn ra, quần áo rung động từng nhịp.

" Võ giả bát trọng " Phía dưới mọi người ổ lên kinh ngạc, thiếu niên nghe vậy thì gương mặt hiện lên vẻ đắc chí.

" Võ giả bát trọng, được, hợp cách, tuy nhiên không nên vì thế mà kiêu ngạo, còn đợt khảo hạch thiên phú, ngươi chuẩn bị " Liễu Bình gật đầu cười, kẻ này coi như không tệ.

Liễu Bình ra hiệu, hai tên đệ tử ngoại môn thấy vậy gật đầu, cùng bê một cái khay lên, phía trên cái khay là một tảng đá hình tròn cao chừng nửa thước, hình dáng trong suốt.

Mọi người nhận ra, đây là đá thiên phú, chuyên môn dùng để kiểm tra thiên phú của võ giả.

" Ngươi đặt tay lên hòn đá, cảm nhận, cố gắng câu thông liên kết với nó là được " Liễu Bình đạo rằng.

Thiếu niên gật gật đàu, chậm rãi đặt tay lên.

Sau một lúc, hòn đá thay đổi, dần đổi màu, chuyển từ trong suốt sang màu vàng"

Phía dưới mọi người ồ lên, thiếu niên gương mặt tái nhợt, không còn vẻ vui sướng như lúc nãy.

" Màu vàng, nhị phẩm thiên phú, không hợp cách " Liễu Bình nhíu mày, giọng nói đạm mạc, hắn có chút thất vọng , cứ tưởng là tìm được một kẻ không tệ, ai ngờ chỉ là thiên phú rác rưởi bình thường.

" Trưởng lão, ta.. " Thiếu niên gương mặt khó chịu, run rẩy nói.

" Ngươi về đi, ngươi đã vô duyên với Vân Kiếm Tông, tuy ở tuổi này ngươi tu vi không tệ, nhưng thiên phú như vậy, rất khó đi tiếp trên con đường trường sinh, tuy nhiên ngươi cũng có xác xuất lớn trở thành võ sư " Liễu Bạch cũng không muốn đả kích hắn, cuối câu còn an ủi.

Thiếu niên chán nản lắc đầu, ảo não đi xuống, mọi người xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt thương hại, chuyện này đối với một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong về phía trước quả thật là rất đả kích.

" Người tiếp theo " Liễu Bình lắc lắc đầu, hắn hi vọng những người tiếp theo sẽ không như kẻ vừa rồi.

Lâm Phong phía dưới quan sát tất cả mọi thứ, gương mặt bình tĩnh, nội tâm không chút chập chùng, đã đi đến với thế giới này, hắn hiểu sự tàn nhẫn của nhân thế, sự vô tình của thiên đạo, kẻ yếu kém chỉ có thể chấp nhận bị dẫm đạp, chờ đợi phán xét đến với mình, đây chính là bi ai của kẻ yếu, mà hắn, Lâm Phong hắn, không muốn làm kẻ yếu, hắn muốn làm kẻ mạnh, không những thế còn là kẻ mạnh nhất, ngự trị trên thiên đạo, ngự trị trên chúng sinh.

" Võ giả thất trọng, tam phẩm thiên phú, hợp cách "

Liễu Bình cười nhìn một thiếu niên mười năm mười sáu tuổi nói " Ngươi không tệ, xuống dưới đi "

" Vâng " Thiếu niên hưng phấn kêu lên.

Tiếp theo có các võ giả lần lượt lên kiểm trắc, có người thông qua, có người thất bại, nhưng đa phần là thất bại do không vượt qua được cả hai phần khảo hạch, đa phần là dừng bước ở khảo hạch thiên phú. Mọi người cảm thấy nên đặt tên là khảo hạch thiên phú thì đúng hơn vì những võ giả lên trắc thí thì đều là võ giả thất trọng trở lên, thấp hơn cũng không dại gì mà đi lên bêu xấu, tìm mất mặt.

" Võ giả tam trọng " Liễu Bình nhíu mày, nhìn một thân ảnh nhem nhuốc trước mặt, quần áo bẩn thỉu, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng trông bộ dáng có phán đoán ra là một thiếu nữ.

" Ngươi tu vi kém như vậy sao lại tham gia khảo hạch, giỡn mặt với bổn trưởng lão sao " Liễu Bình lạnh lùng quát.

" Hả, võ giả tam trọng, rác rưởi cũng dám lên, vậy mà cũng dám lên, móa, lão tử cười chết "

" Tên ăn mày ở đâu, không biết sống chết, ngươi không biết bao nhiêu người đang xép hàng chờ đợi sao "

Phía dưới có người liên tục chửi mắng.

" Ta ta ta... ta muốn kiểm trắc thiên phú " Nữ hài ăn mày khuôn mặt nhem nhuốc, lắp bắp nói, ánh mắt quật cường.

" Ngươi... ài, được thôi, phá lệ cho ngươi lần này " Liễu Bình nhìn ánh mắt của đối phương, có thể thấy sự bất chấp cùng cầu khẩn trong ánh mắt của nàng, chính vì vậy hắn không đành lòng mà cho đối phương một cơ hội.

" Ngươi đến đi, đặt tay lên hòn đá, dùng tâm cảm nhận nó " Liễu Bình khẽ đạo.

Nữ hài lết thân ảnh nhem nhuốc tiến lên phía trước, dơ cánh tay của mình lên.

" Liễu trưởng lão đúng là dễ tính, cho một kẻ ăn mày rác rưởi như vậy khảo thí "

Một thiếu niên võ giả thấp giọng quở trách, hắn vừa thông qua cả hai tràng khảo hạch, tu vi võ giả bát trọng, tam phẩm thiên phú, đang vô cùng tự đắc, hắn luôn khinh thường những tên tầm thường rác rưởi không thể thông qua khảo hạch, thấy đối phương là một tên ăn mày thì càng ghét bỏ.

Một võ giả thông qua khảo hạch khác thấy vậy thì nhíu mày, đang định răn dạy đối phương thì một tiếng kinh hô vang lên.

" Là màu đen, màu đen, hắc phẩm thiên phủ, trời ạ "

Tất cả võ giả giật mình, há miệng nhìn cảnh tượng trước mặt, hòn đá với hào quang màu đen thâm trầm đang tỏa ra kia khiến bọn họ như có vật gì mắc ở cổ vậy, cả toàn trường đều rung động, thiên tài yêu nghiệt hắc phẩm thiên phú không ngờ lại xuất hiện ở Lạc Hải thành nhỏ bé này.

Tên thiếu niên vừa rồi còn chửi mắng bây giờ miệng mồm há hốc, hắn cảm giác như cổ họng bị người bóp nghẹt một cái, khuôn mặt nóng rát, hai chân run run, ngơ ngác nhìn.

" Ha ha, màu đen thiên phú, trời giúp ta, à không, trời giúp Vân Kiếm Tông ta, ha ha " Liễu Bình sau khi định thần lại thì cười to, hắn là lần đầu tiên khảo nghiệm cùngchứng kiến một yêu nghiệt hắc phẩm thiên phú, lần này về chắc hẳn được tông môn ban thưởng hậu hình "

" Hừm, hắc phẩm thiên phú, nhưng sao tu vi lại thấp như vậy, tiểu thạch đầu, ngươi biết không "

Lâm Phong có chút ngạc nhiên, mặc niệm trong lòng một tiếng.

" Thiên phú như vậy, quả thật không tệ, nhưng tu vi, chuyện này... nhìn bộ dáng của tiểu nữu này ta đoán nàng mới thức tỉnh một loại thể chất nào đó, trước kia là do chưa thức tỉnh

chưa thể tu luyện, cho nên mới có bộ dáng tàn tạ như vậy, ắt hẳn tu vi võ giả tam trọng là nàng mới đột phá gần đây, có lẽ chính nàng ta cũng không biết , nếu không thì sẽ không trở thành một kẻ ăn mày như vậy "

Lâm Phong gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Thể chất trời sinh chính là những người sinh ra đã mang trong mình một loại thể chất đặc biệt, có thể thức tỉnh ngay từ lúc sinh ra, hoặc cũng có thể đến một lúc nào đó hoặc cần một điều kiện gì để kích phát, những người này tốc độ tu luyện nhanh hơn so với bình thường, tuy nhiên cần tìm công pháp thích hợp với thể chất thì mới phát huy tác dụng đến tận cùng.

" Ta, ta... thông qua sao " Nữ hài có chút lắp bắp nói.

" Ha ha, tất nhiên là thông qua, nếu ngươi không được, thì ở đây không còn kẻ nào có thể được " Liễu Bình cười to, râu mép run run, đắc chí nói.

Lời nói làm cho các võ giả phía dưới mặt mo nóng ran, có chút xấu hổ, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không thể làm gì, dù sao người ta là hắc phẩm thiên phú siêu cấp yêu nghiệt.

" Nữ hài, ngươi đứng bên cạnh ta " Liễu Bình cười hiền lành, ngữ khí nhẹ nhàng nói.

" Khảo hạch tiếp tục "

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.