Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xâm nhập

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Tảng đá cười khả ố " Coi như ngươi còn chút thông minh, phải biết bổn tọa..."

Lâm Phong lười nghe nó khoác lác, liền nhíu mày cắt lời " Vậy thân thể của ta ở đâu "

Tảng đá nghe vậy thì ánh mắt khẽ đảo, lấp liếm nói " Lúc ta và ngươi xuyên qua do dùng hết lực lượng mà tạm thời lâm vào ngủ say, cho nên bổn tọa cũng không biết "

Lâm Phong làm sao chịu tin nó, tay khẽ bẻ khớp răng rắc, tảng đá thấy vậy giật mình, mặc Lâm Phong không tổn thương được nó nhưng nó cũng biết đau a, vội kêu lên " Bổn tọa nói, là lúc xuyên qua không gian vị diện do cơ thể ngươi quá yếu ớt cho nên đã bị sóng không gian ăn mòn mất rồi, cho nên bổn tọa mới tìm một thân thể mới cho ngươi, ngươi xem hiện tại ngươi có một bộ túi da rất tốt sao, a, đừng đánh bổn tọa " Nó thấy Lâm Phong định động thủ thì vội nhắm hai mắt lại, khuôn mặt dúm dó, miệng liên tục kêu gào nhưng sau một lúc không thấy đau, mở mắt ra thấy Lâm Phong đang trầm tư thì vội thở phào.

Lâm Phong tuy có chút tức giận nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thân thể cũ đã mất rồi thì thôi, hòn đá này nói cũng có lý, diện mạo mới này của Lâm Phong đích xác rất ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị pha chút khinh cuồng.

" Có phải rất hài lòng không, còn không mau cảm ơn bổn tọa, với diện mạo này, tán tỉnh các tiểu nha đầu ngoài kia còn chẳng dễ dàng "

Tảng đá rất vô sỉ mà nói.

Lâm Phong trợn trắng mắt liếc nó, hắn không tiếp tục đề tài này, đăm đăm nhìn tảng đá hỏi " Ngươi đưa ta đến thế giới này có mục đích gì ? Chớ nói hưu nói vượn, nếu không đừng trách ta vô tình ? " Hắn không quên cảnh cáo tảng đá vô sỉ này.

" Nếu ta nói ta làm vậy chỉ là vô tình thì ngươi có tin không " Khuôn mặt trên tảng đá trả lời, đang khi nói nó từ từ thu nhỏ kích thước chỉ còn xấp xỉ với Lâm Phong, bộ dạng trước đó chỉ là để hù dọa hắn nhưng không thành trái lại còn bị ăn đánh.

" Thật ra bổn tọa cũng vô tình đụng trúng tên tiểu tử thối nhà ngươi, còn không phải do tên khốn kiếp Cổ Long kia, đợi bổn tọa khôi phục lực lượng nhất định kiếm hắn tính sổ, hắc hắc, ắt hắn tên kia bây giờ cũng không dễ chịu " Khuôn mặt trên tảng đá lầm bầm nói, ngữ khí có vẻ tức giận pha chút hài hước.

Lâm Phong nghe thì cũng hiểu ra là tên này do đánh nhau với ai đó mà bị đánh rớt xuống địa cầu vô tình đập trúng tên xui xẻo như hắn.

Lâm Phong kiềm chế xúc động muốn đánh tên da dày này.

" Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta "

" Tiểu tử, ngươi có ý gì, là bổn tọa đại nhân đại lượng đưa ngươi đến thế giới này, ngươi xem nơi đây linh khí dồi dào, gấp trăm ngàn lần cái vị diện cấp thấp của ngươi, ngươi sống ở đó nhiều lắm chỉ thọ được trăm tuổi " Khuôn mặt trên tảng đá kêu lên oai oái, rất có một bộ lẫm lẫm chính khí, còn Lâm Phong là kẻ làm ơn mắc oán.

Lâm Phong khóe miệng giật giật.

" Còn không phải là ngươi muốn ta giúp ngươi khôi phục lực lượng "

Bị Lâm Phong nói trúng tim đen, tảng đá cũng không có chút xấu hổ, nó cười xòa.

" Hề hề, tiểu tử, ta và ngươi bây giờ cùng buộc chung một sợi dây, giúp bổn tọa khôi phục lực lượng cũng đồng nghĩa với việc giúp ngươi mạnh lên, như vậy không tốt sao "

Lâm Phong gật gật đầu.

" Vậy ngươi có cái gì biện pháp giúp ta có thể tu luyện "

Tảng đá thấy vậy không trả lời mà chỉ lầu bầu " Sao lúc đó bổn tọa lại cho hắn đoạt xác một tên phế vật cơ chứ "

Lâm Phong nghe vậy chửi ầm lên " Còn không phải do tảng đá ngu ngốc nhà ngươi ", hắn đúng là đen đủi mới đụng phải tảng đá trên tiệt này

Thấy hắn như vậy nó cũng không tiếp tục đùa giỡn " Ngươi còn nhớ lời tên béo lúc này sao? Linh tuyền a, mặc dù có chút thấp kém nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thích hợp cho bổn tọa lúc này " Nói xong còn làm ra một bộ thèm giỏ dãi.

Lâm Phong gật gật đầu, hắn nhíu mày nói " Nhưng ắt hẳn có rất nhiều cao thủ, với lực lượng của ta bây giờ rất khó mà gây nên sóng gió gì "

Thấy vậy, tảng đá cũng trầm tư, sau một lúc hắn hung ác nói " Cùng lắm bản tọa cho ngươi dùng chút lực lượng cuối cùng "

" Dám ngăn cản bản tỏa khôi phục lực lượng, đều đáng chết " Nó khuôn mặt vặn vẹo, miệng gầm rú khiến Lâm Phong có chút im lặng, tên này...

Sáng sớm, trong một căn phòng, một thiếu niên khuôn mặt giận dữ đang lạnh giọng hỏi một tên có gương mặt sưng húp.

" Ngươi nói tên phế vật kia không những không nghe lệnh của ta còn đánh ngươi "

Trần Tiểu Cửu một bên ôm mặt, một bên liên tục gật đầu "Dạ phải, thiếu gia, hắn không những không coi lời thiếu gia ra gì còn mắng thiếu gia là phế vật, không dám đối diện đi gặp hắn"

Lâm Thiếu Thành nghe vậy khuôn mặt giận dữ, tiếp sau cười lạnh một tiếng " Ngươi cứ tiếp tục mạnh miệng, đợi nửa tháng sau đại hội gia tộc xem ta làm sao hung hăng giáo huấn tên phế vật nhà ngươi, để cho ngươi tận mắt thấy chúng ta chênh lệch" Nếu không phải Đại trưởng lão đánh tiếng tạm thời không nên gây sự thì hắn làm gì có nhiều cố kị như vậy.

Lâm Thiếu Thành suy nghĩ một phen thì ngẩng mặt lên, thấy Trần Tiểu Cửu vẫn đứng tại thì cười lạnh quát "Còn không mau cút, hay đợi ta vứt ngươi ra ngoài "

" Vâng vâng, tiểu nhân đi ngay " Trần Tiểu Cửu khuôn mặt run run nói,lúc quay mặt đi trong nội tâm có chút không thoải mái, ta vì ngươi mà bị đánh vậy mà ngươi lại còn bị đối xử như một con chó.

Trước cửa Bạch Hổ Thành, một thân ảnh đội nón mà đứng, không nhìn rõ khuôn mặt.

Người này chính là Lâm Phong, hắn cải trang vì sợ có người có người nhận ra, dù sao hành động lần này vô cùng mạo hiểm.

Bạch Hổ Thành tên như ý nghĩa, tường thành cao trăm trượng, hai bên cổng thành dựng hai chiếc tượng bạch hổ nhe răng múa vuốt, khí thế đâm thẳng vân tiêu.Bạch Hổ thành tuy không phải là đại thành nhưng cũng là lớn nhất trong các thành nhỏ ở Chân Võ quốc, độ tập nấp còn hơn Lạc Hải thành.

Lâm Phong quyết định trước tiên vào Bạch Hổ thành thăm dò tin tức. Hắn tùy tiện tìm một tửu lâu, bên trong làm ăn rất khá, có nhiều võ giả. Lâm Phong gọi một vài món đơn giản, võ giả cảnh giới thấp như hắn xa xa đạt đến ích cốc tình trạng.

Lâm Phong gắp một miếng thức ăn, nhấm nháp, thầm than, quá kém so với địa cầu, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện.

" Ngươi biết gì không, tin tức Bạch Hổ thành xuất hiện mỏ quặng linh tinh có linh tuyền đã truyền ra khắp nơi, tin tưởng vài ngày nữa các đại thế lực sẽ phái người đến "

Một võ giả râu ria nói.

Một người khác cũng gật đầu " Nếu chỉ là mỏ quặng linh tinh thì các đại thế lực còn ngại mặt mũi, nhưng nếu là linh tuyền thì không đơn giản như vậy, đây là báu vật giúp võ giả thoát thai hoán cốt, tu vi tăng mạnh a, chậc chậc "

Lâm Phong nghe vậy thì khuôn mặt âm trầm, hắn không ngờ tin tức truyền ra nhanh thế, việc này lúc đầu chỉ có cao tầng Bạch Hổ thành biết, chắc hẳn là đã tin tức lọt ra ngoài.

Hắn nghĩ đêm này mình phải hành động, nếu để các đại thế lực ngươi đến thì đừng mong có một chén canh.

Ban đêm, trong một khu rừng cách Bạch Hổ Thành về phía tây hai trăm dặm, trước cửa một sơn động, đứng đấy hai phục sức võ giả, thình lình đều là võ giả cửu trọng.

Xa xa, trong một lùm cây, Lâm Phong hai mắt chăm chú, hắn đã quan sát được ba canh giờ, đã có phán đoán đại khái tình huống.

Bên ngoài quặng mỏ có vài võ giả canh giữ, thấp nhất đều là võ giả thất bát trọng, qua đó có thể thấy trình độ coi trọng của Bạch Hổ thành, nhưng hắn nghĩ không đơn giản như vậy, bên trong ắt có Võ sư cường giả, lấy thực lực của hắn đi vào hoàn toàn là tìm chết.

Cũng may trước khi đi hắn đã chuẩn bị, Lâm Phong lấy trong áo ra một chiếc lọ, bên trong là thuốc do hắn điều chế, hắn đã phải dùng hết gia tài bản thân đi mua dược liệu cần thiết, bí phương thì do tảng đá vô sỉ cung cấp.

" Tiểu thạch đầu, thuốc này có tác dụng thật chứ ? " Lâm Phong thoáng gọi một tiếng trong lòng, tiểu thạch đầu là cái tên hắn đặt cho tảng đá vô sỉ.

"Tiểu tử, dám nghi ngờ bổn tọa, nói cho ngươi biết, thuốc này của ta thậm chí đã từng mê được cả một đầu bán thánh thú, khiến nó lâm vào cảm giác ngủ sâu, mặc dù trình độ điều chế của ngươi còn thấp nhưng đối phó vài tên Võ sư vẫn dư sức.

Lâm Phong không tiếp tục chần chừ, mặc kệ có được hay không, phải thử mới biết, Lâm Phong mở lắp chiếc lọ, một đoàn khói trắng bay ra, nhưng chỉ vài giây là biến mất trong không khí như chưa từng xuất hiện, trình độ điều chế của Lâm Phong còn thấp, nghe tên kia nói chỉ có tác dụng trong phạm vị nhất định, nhưng như vậy là vừa đủ để lan đến mỏ quặng, Lâm Phong đã uống thuốc giải hắn điều chế trước đó nên hoàn toàn không cần lo lắng, việc hắn cần làm bây giờ là chờ đợi.

Bên trong một mật thất, có hai bóng người, một lão giả và một nam tử trung niên.

Nam tử trung niên lạnh giọng, ngữ khí có chút âm trầm " Khôn chấp sự, linh tuyền sự tình Bạch gia ta có thể không chấp nhất, nhưng mỏ quặng linh tinh là của Bạch Hổ thành ta, nó liên quan đến sự quật khởi của chúng ta, hi vọng phía Linh Tiêu Tông không nên nhúng chàm "

Lão giả đối diện vuốt vuốt bộ đen, thấy vậy cười nói " Bạch thành chủ yên tâm, tông môn chỉ có hứng thú với linh tuyền còn những thứ khác chúng ta tuyệt không động ". Hắn tuy là chấp sự của Linh Tiêu Tông nhưng cũng không tiện đắc tội vị thành chủ này, dù sao đối phương cũng là một cường giả nửa bước Võ Vương hàng thực giá thực.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.