Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Phong và tảng đá kì lạ

Tiểu thuyết gốc · 2015 chữ

Đúng như Lâm Phong dự đoán, đây là thế giới của võ giả cho nên đa số người đi đường là võ giả, tiếng võ giả hò hét cùng với tiếng đánh nhau thỉnh thoảng truyền ra làm Lâm Phong cảm giác hơi hơi lạ lẫm. Trên đường bày bán rất nhiều sạp hàng, nào là đan dược, vũ khí, tuy cấp bậc có chút hơi thấp. Lâm Phong để ý thấy còn có chỗ buôn bán yêu thú. Lạc Hải Thành cách hai dặm bên ngoài chính là rìa biên giới của Yêu thú Sâm lâm, nơi đây yêu thú vô số, yêu thú và nhân loại không đội trời chung, nhân loại săn giết yêu thú vì nội đan và cơ thể yêu thú dùng làm pháp bảo, còn yêu thú thì cũng kẻ qua người lại, hấp thụ tinh huyết võ giả.

Ngoài ra, Lâm Phong còn để ý có rất nhiều phường thị như Xuân Dược các chuyên buôn bán dược liệu, đan dược, hay đổ thạch phường. Sau khi đi dạo xong, Lâm Phong đã có sơ bộ hiểu biết về nơi này, hắn cũng đến Xuân Dược các hỏi thăm về đan dược chữa bệnh cho bản thân nhưng Y sư ở đó đều lắc đầu, tắc nghẽn đan điền bảo nghiêm trọng thì không được nhưng để chữa thì không phải chuyện dễ dàng, coi như không nguy hiểm cho bản thân nhưng cũng vô vọng tu luyện.

Chưởng quầy thấy gương mặt thất vọng của Lâm Phong thì cũng không đành lòng, nhíu nhíu mày, hắn nói " Lâm thiếu, cũng không phải là không có cách "

Lâm Phong thấy hắn có vẻ chập chừng thì hỏi

" Xin chưởng quỹ chỉ giáo "

" Lâm thiếu có nghe đến Linh tuyền .Lão chưởng quỹ cười hỏi, khi nói khuôn mặt nục nạc run run "

Thấy Lâm Phong im lặng hắn lại nói tiếp

" Đan điền tắc nghẽn, bản chất là linh khí không đủ, như vậy rất đơn giản, chỉ cần tìm một nơi có linh khí dồi dào, ngồi tại đó tu luyện, bằng vào linh khí sung túc mạnh mẽ đem đan điền quán thông "

Lâm Phong nhíu nhíu mày, điều này hắn cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là không khả thi.

Linh tuyền chỉ tồn tại ở nơi có linh khí vô cùng sung túc và điều kiện tiên quyết là phải ở mỏ quặng linh tinh, mà mỏ quặng linh tinh chỉ có ở các đại thành hoặc là bị các tông môn độc chiếm. Nhưng hơn hết trong một nghìn mỏ quặng linh tinh chưa chắc có một ao linh tuyền, qua đó có thể thấy độ khó.

Gặp Lâm Phong đang suy tư, chưỡng quỹ liền cười nói

" Ta biết Lâm thiếu suy nghĩ, linh tuyền là vô cùng hiếm có, nghe nói kế bên Bạch Hổ thành có tin tức truyền ra là xuất hiện mỏ quặng linh tinh ngàn năm, có người suy đoán khả năng rất cao xuất hiện linh tuyền "

Lâm Phong giật mình, Bạch Hổ thành là thành nhỏ giáp với thành Lạc Hải, bây giờ xuất hiện mỏ quặng linh tinh e rằng sẽ xảy ra phong ba.

" Thế thì e rằng sẽ xuất hiện rất nhiều thế lực lớn"

Lâm Phong nhíu mày, hắn hiểu một thành nhỏ xuất hiện mỏ quặng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, ắt hẳn sẽ lại xuất hiện gió tanh mưa máu, vì đây là cơ hội để Bạch Hổ thành quật khởi, hơn thế nữa khả năng cao là xuất hiện linh tuyền, đây là thứ các đại thế lực đều thèm nhỏ dãi.

Chưởng quỹ biết hắn đang lo lắng, bèn cười cười, hạ thấp âm lượng.

-Lâm thiếu yên tâm, đây là tin tức tuyệt mật, là ta nhờ một ít quan hệ mới biết được, bây giờ chắc vẫn chưa nhiều người để ý, Lâm thiếu đi nhanh còn kịp.

Lâm Phong thấy vậy ngạc nhiên, nheo mắt quan sát vị chưởng quỹ này, không biết vì sao đối phương lại tốt như vậy, hắn cũng không ngốc tự cho là vì bản thân là Lâm gia thiếu tộc trưởng nhưng mọi người trong thành đều biết hắn thiếu tộc trưởng chỉ là hư danh, không có quyền hành gì trong gia tộc.

Sau một lúc, hắn mới chắp tay

" Đa tạ chưởng quỹ, nếu ngày sau có việc cơ hội Lâm Phong nhất định báo đáp "

Chưỡng quỹ cũng khách sáo nói

" Lâm thiếu nhân trung long phượng, ngày sau ắt tất nổi danh, tại hạ chỉ đưa than sưởi ẩm trong ngày tuyết rơi mà thôi "

Lâm Phong hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu, chào một tiếng rồi cùng Ngọc Nhi rời đi, việc này hắn cần suy xét cẩn thận.

Chưởng quỹ nhìn hắn rời đi, khẽ híp mắt, hắn cũng không biết tại sao mình lại nói điều này với đối phương, chỉ là trong thâm tâm có một lực lượng vô hình như mách bảo kẻ này không đơn giản, phải đối đãi cẩn thận. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ là vài năm sau hắn lại cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất đời hắn.

" Ngọc Nhi , về phòng nghỉ ngơi đi "

Về đến đại gia, Lâm phong quay sang nói với Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi ngoan ngoãn gật đầu

" Vâng, thiếu gia "

Lâm Phong cười cười xoa đầu nàng

" Về sau gọi công tử "

Lâm Phong nhìn thân ảnh đối phương đi xa, hắn vội vã quay trở về phòng.

Trên giường, một thân ảnh ngồi xếp bằng. Lâm Phong cau chặt mày, hắn đang suy nghĩ đến lời tên chưỡng quỹ ở Xuân Dược các, không biết có nên tin lời đối phương, dù sao hắn và đối phương không có song phương lợi ích, vẫn có chút đề phòng.

Lâm Phong thở dài, quan trọng cảnh giới vẫn còn thấp a, thực lực, tất cả đều là thực lực, nếu có thực lực thần cản giết thần, phật cản giết phật là được rồi, cần gì phải suy tính nhiều như vậy.

Lâm Phong trong nội tâm gào thét, hắn nhịn không được chửi bậy

" Mẹ kiếp, lão tặc thiên, sao không cho ta xuyên vào kẻ khác chứ, thiên tài tuyệt thế không tốt sao, cứ phải phế vật quật khởi mới vừa lòng "

Miệng thì chửi vậy nhưng hắn cũng thể làm gì khác, ai bảo đa số các bộ tiểu thuyết đều là cốt truyện chó má này.

" Khạc khạc, nhân loại đáng thương, bổn tọa ở đây , mau mau quỳ liếm van xin bổn tọa, biết đâu bổn tọa thương hại sẽ ban cho ngươi lực lượng "

Trong lúc Lâm Phong đang thăm hỏi mười tám đời nhà lão tặc thiên thì một âm thanh ầm ầm vang lên trong thức hải làm hắn giật nảy mình.

" Là ai, là kẻ nào, giả thần giả quỷ, ra đây cho ta " Hắn không cam lòng quát lạnh, nhưng trong nội tâm không bình tĩnh, mẹ kiếp, chẳng lẽ thế giới này cũng có quỷ.

- Khạc khạc, oa nhi tiểu chút chít mạnh miệng, còn không mau quỳ xuống van xin bổn tọa.

Âm thanh kia trả lời, ngữ khí vô cùng ngả ngốn.

Lâm Phong có thể cảm giác âm thanh không phải từ bên ngoài mà là phát ra từ bên trong hắn. Nghĩ vậy, vội áp chế bản thân sợ hãi, nhắm mắt cảm nhận.

Trong thức hải Lâm Phong, một mảnh bao la, vân vụ lượn lờ, giữa thức hải nằm một tảng đá màu đen, cao mười trượng, bề ngoài bóng loáng, điều kì lạ là trên tảng đá vậy mà là một khuôn mặt. Nó như vừa khóc vừa cười làm cho người khác cảm thấy vô cùng tiện, có một loại thùng rỗng kêu to.

Lâm Phong thấy trong thức hải mình có một tảng đá thì giật nảy mình, nhưng rất nhanh hắn lại có một cảm giác quen thuộc, tảng đá này...

Khuôn mặt trên táng đá sau khi thấy Lâm Phong thì vội quát lạnh " Nhân loại đáng thương, còn không mau quỳ xuống, bổn tọa sẽ giúp ngươi có được lực lượng vô địch " Nói xong còn bày ra một bộ mặt cao cao tại thượng, trong lòng thì cười trộm, khạc khạc, tiểu tử vô tri, mau mau trở thành nô lệ giúp bổn tọa khôi phục lực lượng.

Trong khi tảng đá đang đắc ý mà không để ý Lâm Phong đối diện khuôn mặt đột nhiên chuyển lạnh, nghiến răng ken két.

Hắn phẫn nộ gầm thét " Là tảng đá ngu ngốc nhà ngươi hại bổn công tử vào hoàn cảnh này " hắn cười lạnh một tiếng, vội xông lên, hắn nhìn ra tảng đá này chỉ thùng rỗng kêu to, hắn muốn hung hăng đập nó một phen.

Tảng đá thấy Lâm Phong xông về phía mình, tư thế chuẩn bị hành hung thì lòng bộp một cái nhưng vẫn mạnh miệng " Tiểu tử, ngươi, ngươi định làm gì, còn không màu quỳ xuống van xin bổn tọa... ". Nhưng chưa kịp nói hết thì một quả đâm đã giáng thẳng vào khuôn mặt đang nói, tiếng kêu oai oái truyền ra.

Lâm Phong quyền đấm cước đá, ra tay không hề khoan nhượng, hắn là võ giả ngũ trọng thiên, lực lượng đã có hai ngàn cân tả hữu, một quyền có thể đấm chết một con trâu.

" Á á á, tiểu tử vô sỉ, dừng tay cho bổn tọa nếu không bổn tọa sẽ dùng lực lượng vô địch, á á, đau chết bổn tọa " Khuôn mặt trên táng đá kêu thảm nhưng vẫn không quên thổi ngưu bức.

" Vịt chết mạnh miệng " Lâm Phong cười lạnh, liên tục quyền đấm cước đá, nhưng mặc kệ hắn dùng hết lực lượng bản thân cũng không làm xây xát được tảng đá chứ đừng nói đến nứt vỡ, chỉ có tiếng kêu oai oái truyền ra chứng tỏ là tảng đá biết đau thực sự.

Hành hung một hồi hắn cũng đã mệt, Lâm Phong ngồi bệt xuống dưới tảng đá, miệng thở phì phò. Bên tai vẫn truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, hắn khóe miệng co quắp, tức giận mắng " Tảng đá ngu ngốc, còn không mau im miệng"

Khuôn mặt trên tảng đá lúc này mới dừng kêu rên, cúi xuống nhìn Lâm Phong " Hắc hắc, tiểu tử, đã thấy sự lợi hại của bổn tọa chưa, còn không mau quỳ liếm bổn tọa "

Lâm Phong khóe miệng giật giật, không tiếp tục nói nhảm cùng nó " Nói đi, ngươi là cái gì, sao lại xuất hiện trong thức hải của ta "

" Tiểu tử ngu xuẩn, bổn tọa còn không phải nhìn ngươi đáng thương cho nên không tiếc chút lực lượng cuối cùng đưa ngươi đến thế giới này, ngươi xem nơi đây mỹ nữ như mây , linh khí dồi dào gấp vạn lần cái nơi khỉ ho cò gáy của ngươi, còn không mau mau quỳ xuống cảm tạ bổn tọa, phải biết bổn tọa thế nhưng là thần minh trên trời, gặp được bổn tọa là phúc tu chín kiếp mười đời nhà tiểu tử ngươi " Nó thao thao bất tuyệt, miệng phun hoa ngôn, găp kẻ khác có lẽ đã tin, nhưng Lâm Phong khóe miệng co quắp, hắn may mắn cái con khỉ, hắn đang là địa cầu thanh niên ba tốt, trên có cha mẹ , dưới có muội đáng yêu, xui xẻo mới bị tảng đá ngu ngốc này đập trúng. Chợt nghĩ ra điều gì, hắn vội nói " Ý ngươi là cả người ta xuyên qua chứ không phải linh hồn trọng sinh "

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.