Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3687 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 12

Team Just T

Tất cả những vật phẩm mà một người có thể nhận được từ một hầm ngục được chia thành 4 thứ hạng: Thông Thường, Hiếm, Độc Nhất, và Huyền Thoại.

Trong số này, giá trị của những vật phẩm thứ hạng huyền thoại là vô giá.

Nói chính xác, không có gì có thể thay thế một vật phẩm huyền thoại bất kể giá nào.

Điều này là vì vật phẩm huyền thoại không có bản sao.

Đó cũng là lý do tại sao những người chơi đôi lúc bắt đầu chiến tranh để giết hại lẫn nhau thay vì quái vật.

Những vật phẩm huyền thoại trở thành một thứ cần thiết cho các hầm ngục với 6 tầng hoặc nhiều hơn.

Hơn nữa, nếu người chơi có thể tiến vào hầm ngục mà có nhiều hơn 6 tầng, họ chắc chắn là những người chơi giỏi nhất trong những Guild tương ứng của họ.

Guild Messiah càng trở nên nổi bật, thì sự xung đột giữa những người chơi càng gia tăng.

Đương nhiên, những Guild không mong muốn sự thành công của Guild Messiah trong việc dọn dẹp các hầm ngục sẽ từ chối phối hợp với họ. Cuối cùng, Guild Messiah phải dùng đến vũ lực.

Phương pháp bạo lực yêu thích của họ mà họ thường hay sử dụng đến ở kiếp trước của cậu chính là cậu ta, chó săn, Kim Woo-jin.

Sau khi hầm ngục 7 tầng xuất hiện, Kim Woo-jin dành nhiều ngày làm việc để săn người chơi hơn là săn quái vật.

Theo một cách nào đó, tình hình đối với vật phẩm huyền thoại không đến nỗi tệ như những kỹ năng huyền thoại.

Bạn có thể cướp được vật phẩm, nhưng để có được những kỹ năng huyền thoại, hoặc là bạn phải thỏa thuận với người sở hữu kỹ năng đó hoặc là chỉ còn duy nhất một cách bạn có thể làm là giết người sở hữu kỹ năng đó.

Dĩ nhiên, sự tồn tại của kỹ năng huyền thoại luôn được giữ bí mật ngay cả giữa những người bạn thân.

Kim Woo-jin vừa nhận được một kỹ năng như vậy.

Một kỹ năng thứ hạng huyền thoại!

‘Đôi mắt của Anubis.’ (Một vị thần trong Thần thoại Ai Cập cổ có liên quan đến xác ướp và cuộc sống sau cái chết)

Hơn nữa, Kim Woo-jin biết chủ nhân của kỹ năng này ở kiếp trước của cậu.

‘Đó là khả năng của Thám Tử Arsene.’

Thám Tử Arsene.

Người này có một khả năng thám tử tuyệt vời. Anh ta có thể lần ra được những vật phẩm bí ẩn hoặc chưa ai biết đến.

Anh ta kiếm được một lượng tiền khổng lồ từ khi chiến tranh bắt đầu vào năm 2025.

Anh ta cuối cùng đã trở thành một thành viên của Guild Messiah tại chi nhánh ở Trung Quốc. Anh ta đã có những đóng góp cực kỳ quan trọng cho Guild Messiah.

Kim Woo-jin có một mối quan hệ thân thiết với anh ta.

Một khi Thám Tử Arsene lần ra vị trí của một vật phẩm mà Guild Messiah cần, thì chó săn Kim Woo-jin sẽ bước vào cuộc săn để lấy lại vật phẩm đó.

‘Kỹ năng này biến một người tầm thường thành một con quái vật đùa giỡn với mạng sống của những người khác.’

Khả năng của Thám Tử Arsene chủ yếu là nhờ vào kỹ năng này, ‘Đôi Mắt của Anubis’.

Nó có thể đọc được ký ức của người chết. Đây là khả năng tốt nhất khi nó giúp một người trở thành một thám tử vĩ đại.

Đương nhiên, Kim Woo-jin không thích anh ta.

Ban đầu, anh ta chọn Guild Messiah chỉ vì anh ta xác định rằng Guild Messiah sẽ cung cấp cho anh ta những lợi ích to lớn nhất vào giai đoạn sau của trò chơi.

Anh ta không gia nhập Guild Messiah vì giá trị cao quý hay tư tưởng cao đẹp của nó.

‘Mình cá đó là cái tên đầu tiên Lee Se-joon gạch bỏ trong danh sách diệt trừ.’

Trái lại, Kim Woo-jin có lẽ là cái tên đầu tiên được đặt vào danh sách diệt trừ đó.

Kim Woo-jin có rất nhiều lý do tốt để ghét một người như vậy.

‘Ai lại nghĩ mình sẽ là người cho hắn ta một vé nghỉ hưu non như thế này.’

Dù gì, với Kim Woo-jin, đây là kết quả ngoài mong đợi.

‘Guild Messiah sẽ không còn cặp đôi chó săn/thám tử của chúng nữa.’

Thám tử và chó săn người đóng vai trò quan trọng trong việc đảm bảo các vật phẩm cho Guild Messiah giờ đã biết mất.

‘Và…’

Tuy nhiên, lý do chính khiến Kim Woo-jin vui vẻ chào đón kỹ năng này là vì một thứ khác.

‘Park Shin-hye. Một khi mình giết được con đĩ đó, mình sẽ có thể xem được ký ức của ả ta và các kế hoạch của lũ khốn đó.’

Các mục tiêu và nhật ký hoạt động của Guild Messiah là gì và người đó có liên quan như thế nào.

Cách thức Guild Messiah vươn ra thế giới và cuối cùng nuốt chửng được nó.

Đôi Mắt của Anubis sẽ khiến điều đó trở thành khả thi.

Tiềm năng của Đôi Mắt của Anubis là vô tận.

Thế giới có đầy những người che giấu những tài sản có được phi pháp có được thông qua những mưu đồ quanh co và tội ác tàn bạo.

Kim Woo-jin mỉm cười và bóp nát trang giấy kỹ năng bằng obsidian (hắc diện thạch) với một tay.

Đám bụi obsidian bay lên từ tay của cậu và hợp nhất với đôi mắt của Kim Woo-jin.

Sau đó, đôi mắt của Kim Woo-jin chuyển thành màu đen huyền.

Chính lúc đó.

Kim Woo-jin liên tục nghe thấy những tin nhắn về sức mạnh mới đạt được qua các thông báo.

Giống như cách mỗi thành phố có các quận, luôn tồn tại nhiều phe phái trong một Guild.

Thay vào đó, trái lại, không có loại hình tổ chức nào có nhiều khả năng hình thành các phe phái hơn Guild.

Về cơ bản, các người chơi thường nhóm lại thành các tổ đội với 4 đến 5 người.

Mặt khác, thường có hàng trăm người chơi trong một Guild, và hơn hàng ngàn người trong trường hợp của các Guild lớn như Guild Phượng Hoàng.

Hàng trăm tổ đội đã tập hợp trong 1 Guild, và họ được đối xử khác nhau tùy thuộc theo khả năng và hiệu suất hoạt động của họ.

Tuy nhiên, không phải tư tưởng hay giá trị của họ gắn kết họ lại với nhau.

Đó là tình huống mà không thể tránh khỏi việc các phe pháp nổi lên.

Ngay khi hầm ngục Rank B 1 tầng xuất hiện tại Thành Phố Seongnam, 3 phe phái hay tổ đội khác nhau được phái đi trong một Guild.

Đó là điều bình thường khi các phe phái phàn nàn về sự xui xẻo và mất mát.

Đó cũng là điều hiển nhiên khi những lời phàn nàn hay đổ lỗi sẽ nhắm vào những thành viên yếu hơn.

‘Mọi người sẽ ổn, nên xin hãy ra ngoài an toàn.’

‘Đừng ai chết là được. Xin đừng có ai chết.’

‘Nếu có sắp chết thì, ra ngoài này rồi hẳn chết.’

Đó là lý do tại sao thành viên của đội hỗ trợ hầm ngục của Guild Phượng Hoàng cầu nguyện chân thành cho sự trở về an toàn của những người chơi.

“Hầm ngục đã được dọn dẹp!”

Họ nghe thấy thông báo mà họ đã chờ từ lâu.

Khi nghe thấy tin tức đó, những thành viên của đội hỗ trợ rời khỏi doanh trại và chạy đến cánh cổng.

Những người có liên quan trong Guild không phải là những người duy nhất di chuyển.

“Uh? Hầm ngục được dọn dẹp rồi sao!”

“Thật chứ? Nhanh vậy sao?”

Những binh lính cũng bị ấn tượng và bắt đầu di chuyển sau khi nghe thông tin rằng cuối cùng họ đã có thể trở về với căn cứ của họ.

Chẳng mấy chốc, họ cổ vũ cho một chàng trai vừa bước ra khỏi cánh cổng.

“Kết thúc rồi!”

“UAAAAA!”

Trong những tiếng cổ vũ, thành viên của đội hỗ trợ của Guild Phượng Hoàng Chang Young-soo tiếp cận với người trở về đầu tiên và nói.

“Ngài Kim Woo-jin, cảm ơn vì những nỗ lực của cậu.”

Kim Woo-jin nở một nụ cười.

“Vâng. Cũng cảm ơn anh về những nỗ lực của anh. Xin hãy trả lại hành lý cho tôi.”

Chang Young-soo gật đầu, rồi hét tên Kim Woo-jin về phía những nhân viên khác, và một thành viên đội hỗ trợ ngay lập tức mang một cái hộp nhựa chứa những món đồ thuộc sở hữu của Kim Woo-jin. Kim Woo-jin lấy chìa khóa xe và điện thoại của cậu từ chiếc hộp, rồi nói với Chang Young-soo.

“Ah, anh có thể cho tôi một cây bút và một cuốn sổ ghi chú được không?”

“Vâng?”

Chang Young-soo hơi thắc mắc về yêu cầu đó, nhưng sớm gật đầu và đưa cho Kim Woo-jin những gì cậu ta cần.

Khi Chang Young-soo đang mang cây bút và cuốn sổ ghi chú được yêu cầu đến, Kim Woo-jin đang chụp hình những chiếc xe ngoại nhập đắt tiền đang xếp thành hàng ở bãi đậu xe với chiếc điện thoại của cậu ta, từng cái một.

Cậu ta cũng không chụp hình chúng một cách bình thường.

Không giống như cậu ta chụp hình để ghi nhớ chúng, mà giống như một người mua bán xe đã qua sử dụng cố chụp hình để bán một chiếc xe.

Cậu ta thậm chí còn chụp những bức ảnh cận vào lốp xe.

‘Cậu ta đang làm gì vậy nhĩ?’

Chang Young-soo nghiêng đầu bối rối rồi đưa những thứ được yêu cầu bởi Kim Woo-jin.

“Xin lỗi, tôi mang đến những thứ cậu đã yêu cầu.”

“Ah, cảm ơn anh.”

Rồi Kim Woo-jin viết gì đó lên cuốn sổ cậu vừa nhận và đưa nó lại cho người nhân viên.

“Cái này là gì?”

Chang Yeong-soo hỏi, và Kim Woo-jin đáp lời với một nụ cười.

“Đây là số tài khoản ngân hàng của tôi.”

“Vâng?”

“Nếu anh đưa nó cho những người ra khỏi hầm ngục sau tôi họ sẽ biết nó là gì.”

Và rồi lúc đó.

UAAA!

Một lần nữa, tiếng cổ vũ được nghe thấy gần cánh cổng hầm ngục, và tiếng cổ vũ cứ tiếp diễn.

Những người chơi, từng người một, bước ra khỏi hầm ngục.

Sau khi nghe những tiếng bước chân, Chang Young-soo quay lại nhìn về những người chơi đi ra khỏi cánh cổng.

Cùng lúc đó, Chang Young-soo trông cực kỳ lo lắng.

Kim Woo-jin chỉ là một “kkakdugi” (đồ kèm theo) trong đợt tấn công vào hầm ngục này, và chẳng phải vấn đề gì to tát ngay cả khi cậu ta có chết.

Trái lại, tất cả những người chơi vừa đi ra từng người một là tất cả những người quan trọng với lý lịch đáng nể.

Đó là điều tự nhiên khi sự quan tâm của anh ta đến Kim Woo-jin chỉ kéo dài trong chốc lát.

‘Một, hai…’

Chang Young-soo đếm số lượng người bước ra khỏi cánh cổng từng người một. Tuy nhiên, anh ta nhận ra rằng động cơ xe của Kim Woo-jin đã được khởi động.

Bureung!

Giữa chiếc Ferrari và chiếc Lamborghini, một chiếc xe nhỏ được đỗ giữa chúng phát ra những tiếng kêu thê thảm, rồi Chang Young-soo bừng tỉnh lại.

‘Báo cáo!’

Như là một thành viên của đội hỗ trợ được giao nhiệm vụ viết báo cáo, anh ta không thể để Kim Woo-jin đi được.

“Đợi, đợi 1 chút!”

Chang Young-soo, người chạy đến gần cánh cửa xe khẩn trương nói.

“Báo, báo cáo, chúng ta vẫn cần phải viết một báo cáo?”

Kim Woo-jin trả lời câu hỏi đó.

“Tôi sẽ đến trụ sở của Guild và tự bản thân tôi trực tiếp gửi nó.”

“Vâng?”

Đáp lại, gương mặt của nhân viên hỗ trợ cứng đơ như thể vừa nghe về ngày tận thế.

Trong cả sự nghiệp của anh ta, đây là lần đầu tiên, trong cả giấc mơ của anh ta, rằng anh thấy có một người chơi đi đến trụ sở của Guild để trực tiếp gửi báo cáo.

Về phía người nhân viên đang bị sốc, Kim Woo-jin giải thích với một nụ cười.

“Nếu anh muốn, chỉ cần báo cáo những gì tôi đã nói với trưởng nhóm Jeong Woo-seok. Cứ nói với ông ta tên của tôi và ông ta sẽ hiểu. Oh, yeah.”

Kim Woo-jin lấy ví của cậu ra trong khi đang ngồi ở ghế trước và lấy ra vài tờ 10,000 won và 1,000 won.

Tổng cộng dường như khoảng 100,000 won.

Kim Woo-jin đưa số tiền đó cho Chang Young-soo.

“Chia nó cho những người chơi khác với số tiền hợp lý.”

“Cái, cái này là gì nữa?”

“Đó là phí taxi của họ.”

Sau khi dứt lời, Kim Woo-jin rời khỏi Thành Phố Seongnam.

Năm 2023, thế giới nơi những từ ngữ bình thường có thể được lan truyền khắp thế giới chỉ trong vòng một giây.

Vụ việc ở Thành Phố Seongnam không mất nhiều thời gian để lan truyền giữa các người chơi tại Hàn Quốc.

“Ai đó đã giết một con Slime biến hình ư? Không phải con Slime biến hình cực kỳ khó bắt sao? Ai bắt được nó vậy?”

“Mày vừa nói gì? Ai đó giết nó một mình ư? Tên hắn ta là gì?”

“Kim Woo-jin? Thuộc Guild Phượng Hoàng? Thậm chí chưa đến một tháng kể từ khi hắn ta trở thành người chơi sao?”

Lúc đó tên tuổi của Kim Woo-jin được lan truyền giữa những người chơi Hàn Quốc.

Tuy nhiên, chỉ có tên tuổi của cậu được lan truyền, còn sự thật thì không.

Thay vào đó, những thông tin bị bóp méo bắt đầu lan ra như đám lửa cháy rừng.

“Tao nghe nói hắn ta cướp con quái vật đó trong khi nó đã gần chết nhờ vào một tổ đội khác.”

“Rõ ràng hắn ta cướp lấy nó từ ngôi sao đang lên, Kim Sun-joon…”

“Ban đầu, hắn ta có thể tham gia như là một kkakdugi (đồ kèm theo) để có thêm kinh nghiệm, nhưng hắn ta đã cắn lén, đánh họ từ phía sau gáy.”

“Thằng chó đẻ.”

“Phải, thằng khốn nạn.”

Thay vì được biết đến như một ngôi sao đang lên người bắt được một con Slime biến hình bởi một mình cậu ta, Kim Woo-jin bắt đầu được biết đến như một ‘thằng chó đẻ’ người phản bội những người đã giúp đỡ cậu ta.

Đồng thời…

“Cậu thật tuyệt vời.”

“Không có chi.”

Kim Woo-jin đang nói chuyện với Jeong Woo-seok, trưởng nhóm hỗ trợ, tại trụ sở của Guild Phượng Hoàng.

Cuộc thảo luận của họ bắt đầu ngay sau khi Kim Woo-jin viết một báo cáo khi cậu trở lại trụ sở chính.

Tất nhiên, họ không ở đây chỉ để tán dóc.

“Không, điều này thật sự chẳng là gì đâu.”

“Đây vẫn là một việc cực kỳ ấn tượng bất kể những người khác có nói gì về anh.”

“Ông không cần phải tâng bốc tôi nhiều thế. Tôi đã ngờ đến việc những lời đồn không hay về tôi sẽ lan truyền.”

Jeong Woo-seok, người trưởng nhóm, đã nhận ra điều đó khi ông ta nhận được báo cáo liên quan đến việc dọn dẹp hầm ngục.

Những lời đồn không hay về Kim Woo-jin là không thể tránh khỏi việc bị lan truyền.

Mọi thứ đã trở nên tệ hơn ngay từ lúc bắt đầu.

Người đóng vai trò chính cho đợt tấn công hầm ngục này được dự đoán là 3 tổ đội kia.

Một trong số họ đáng lẽ phải là người có được sự chú ý.

Tuy nhiên, một người chơi tham gia vào hầm ngục như một thứ gì đó kèm theo lại trở thành nhân vật chính của cả câu chuyện. Hơn nữa, cả 3 tổ đội kia đều có phe phái riêng đứng sau lưng họ, trong khi Kim Woo-jin không thuộc về bất kỳ phe phái nào.

Từ góc nhìn của cả 3 phe phái, họ phải cắn Kim Woo-jin thật đau vì lợi ích cho hình ảnh và danh dự của họ.

Không, họ phải cắn Kim Woo-jin để bảo vệ danh tiếng của họ.

Jeong Woo-seok, trưởng nhóm hỗ trợ, đã sắp xếp một cuộc họp với Kim Woo-jin để an ủi cậu trong tình hình như thế này. Jeong Woo-seok đã bị mù quáng bởi sự thiên vị của ông ta. Với ông, Kim Woo-jin lôi cuốn hơn những người chơi đang cố tranh giành sự chú ý về phía họ. Và không thể chối cãi sự thật sự là Kim Woo-jin đã cứu những người chơi còn lại bằng cách can thiệp vào.

“Nhưng tôi vẫn nghĩ điều đó là cần thiết. Nếu tôi không can thiệp để giúp đỡ, có lẽ đã dẫn đến những thiệt hại nghiêm trọng cho những người chơi khác.”

‘Đúng vậy. Nếu Ngài Kim Woo-jin không chiến đấu, một vài người có lẽ đã phải chết.’

Trên hết, theo như báo cáo của Kim Woo-jin, nếu Kim Woo-jin không can thiệp theo cách mà cậu ta đã làm, thì chắc chắn sẽ có ít nhất một vài nạn nhân.

Rõ ràng, ông ta không thể tin tưởng mọi thứ Kim Woo-jin viết ra, nhưng nó vẫn rõ như ban ngày là Kim Woo-jin chính là người đã bắt được con Slime biến hình.

Đó là kết thúc của câu chuyện.

Nghĩa vụ duy nhất của một người chơi là dọn dẹp hầm ngục và tiêu diệt mọi thứ ở bên trong đó.

“Tôi chỉ thấy hạnh phúc khi mọi người đều sống sót, và tôi tự tin vào bản thân mình có thể chịu được bất kỳ lời lăng mạ nào.”

Kim Woo-jin biết rõ tình hình thực tế và hành động sao cho phù hợp.

Trưởng nhóm Jeong Woo-seok đã vô cùng ấn tượng bởi thái độ của Kim Woo-jin và cách thức cậu ta xử lý tình huống; cậu ta luôn bình tĩnh bất kể trong tình huống nào.

Đồng thời, một vài nghi ngờ nảy sinh.

‘Tại sao một người như thế này lại gia nhập Guild của chúng ta?’

Bất kỳ ai nhìn vào Kim Woo-jin một người như thế này thì họ đều nghĩ rằng cậu ta thích hợp hơn khi ở Guild Messiah, chứ không phải ở Guild Phượng Hoàng.

Đương nhiên, ông ta không suy nghĩ về câu hỏi đó quá lâu.

Chẳng có lý do gì để nghi ngờ một người chơi vô cùng chân thành, biết hy sinh bản thân, chịu hợp tác, biết lý lẽ phải trái và có đạo đức.

“Tôi mừng khi cậu nghĩ như vậy. Như cậu nói, sẽ có những lời đồn xấu về cậu lan truyền ngay bây giờ. Nhưng hãy luôn nhớ điều này trong đầu. Rằng Guild Phượng Hoàng luôn đứng về phía cậu.”

“Cảm ơn ông.”

Kim Woo-jin thở dài.

Đó là một tiếng thở rất dài.

“Cậu còn lo lắng về điều gì sao?”

Với tiếng thở dài như thế Jeong Woo-seok thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi rõ.

Kim Woo-jin đáp lời như thể cậu đang đợi chờ câu hỏi đó.

“Tôi nghĩ thời gian sẽ giải quyết được vấn đề này, nhưng tôi đang tự hỏi liệu có cách nào tôi có thể làm để cải thiện hình ảnh của bản thân không?”

Vô số lựa chọn hiện lên trong tâm trí của trưởng nhóm.

“Tôi không thể nói là không có cái nào hết nhưng…”

‘Vấn đề là nó có quá nhiều.’

Thực tế, có vô số cách để những người chơi có thể giúp đỡ xã hội và cải thiện danh tiếng của bản thân.

Tuy nhiên, hầu hết người chơi đều không bận tâm.

Mọi người dọn dẹp hầm ngục vì lợi ích riêng của họ. Họ chỉ chọn cách an toàn nhất để mang lại lợi ích cho bản thân, không quan tâm chút xíu nào để phần còn lại của thế giới.

Nếu những người chơi bình thường sống với lòng quyết tâm giải cứu và giúp đỡ thế giới, thì Guild Messiah sẽ không được ngưỡng mộ rộng rãi đến vậy.

“Vào những hầm ngục mà những người chơi khác từ chối hoặc vào một hầm ngục để giải cứu những tổ đội khác là đủ.”

Tuy nhiên, mặc dù những người chơi đã ký kết hợp đồng với Guild Phượng Hoàng, thì vẫn có những hầm ngục mà người chơi không muốn tiến vào, làm hao tổn tài chính quốc gia.

Nếu những hầm ngục như thế được dọn sạch, danh tiếng của bạn chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn nhiều.

“Tuy nhiên, nên tránh xa những hầm ngục đó vì nó thật sự nguy hiểm.”

Dĩ nhiên, điều đó chỉ có nghĩa hầm ngục đó đủ nguy hiểm để đàn áp những người chơi bình thường.

“Vậy tôi sẽ làm điều đó.”

Vì thế, trưởng nhóm Jeong Woo-seok để lộ vẻ ngưỡng mộ sau khi nghe câu trả lời của Kim Woo-jin.

Kim Woo-jin đặt một cái nêm vào trái tim trưởng nhóm Jeong Woo-seok.

“Tôi sẽ rất vui khi làm thế nếu tôi có thể.”

Trưởng nhóm Jeong Woo-seok nghĩ

‘Mình chưa bao giờ thấy chàng trai trẻ nào tốt bụng và siêng năng chăm chỉ như cậu ta trong cả cuộc đời của mình.’

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.