Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2817 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 1

Team Just T

Ngày 1 tháng 1 năm 2020.

Đó là thời điểm thay đổi thế giới thành một Game.

Giống như Game, hầm ngục bắt đầu xuất hiện, và quái vật bắt đầu xuất hiện từ chúng.

Mọi người có thể trải nghiệm những thay đổi này ngay lập tức bằng chính cơ thể của họ.

“Cái gì thế kia?”

“Này, cái hố đen đằng kia là gì vậy?”

“Hmm? Thứ gì đó vừa đi ra ư?”

Các cánh cổng hầm ngục xuất hiện khắp nơi trên toàn thế giới, và quái vật cư ngụ bên trong đó bắt đầu ùa ra.

“Quái, Quái vật!”

“Ch, Chạy ngay đi!”

Lũ quái vật khiến thế giới trở thành bãi chiến trường trong nháy mắt.

Dĩ nhiên, lũ quái vật xuất hiện ban đầu cũng không hẳn là mối đe dọa cho toàn thể loài người; lũ quái vật không đủ mạnh để biết cách xử lý trước vũ khí phát triển bởi loài người.

Ít nhất, ban đầu chẳng có vấn đề gì khi đối phó với lũ quái vật cấp thấp.

“Chúng tôi đã chăm sóc con Ogre xuất hiện ở Seoul.”

“Một con Ogre nữa đã xuất hiện ở Incheon!”

“Một con Ogre nữa xuất hiện ở Busan!”

Không ai biết rằng đó chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.

“Daegu, nó xuất hiện ở Daegu nữa!”

“Anh đang nói tới con Ogre ư?”

“Uh, uh… hình như nó là con Rồng.”

Sự kinh hoàng thật sự là nó không kết thúc ở đây mà cơn ác mộng này chỉ mới bắt đầu.

Mặc dù họ tránh được sự hủy diệt hoàn toàn của thành phố bằng cách săn toàn bộ lũ quái vật, thì lũ quái vật mới sẽ bắt đầu xuất hiện lần nữa rồi lại lần nữa từ cánh cổng theo khoảng thời gian không thể đoán trước được.

Trừ khi hầm ngục tồn tại ở phía bên kia cánh cổng bị phá hủy, thì lựa chọn duy nhất của họ là liên tục lặp đi lặp lại cuộc chiến đau đớn và thảm khốc này.

Rất may, câu trả lời cho vấn đề này sớm xuất hiện.

Những Người Chơi xuất hiện.

“Từ lúc này trở đi, hầm ngục này sẽ bị xóa sổ.”

Những người chơi tiến qua cánh cổng để tiêu diệt hầm ngục mang đến hy vọng.

Thế giới, thứ đang thay đổi trở thành thứ giống như một Game, được tái cấu trúc xoay quanh người chơi.

Và năm 2023, những người sống sót cuối cùng đã thích nghi với sự thay đổi của thế giới.

Cảnh báo quái vật xuất hiện tại khu ăn uống Neojo-ri, Quận Paju.

Mọi người bây giờ chấp nhận quái vật giống như một phần thường lệ trong cuộc sống. Một khi cảnh báo được đưa ra, họ di tản mà không trở nên rối loạn do sự xuất hiện của quái vật.

Những người đi săn quái vật cũng được triển khai.

Tại thời điểm này, cũng hiếm thấy khi quân đội được triển khai.

“Số lần quái vật xuất hiện đã giảm đi gần đây, trong khi số lượng người chơi càng tăng lên.”

“Vậy nếu số lượng người chơi tăng lên thì sao? Họ chỉ dạo quanh những tầng 1 hoặc tầng 2 của hầm ngục, lo sợ rằng sẽ mất đi mạng sống quý giá của họ.”

“Dù gì họ cũng được trả cả triệu. Cùng một công việc, đi bắt quái vật như chúng ta, mà họ thì được trả hàng trăm triệu đô la, và còn được đối xử như những người nổi tiếng bởi công chúng, trong khi người như chúng ta thì bị xem như lũ chó săn dơ bẩn. Thật là một thế giới tồi tệ!”

Những người lính đánh thuê được triển khai bởi những tập đoàn có hợp đồng với chính phủ.

Đó là sự thỏa thuận hiệu quả nhất về mặt chi phí. Thay vì phân bổ và chi nhiều tiền hơn cho quân đội để tiêu diệt quái vật, việc thuê ngoài hiệu quả hơn nhiều về mặt quản lý và chi phí.

Lính đánh thuê cũng dễ dàng phân chia tiền hơn.

Khi một binh lính hy sinh thân mình vì tổ quốc, quốc gia đó phải đứng ra gửi tặng cho gia đình và những người thân của binh lính đó một khoản trợ cấp, nhưng lính đánh thuê thì không có quyền đó cũng chẳng có bằng cấp gì.

Dĩ nhiên, một người biết suy nghĩ sẽ không bao giờ làm lính đánh thuê, vì họ có thể chết bất cứ lúc nào.

Nói cách khác, mọi lính đánh thuê đều có ít nhất một hoàn cảnh hoặc lý do phức tạp khiến cho họ không thể sống một cuộc sống bình thường.

“Nếu tao không có tiền án, tao sẽ có thể làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi rồi.”

Đấy là trường hợp của một vài người đang ở trong chiến xe tải quân dụng dùng để xử lý lũ quái vật ở Paju.

“Tao khá chắc là mày sẽ không thể có một công việc với gương mặt đó đâu.”

“Cái gì? Mặt tao bị làm sao?”

“Tao thật sự có cần phải nói ra không?”

“Đ* m! Còn mặt mày thì sao?”

“Đẹp hơn mày rồi?”

Dù họ có tiền án hay tuyệt vọng trong việc kiếm tiền; đến mức phải bán đi mạng sống của mình hoặc ít nhất là vượt qua nợ nần…

Đối với những người này không thể dẫn đến một cuộc sống bình thường, thì họ chẳng có sự lựa chọn nào ngoài việc mạo hiểm mạng sống của mình để chống lại lũ quái vật như một lính đánh thuê.

“Dù gì, Kim Woo-jin, thằng khốn đó, vẫn ngủ ngon lành trong tình huống như thế này, trong khi tao thấy muốn phát ốm.”

Kim Woo-jin, chàng trai đang ngủ với hai tay khoanh lại ở một trong những chiếc xe tải, cũng là một chó săn.

“Khi mày nhìn nó như vậy, nó nhìn như một sinh viên đại học bình thường, nhưng khoảnh khắc nó mở mắt ra… thì không có con chó nào điên hơn nó cả.”

Bề ngoài, Kim Woo-jin trông như một thanh niên bình thường.

Như một người bình thường, cậu thiếu vẻ ngoài nổi bật, chỉ là một chàng trai trẻ không có điểm nào đặc biệt.

“Thế này thì vẫn tốt hơn.”

“Mày nói tốt hơn là sao?”

Tuy nhiên, quá khứ của Kim Woo-jin là hoàn toàn khác với vẻ ngoài hiện tại của cậu.

“Trước khi quái vật xuất hiện, nó đã từng săn lùng những kẻ giống như gangster (xã hội đen).”

“Gangster?”

“Phải, nó từng cướp của bọn gangster, thậm chí săn bọn đó để lấy tiền thưởng.”

Kim Woo-jin, cậu là thợ săn tội phạm.

“Vậy, nó là hiện thân của công lý.”

“Cũng không phải vậy.”

Dĩ nhiên, săn lùng tội phạm chưa bao giờ là vì công lý.

“Nó không bắt tụi gangster hay tội phạm vì công lý. Nó làm vậy vì những kẻ như thế được cho là có giết cũng chẳng sao.”

“Cái gì?”

“Thật mà? Mày có bao giờ thấy thằng gangster nào đi báo công an là nó bị cướp chưa?”

Không quan trọng là làm gì chống lại bọn tội phạm, thì hậu quả có thế nào cũng chẳng sao.

“Hơn 10 tổ chức đã bị sụp đổ bởi một mình nó.”

Đó là lý do Kim Woo-jin trở thành thợ săn tội phạm, và đấy cũng là lý do tại sao cậu trở thành thợ săn quái vật.

“Dù gì, nó cũng là một thằng tâm thần. Thực tế việc nó chịu làm việc như là một lính đánh thuê cũng đã chứng minh được, nhưng nó là thằng tâm thần ở một đẳng cấp khác, so với lũ khốn nạn như chúng ta.”

“Tâm thần?”

Đôi môi Kim Woo-jin đang ngủ hé mở.

“Hup!”

Khi Kim Woo-jin ở ngay phía trước họ, họ vô cùng ngạc nhiên và cảm thấy nghẹt thở.

Rồi, Kim Woo-jin mở mắt ra và nhìn xung quanh.

Vì hành động của cậu, người đang kể chuyện về Kim Woo-jin hét lên, trong ngạc nhiên.

“Woo, Woo-jin tao chỉ đang…”

Kim Woo-jin nhíu mày.

Cậu ta có vẻ ngoài mà có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu mở mắt ra, ánh nhìn từ đôi mắt của cậu dường như không phải là của con người.

Nó giống hơn là của một con thú hung dữ đã nhận thấy mùi máu thơm.

“Tao, tao đang…”

Kim Woo-jin, người đang quan sát xung quanh với cái nhíu mày nguy hiểm, đột nhiên nói, “Yang Jae-ho hả?”.

“Uh, vâng?”

“Mày là Yang Jae-ho?”

“Uh, phải.” chàng trai tên, Yang Jae-ho, trả lời theo bản năng.

Khoảnh khắc đó, Kim Woo-jin tiếp cận Yang Jae-ho và quan sát kỹ anh ta.

Đó là một cảnh tượng thật kỳ lạ.

KkiIik!

“Aaaah!”

“Uh-huh-uh-uh!”

“Cái quái gì vậy!”

Đột nhiên, tất cả người ngồi trên xe tải bị thổi bay đi.

Rồi, âm thanh từ radio, mọi người nhảy ra khỏi xe tải, lao ra ngoài cùng với vũ khí của họ.

Mỗi người bắt đầu cầu nguyện khi họ di chuyển.

“Chúa ơi hãy phù hộ cho con! Con cầu rằng một thành viên của Guild Messiah đến đây.”

“Xin hãy gửi ai đó từ Guild Messiah đến gần đây…”

Với âm thanh của những lời cầu nguyện, Kim Woo-jin vẫn giữ biểu cảm trống rỗng trên gương mặt của cậu.

Khoảnh khắc đó, Kim Woo-jin thực sự rất bối rối.

‘Không phải mình đã chết rồi ư?’ cậu nghĩ.

Kim Woo-jin chạm vào ngực với vẻ mặt trống rỗng đó. Ở đó, cậu tìm đến vị trí vết thương đã từng bị xuyên qua bởi thanh kiếm đó.

Tuy nhiên, vết thương chẳng còn đâu.

‘Đây là mơ ư?’

Như thể mọi thứ chỉ là giấc mơ.

‘Hoặc có lẽ, hay mình vừa nằm mơ? Không, không thể nào.’

Tuy nhiên, sự phẫn nộ và thù hận vẫn lấp đầy trong trái tim của Kim Woo-jin khiến cậu nhận ra rằng…

‘Đó không phải là mơ.”

Đó chắc chắn không phải là giấc mơ.

Khi âm thanh từ radio vang lên, Kim Woo-jin không suy nghĩ về những hoài nghi của cậu nữa.

‘Mình chỉ cần phải xác nhận là được,’ cậu quyết định.

Loài người là yếu đuối.

Một người trần trụi thậm chí không thể đánh lại một con chó to.

Tuy nhiên, con người với công cụ thì là chuyện khác.

Với chỉ một túi súng, thì có thể dễ dàng tiêu diệt một nhóm quái vật đơn giản.

Trên thực tế, trong số những loài quái vật chống lại loài người, chẳng có bất kỳ quái vật nào đủ sức đe dọa toàn thể loài người. Thậm chí còn chẳng cần dùng đến vũ khí hạt nhân.

Vấn đề chính là thiệt hại về tài sản.

Nếu thậm chí một trong vô số chiếc xe hơi đang chạy trên 10 làn đường ở khu vực trung tâm thành phố Seoul đâm vào vỉa hè, nó sẽ gây ra một sự hỗn loạn cực kỳ lớn, thiệt hại nặng nề, và hoảng loạn lan rộng.

Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một con quái vật có thể bị hạ gục bởi một loạt đạn xuất hiện ở một khu vực đông đúc như thế?

Dĩ nhiên, sẽ có một lượng thương vong cực kỳ lớn. Tuy nhiên, thiệt hại về tài sản trong khu vực đó còn lớn hơn thế nữa.

Không nghi ngờ gì, ưu tiên quan trọng nhất khi xử lý lũ quái vật là giảm thiểu tối đa thiệt hại về tài sản.

Đó là lý do tại sao.

“Chết tiệt, tại sao nó lại là một đám Orc…”

“Thế mới đau. Để giết một con Orc khốn kiếp đó, chúng ta phải dùng ít nhất một băng đạn…”

“Lũ Orc cũng chẳng phải là loại quái vật có thể bị giết bởi súng trường đâu. Phải cần ít nhất RPG để tiêu diệt đám đó.”

Lý do tại sao lính đánh thuê chỉ được cung cấp súng trường tự động là…

“Không có nhiều đạn đâu… chúng ta phải chiến đấu với chúng bằng rìu nếu hết đạn đấy.”

Hơn nữa, lượng đạn họ được cung cấp chưa bao giờ là đủ.

Đương nhiên, vẫn có trường hợp như thế này. Nếu những người được thuê để tiêu diệt quái vật bởi những công ty ngoài mà không thậm chí không thuộc về quân đội mà được cung cấp vũ khí như súng máy, xe tăng, hay lựu đạn và sử dụng những vũ khí này vào mục đích xấu, thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

Trách nhiệm đi kèm theo cũng là lý do tại sao họ không được cung cấp quá nhiều đạn.

“Nên, chỉ bắn khi chắc chắn. Không lãng phí dù chỉ một viên đạn.”

“Okay.”

“Rõ.”

“Tốt, bây giờ hít một hơi thật sâu và chuẩn bị chiến đấu.”

Một lần nữa, những tên lính đánh thuê hít thở thật sâu.

Taang!

Tuy nhiên, tiếng súng vang lên khi mọi người bắt đầu hít thật sâu.

“Hukk?”

“Thằng khốn nào vậy?”

Những tiếng súng đột ngột nổ ra khiến mọi người trở nên điên cuồng. Sau đó, ai đó hét lên, “Kim Woo-jin! Cái thằng điên Kim Woo-jin lao vào đám Orc một mình!”

Kim Woo-jin!

Cái tên tất cả họ chỉ cần nghe thôi cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Thằng khốn, dĩ nhiên nó là thằng chuyên gây rắc rối và khiến chúng ta rơi vào rắc rối!”

Đó là tình huống không thể hiểu được theo lẽ thông thường. Việc Kim Woo-jin đang làm là hoàn toàn không thể hiểu được và cực kỳ vô lý.

“Thằng điên này, nếu muốn chết thì tự sát đi…”

“Nó, nó đang làm gì vậy?”

“Tao không biết.”

Thay vì bắn từ khoảng cách xa, cậu bắn một lần rồi và lần nữa khi cậu tiến đến gần lũ Orc hơn, chúng cũng đang chạy về phía cậu.

Taang!

Cậu đặt từng viên đạn vào đầu mỗi con Orc.

‘Không, không thể nào?’

‘One shot One kill? Nhưng đây thậm chí còn không phải là Game?’

Tuy nhiên, những phát bắn của Kim Woo-jin chắc chắn vượt xa mức độ chính xác thông thường.

Mọi người đang nhìn, như thể Kim Woo-jin đang dùng một loại ma thuật nào đó.

Như thể Kim Woo-jin đang sử dụng một loại ma thuật kỳ lạ để đưa tất cả những con Orc mà cậu đối mặt rơi vào giấc ngủ.

Taang!

Sau 12 phát súng như thế, chẳng còn con Orc nào còn sót lại.

‘Mình đang mơ ư?’

Những người lính đánh thuê đứng im bất động không nói nên lời trước cảnh tượng đó.

Và Kim Woo-jin, người vừa kết thúc chuyến đi săn, cũng đứng im.

‘Cái mình đã thấy không phải là mơ.’

Tuy nhiên, cậu không đứng đó với đầu óc trống rỗng. Kim Woo-jin đang bình tĩnh phân tích tình hình của cậu.

‘Nếu mọi thứ là mơ, mình không thể nào làm được một điều như vậy,’ cậu nhận ra.

Ít nhất, cậu hiểu rằng cậu đang không nằm mơ và những thứ cậu đã trải qua cũng không phải là mơ. Vì, nếu những điều cậu trải qua chỉ là giấc mơ, cậu không thể có độ chính xác như vậy.

Hơn nữa, cảm giác tàn sát, mùi máu và thịt của lũ quái vật và tiếng thét đau khổ của chúng mà Kim Woo-jin vừa nghe không thể xem là một giấc mơ.

Nói cách khác, mọi thứ Kim Woo-jin đã trải qua đều là thật.

Để hoàn toàn chắc chắn, tuy nhiên, cậu cần phải có thêm bằng chứng.

‘Ví dụ, mình cần trải nghiệm tương lai được tái tạo trước mắt mình, như là một thứ bằng chứng đáng tin hơn,’ cậu quyết định vậy. ‘Dù gì, cái người Yang Jae-ho… mình chắc chắn đã gặp anh ta trong khi mình đang làm việc cho Công ty Delta. Mình đã làm việc cho Công ty Delta từ đầu tháng 2 năm 2020 cho đến ngày 7 tháng 3 năm 2023, cái ngày mà mình thức tỉnh trở thành một người chơi trong một cuộc săn Orc.’

Kim Woo-jin nghe thấy thông báo của hệ thống từ khoảnh khắc đó.

Đối với Kim Woo-jin, âm thanh từ hệ thống là bằng chứng rõ ràng nhất rằng cậu đã bị phản bội, sát hại và trở về quá khứ.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.