Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3200 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 28

Team Just T

Ngày đầu tiên Kim Woo-jin gặp Park Shin-hye là ngày cậu nhận một lời đề nghị từ Lee Se-joon.

“Chó săn Kim Woo-jin, tôi cần sức mạnh của cậu.”

Đương nhiên, ký ức của lần gặp đầu tiên của cậu với Park Shin-hye rất mơ hồ, với đó cũng là ngày khi ánh sáng sẽ cứu lấy thế giới này chiếu đến cậu.

Sau đó, cậu không có ký ức gì đặc biệt về Park Shin-hye.

Vai trò của hai người họ ngay từ đầu đã khác nhau.

Kim Woo-jin là một con chó săn dọn dẹp những thứ xung quanh Lee Se-joon trong khi Park Shin-hye là bông hoa trang trí cho Lee Se-joon.

Kim Woo-jin chẳng có lý do gì để quan tâm đến Park Shin-hye.

Hoàn toàn thành thật mà nói thì cậu quá bận rộn; quá bận chiến đấu cứu lấy thế giới.

Nói cách khác, ngày hôm đó là lần đầu tiên mà cậu cảm thấy có bất kỳ ấn tượng hoặc cảm xúc đối với Park Shin-hye.

Đó là ngày mà cậu bị phản bội bởi vị anh hùng mà cậu tin tưởng hơn bất kỳ ai. Cậu đã thấy bộ mặt thật của Park Shin-hye và càng cảm thấy giận dữ và oán hận đối với ả ta.

“Woah! Đó là Park Shin-hye!”

“Nữ Thần của Messiah!”

“Nữ Thần! Hãy nhìn tôi một lần đi!”

“Xin hãy cứu lấy thế giới!”

Park Shin-hye đó đang đứng trước Kim Woo-jin.

Người phụ nữ đang lập nên kế hoạch nuốt trọn thế giới đang bước qua những sự cổ vũ rầm vang.

Khi cậu thấy ả ta, Kim Woo-jin thành thật thừa nhận điều đó.

‘Thật khủng khiếp.’

Kim Woo-jin thừa nhận rằng ả ta là con mồi khủng khiếp nhất mà cậu từng truy đuổi.

Dù gì, Guild Messiah đã trở thành một thứ gì đó không thể thay thế được nữa… và Liên Đoàn Yamato, nơi đã âm mưu xâm lược Bán Đảo Triều Tiên chẳng là gì ngoài một con rối.

‘Ai có thể ngờ được ả ta lại đánh lừa cả thế giới hoàn hảo đến thế.’

Mọi thứ ả ta dự tính đều được tiến hành trong bí mật.

Bất kể cậu có không quan tâm đến các hành động của ả ta đến dường nào thì KIm Woo-jin chỉ nhận ra âm mưu của ả ta ngay trước khi chết.

Nếu Kim Woo-jin không được may mắn như lần này, thì tìm thấy được đuôi của ả sẽ phải rất lâu về sau.

‘Giờ mình biết những người chơi khác cảm thấy như thế nào đối với Guild Messiah rồi.’

Ả ta là một con mồi mà Kim Woo-jin phải bắt được.

‘Không, nghĩ đến đó thì, nhiều người trên thế giới đã cố săn Guild Messiah, nhưng không một ai thành công.’

Tuy nhiên, Kim Woo-jin không có ý định từ bỏ việc truy đuổi này.

Đó là lần đầu tiên cậu phát hiện ra một cái đuôi được giấu kỹ của ả ta.

Trong những trường hợp như vậy, nếu cậu có ý định từ bỏ cuộc săn chỉ vì nó sẽ dẫn đến một con quái vật khi cậu truy đuổi theo cái đuôi đó, thì ngay từ đầu cậu đã không nói về việc săn đuổi rồi.

‘Mình không thể thắng nếu chỉ dùng mỗi vũ lực.’

Thay vào đó, tình hình này mà cậu cuối cùng cũng tìm thấy cái đuôi đó là một cơ hội ngàn vàng.

Lịch sử bắt đầu thay đổi so với quá khứ.

Đây là thời điểm hoàn hảo để tạo ra một vết nứt thậm chí còn lớn hơn.

‘Và mình thậm chí không phải là người gây ra rắc rối.’

Khoảnh khắc đó, Kim Woo-jin cầm điện thoại của mình và gọi cho một ai đó.

Một giai điệu ngắn và một giọng nói chân thật.

“Vâng, tôi là Kim Woo-jin.”

Ngay khi Kim Woo-jin hoàn tất giới thiệu bản thân với giọng nói đó, cậu bắt đầu nói.

“Tôi gọi vì tôi có thứ để báo cáo về hầm ngục. Đó là thông tin mà tôi đã không báo cáo, nhưng tôi nghĩ tôi nên nói cho anh biết. Tôi tin đây không phải là thứ tôi nên báo cáo qua điện thoại hay bản báo cáo. Liệu tôi có thể gặp và nói chuyện với Ngài Park Yong-wan không?”

Park Yong-wan, tâm trạng của hắn ta cũng không vui vẻ gì.

Đó là do tin tức hắn nhận được từ Busan.

Mặc dù hầm ngục hạng A+ được xóa sổ trong 3 ngày, báo cáo gửi cho hắn chỉ toàn những thứ không chắc chắn và gây bối rối.

Mặc dù mất 31 người chơi và con Orc Vô Địch bị săn vào ngày thứ hai, nhưng không ai có thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng về quá trình đó diễn ra như thế nào.

Vì thế, Park Yong-wan chấp nhận việc gặp riêng Kim Woo-jin trong sự vui vẻ.

Từ Busan đến Gimpo, hắn cho Kim Woo-jin vé máy bay sớm nhất và thậm chí còn gọi sẵn taxi cho cậu ở sân bay.

Toàn bộ quá trình di chuyển đều được trả bởi tài khoản cá nhân của Park Yong-wan.

Park Yong-wan chưa bao giờ đối xử với ai tốt đến vậy kể từ khi trở thành một người chơi.

“Guild Đầu Lâu rất kỳ lạ ư?”

“Phải, tôi đã không viết điều đó trong báo cáo vì tôi không quá chắc chắn, nhưng các hành động của Guild Đầu Lâu chắc chắn là kỳ lạ.”

“Nói chi tiết hơn đi.”

May mắn là điều đó xứng đáng với những gì hắn bỏ ra.

“Trước đó tôi chưa bao giờ thấy chúng săn bất kỳ con Orc nào.”

“Như anh biết thì Guild Đầu Lâu đeo mặt nạ hình đầu lâu. Nếu tôi thấy chúng đi săn, thì sẽ không nhầm lẫn với người khác được.”

“Hay có lẽ mày chỉ không thấy chúng săn thôi?”

“Vâng. Nhưng quá dễ để nói ai đã có chiến đấu với lũ Orc hay là không, vẻ ngoài của thành viên Guild Đầu Lâu lúc chúng nghỉ ngơi không giống như chúng đã tham gia vào một trận chiến với lũ Orc, thậm chí chỉ là một lần. Và…”

“Và?”

“Đôi lúc, các thành viên Guild Đầu Lâu dường như đang quan sát động thái di chuyển của Guild chúng ta và các Guild khác.”

“Gián điệp ư?”

“Một thành viên Guild Đầu Lâu nhìn trộm Guild chúng ta rồi rời đi.”

“Nếu tôi không đóng vai trò như một người quan sát thì tôi cũng sẽ không nhận ra điều đó. Còn có những trường hợp tôi thậm chí còn thấy hắn ta sử dụng các kỹ năng Thợ Săn Thầm Lặng của hắn ta.”

Thông tin Kim Woo-jin nói với hắn không phải là tin gì vui vẻ.

Tóm lại, Guild Đầu Lâu không có ý định săn lũ Orc ngay từ đầu. Tuy nhiên chúng vẫn tham gia vào hầm ngục… Nói cách khác, có khả năng cao là chúng chỉ nhắm đến con Orc Vô Địch. Hoặc là các người chơi. Nếu chúng nhắm đến con Orc Vô Địch, thì rất có thể Guild Đầu Lâu bắt tay với một Guild khác. Và sau đó chúng đã bị quét sạch vì vật phẩm huyền thoại rơi ra sau khi giết con Orc Vô Địch. Để chiếm giữ được vật phẩm đó, có vẻ như Guild Đầu Lâu đã bị vứt bỏ.

Kết luận lại rằng, cuối cùng thì Guild Đầu Lâu đã bị chơi một vố đau, và trong suốt quá trình đó, có một vấn đề mà không ai biết. Xui xẻo là bằng chứng liên quan đến điều đó dường như đã biến mất bên trong hầm ngục.

Điều đó cũng chẳng có gì có thể khiến Park Yong-wan cảm thấy tốt hơn cả.

“Mẹ nó, nếu không phải vì chuyện đó thì tao đã không phải lo lắng về chuyện này quá nhiều rồi!”

Thành thật mà nói, Park Yong-wan chỉ muốn giải quyết chuyện này như thể chẳng có gì xảy ra.

“Dù gì tôi tự hỏi tại sao Park Shin-hye từ Guild Messiah lại đến. Anh có biết tại sao không?”

Tuy nhiên, Park Shin-hye, tên của ả ta, khiến Park Yong-wan miễn cưỡng với việc từ bỏ.

Đối với tất cả những người chơi nổi tiếng trong Hàn Quốc, không chỉ với Park Yong-wan thôi đâu, thì sự hiện diện của Park Shin-hye là một thứ không thể phủ nhận.

“Đó là điều mà tao cũng muốn hỏi.”

Đó là lý do quyết định khiến cho Park Yong-wan không ngừng quan tâm đến hầm ngục này. “Mày có bất kỳ thông tin gì về động thái của Guild Messiah trong hầm ngục không?”

“Không có gì đặc biệt. Nhưng nếu tôi phải nói thêm ý kiến cá nhân tôi thì tôi cảm thấy chúng quá cẩn trọng, quá an toàn.”

“Mày cảm thấy chúng quá cẩn trọng ư?”

“Tôi cứ nghĩ rằng Guild Messiah sẽ nhắm đến con Orc Vô Địch ngay từ đầu. Nhưng chúng đâu phải thể loại né tránh giao tranh, đúng không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Nhưng lần này chúng di chuyển quá điềm tĩnh. Chúng chỉ từ tốn đốn hạ số lượng của lũ Orc. Như thể chúng chẳng màng đến con Orc Vô Địch.”

Vì thế, Park Yong-wan cố gắng lắng nghe từng lời của Kim Woo-jin kỹ hơn nữa.

‘Vậy là bằng chứng nằm ở Guild Đầu Lâu, huh? Có lẽ cũng tốt khi đào bới thêm thông tin và nhìn ngó xung quanh.’

Đó cũng không phải một ý tưởng tồi khi quan sát đến Guild Đầu Lâu khi mà hắn ta chẳng còn chỉ dẫn nào nữa.

‘Nếu suy nghĩ về điều đó thì bọn Guild Đầu Lâu cũng rất khả nghi. Mặc dù chúng không có bất kỳ nhà tài trợ nào gần trong top 10 trong giới tài chính, nhưng việc huy động vốn và mối liên kết của chúng vẫn tốt hơn hầu hết các Guild có tiếng…’

Hơn nữa, Park Yong-wan đã nghi ngờ Guild Đầu Lâu có bí mật gì đó khác thường so với những Guild khác.

Lời nói của Kim Woo-jin về cơ bản là đủ sức cho hắn lắng tai nghe.

“Kim Woo-jin.”

Park Yong-wan đi đến câu hỏi tiếp theo.

“Mày muốn thứ gì?”

Giờ, hắn định hỏi về giá cả của những thông tin quan trọng mà Kim Woo-jin thậm chí còn không báo cho Guild biết.

“Tôi muốn thứ gì ư?”

“Tao hy vọng là mày đừng có đóng kịch với những vẻ vô tội và ngây thơ đó trước mặt tao. Chẳng vui vẻ gì đâu khi mày biết đó chỉ là đóng kịch.”

Kim Woo-jin gật đầu đồng ý với lời nhận xét đó.

Rồi cậu thả lỏng gương mặt lịch sự của mình và nói với một nụ cười kèm theo.

“Tôi muốn được giới thiệu đến một người môi giới.”

“Môi giới? Chẳng phải mày đã biết đến Hayashi Konsuke rồi sao?”

“Đúng là tôi có biết tên đó.”

“Thế chẳng phải sẽ tốt hơn khi giao dịch với hắn ta còn gì nữa?”

Với câu hỏi của Park Yong-wan, Kim Woo-jin nói trong khi nhún vai.

“Sau trao đổi đầu tiên của tôi với Hayashi Konsuke, một cuộc gọi đến từ Ngài Park Yong-wan, và tôi ngay lập tức được đề nghị một vai trò như một người quan sát trong một hầm ngục hạng A+ để quan sát các đồng đội của mình. Tôi không muốn có thêm một thỏa thuận với tên đó khi đã quá rõ ràng là chuyện gì sẽ xảy ra.”

Một câu trả lời như thế khiến Park Yong-wan cười thầm.

‘Tên này thông minh hơn mình nghĩ.’

Kim Woo-jin đã đúng.

Thật điên khùng khi tin lời một tên môi giới sẵn sàng trao thông tin của người trao đổi với mình cho một người khác do nghi ngờ.

“Thế thì tao sẽ cho mày liên lạc với bất kỳ tên môi giới nào mà mày muốn.”

Trên hết, Park Yong-wan nghĩ rằng như thế là xứng đáng khi cho một người chơi như Kim Woo-jin một sự ưu đãi đặc biệt.

‘Tên này có thể sử dụng được.’

Cậu ta quá xứng đáng để nuôi dưỡng và vỗ béo để còn nhờ đến trong tương lai.

Nghe thấy điều mình muốn, Kim Woo-jin mở miệng nói.

“Oh Se-chan, tôi nghe cái tên đó là đáng tin cậy nhất trong lĩnh vực này. Tôi còn nghe anh ta là người giỏi nhất khi dính đến việc rửa tiền, điều đó có đúng không?”

Park Yong-wan cười lại với câu trả lời của Kim Woo-jin.

“Ngay cả khi mày có một cuộc gọi từ số mà mày không biết, thì tốt hơn là nên trả lời.”

Đó là một ký ức.

Lim Sun-joon, một ký ức của một người được gửi từ Liên Đoàn Yamato để chiếm lấy Bán Đảo Triều Tiên.

Đó là một cơ hội cho Kim Woo-jin.

‘Oh Se-chan.’

Cơ hội để có được một nhà môi giới chuyên cho những trao đổi của cậu.

‘Dù hắn cũng chẳng phải người mình có thể tin tưởng…’

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin chẳng có nhiều niềm tin vào Oh Se-chan.

‘Tuy nhiên, mình thích một điều là Liên Đoàn Yamato ghét hắn tận xương tủy.’

Chi tiết quan trọng là hắn ta không bị đánh bại bởi Liên Đoàn Yamato và được liệt vào danh sách ám sát của chúng.

Nhìn vào tình hình một cách tổng thể thì cũng tồn tại khả năng Guild Messiah cũng chẳng có mối liên kết với Oh Se-chan.

‘Vì mình đã không biết tên của hắn ta, nên điều đó có nghĩa rằng chúng đã thành công trong việc ám sát.’

Quan trọng hơn, việc ám sát của chúng đã thành công.

Nếu một người nổi tiếng như vậy vẫn còn sống 2 đến 3 năm sau, thì Kim Woo-jin chắc chắn đã nghe về hắn ta.

‘Hayashi Konsuke chắc đã chiếm được vị trí của hắn sau khi hắn ta bị ám sát.’

Kim Woo-jin biết lịch sử sau đó.

Sau sự biến mất của ông trùm của Thị Trường Chợ Đen Oh Se-chan, thì các khách hàng của hắn ta trở thành khách hàng của Hayashi Konsuke, người đã đưa chiếc Nhẫn Cộng Dồn cho Johann Georg. Và Park Yong-wan, là người trong số chúng, di chuyển sang Nhật Bản với các người chơi của hắn và một số lượng đáng kể vật phẩm thông qua Hayashi Konsuke…

Nói cách khác, các kế hoạch của Liên Đoàn Yamato sẽ càng phải bị thay đổi tùy thuộc vào Oh Se-chan còn sống sót được bao lâu, điều mà cũng sẽ ảnh hưởng đến các kế hoạch của Guild Messiah.

‘Giá trị của con bài như Oh Se-chan chắc chắn sẽ xứng đáng với nỗ lực mà mình bỏ ra.’

Điều đó, tuy nhiên, chưa phải là lý do duy nhất mà Kim Woo-jin muốn liên lạc với Oh Se-chan.

‘Ngay cả khi không phải vậy, thì mình vẫn có thể gặp được những tên có thân thuộc với Liên Đoàn Yamato chỉ bằng việc ở gần Oh Se-chan.’

Miễn là cái tên Oh Se-chan vẫn còn nằm trong danh sách ám sát của Liên Đoàn Yamato thì những người chơi từ Liên Đoàn Yamato vẫn sẽ tiếp tục lao đến hắn ta.

Giống như con thiêu thân lao vào đám lửa.

Từ góc nhìn của Kim Woo-jin, thì đó là một cơ hội để có được một bức tranh rõ ràng hơn về Liên Đoàn Yamato.

‘Trong quá trình đó, nếu mình bắt được cái đuôi nào mới của Guild Messiah thì…’

Có được một cơ hội như vậy là tốt nhất cho Kim Woo-jin ngay bây giờ.

Uung!

Vào khoảnh khắc như thế, Kim Woo-jin nhận một cuộc gọi.

ID của người gọi là ẩn danh, nhưng Kim Woo-jin trả lời không chút chần chừ.

“Kim Woo-jin nghe đây.”

Rồi một giọng ngạc nhiên vang lên.

Rồi một lời xin lỗi.

Kim Woo-jin trả lời anh ta.

“Không, tôi xin lỗi. Anh gọi nhầm số rồi.”

Đó là kết thúc cuộc gọi.

Đôi lúc chuyện này cũng hay diễn ra khi có ai đó gọi nhầm số. Tuy nhiên, Kim Woo-jin không xem đó như một sự nhầm lẫn. Thay vào đó, cậu bấm gọi lại số điện thoại đó.

Giọng nói tương tự như lúc nãy gọi cho cậu.

Nhưng cách cậu ta nói lại khác hoàn toàn.

Không giống như lúc nãy, không hề có dấu hiệu của sự yếu đuối, mà thay vào đó là giọng nói đầy sức nặng và lạnh lùng.

Kim Woo-jin trả lời câu hỏi.

“Vâng.”

“Tôi cần tiền. Tôi muốn anh giới thiệu cho tôi một hầm ngục mà đáng giá rất nhiều tiền. Và tôi cũng cần rửa một số tiền.”

“Anh chỉ cần phải đưa cho tôi báo cáo hầm ngục và đủ tiền xăng để đi đến cánh cổng hầm ngục.”

Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, cậu nhận được một tin nhắn.

‘Kobold.’

Ngay khi cậu xem chi tiết, Kim Woo-jin chắc chắn.

‘Hắn ta không hề dự tính có một khách hàng mới.’

Cậu chắc chắn rằng Oh Se-chan không muốn tăng thêm số lượng khách hàng của hắn nữa.

Bằng chứng là loài Kobold được dùng như một bài kiểm tra.

Kobold là một loài quái vật đi bằng hai chân với cái đầu giống như một con chó, và các khả năng thể chất của chúng nằm đâu đó giữa loài Goblin và loài Orc.

Sức mạnh cá nhân của chúng thua xa lũ Orc.

Nhưng sức mạnh của chúng như một bầy đàn, thì lại vượt xa so với những loài như Orc và Goblin, khiến cho chúng trở thành một loài quái vật rất khó khăn để giải quyết.

Chúng chắc chắn không phải là một loài quái vật hợp lý để kiểm tra các kỹ năng của một khách hàng mới.

Nói cách khác, hắn ta không hề có ý định tăng số lượng khách hàng của hắn lên đúng như suy nghĩ trước đó của Kim Woo-jin.

‘Có lẽ hắn ta đã biết rằng có nhiều người đang nhắm đến cái đầu của hắn.’

Hơn nữa, cách thức lựa chọn khách hàng của hắn thường cho thấy tên môi giới này cảm thấy bị đe dọa bởi ý tưởng chấp nhận khách hàng mới.

‘Điều này sẽ không hề dễ dàng.’

Rõ ràng là Oh Se-chan không dễ bị dụ.

Rồi, Kim Woo-jin nhận một tin nhắn thứ hai.

‘Ilsan.’

Đó là tin nhắn chứa đựng vị trí của cánh cổng hầm ngục.

Thêm nữa, tin nhắn cũng bao gồm câu trả lời cho đòi hỏi của Kim Woo-jin về chi phí di chuyển của cậu.

Đó là khoảnh khắc khi Kim Woo-jin thật sự gặp một người không dễ đối phó.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.