Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 60

Team Just T

Năm 2025, lịch sử của nhân loại đã thay đổi. Sự cân bằng giữa loài người và lũ quái vật đã nghiêng sang một bên. Lũ quái vật bắt đầu chiếm cứ các thành phố, ngay cả một vài quốc gia nhỏ đã bị chinh phục.

Đó là địa ngục.

Trong địa ngục đó, những người Hàn Quốc đón nhận một tin cực sốc.

Park Yong-wan!

Tin tức nói rằng người đàn ông này, một trong những người chơi mạnh nhất tại Hàn Quốc, người tin rằng hắn ta là niềm hy vọng của người Hàn Quốc, tập hợp hàng ngàn người chơi và vật phẩm mạnh mẽ và nhập cư vào Nhật Bản.

Bất kỳ ai nghe tin tức này, biết rằng hắn ta đang bán nước.

Mọi người ở Hàn Quốc nghiền rủa hắn ta. Nhưng đó là tất cả những gì họ có thể làm.

Không có ai đủ mạnh để phán xét Park Yong-wan khi mà bây giờ hắn ta đã hợp tác với Nhật Bản, quá mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Kim Woo-jin thì khác. Trong khi những người khác chỉ trích Park Yong-wan, cậu lại lên kế hoạch trừ khử hắn ta.

Kim Woo-jin có thể hiểu rõ Park Yong-wan hơn cả Park Yong-wan hiểu về bản thân hắn ta.

‘Park Yong-wan quan tâm đến lợi ích cá nhân hơn bất kỳ thứ gì khác.’

Nhưng không thể xem đó là lòng tham. Park Yong-wan sẽ không bán nước vì lòng tham.

Không phải là không nhận được nhiều lợi ích từ việc bán đi bản thân hắn ta, những người chơi và vật phẩm cho Nhật Bản, mà nói chính xác là ý nghĩa về tài sản là vô nghĩa trong trường hợp này.

Với cái cách mà thế giới bị hủy hoại bởi lũ quái vật, tiền bạc cũng mất đi giá trị của nó. Bất động sản thậm chí còn chẳng có ý nghĩa gì.

‘Ngay cả khi đánh đổi với việc bán đi quốc gia của hắn ta, thì hắn sẽ làm bất cứ việc gì để bảo vệ cho lợi ích của chính bản thân hắn ta.’

Lý do Park Yong-wan phản quốc là vì hắn lo sợ rằng mọi thứ ở Hàn Quốc sẽ bị thâu tóm bởi Guild Messiah.

Nên Kim Woo-jin chắc chắn.

‘Gã này sẽ không bao giờ bỏ qua một thứ như thế này.’

Trả thù. Với việc đó, Park Yong-wan sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

“Thù là là tốt đấy. Nhưng tôi không muốn dính đến một tình huống nguy hiểm đến thế.”

Tự tin trong những gì mình biết, Kim Woo-jin hỏi.

“Ít nhất thì tôi muốn tránh Tosa Gu-pang. Không lẽ anh có thể trả tiền cho tôi nếu tôi chết rồi sao?”

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin không thật sự sợ Tosa Gu-pang.

Thứ mà cậu thật sự muốn là một người để đổ lỗi cho.

Chủ nhân sẽ chịu trách nhiệm cho những hành động của con chó.

Nếu Kim Woo-jin chấp nhận đề nghị của Park Yong-wan, điều đó có nghĩa việc đó sẽ thuộc về trách nhiệm của Park Yong-wan. Ngay cả khi Kim Woo-jin tấn công Guild Messiah, Park Yong-wan sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc đó.

Và đó là điều mà Kim Woo-jin nhắm đến.

“Hmm.”

Đáp lại, Park Yong-wan nhìn chầm chầm vào Kim Woo-jin thay vì trả lời.

Thực tế, Park Yong-wan đang hoảng sợ trong lòng.

‘Nhìn cái tên khốn này xem.’

Khi lúc đầu hắn gọi Kim Woo-jin, hắn đang cố biến cậu thành một con chó săn, và sai khiến cậu cắn vào Guild Đầu Lâu.

‘Mình không ngờ là lại thành ra như vậy…’

Park Yong-wan đã lên kế hoạch đe dọa cậu nếu cần thiết, và nếu cậu vẫn không đồng ý, thì sẽ giết chết cậu ta. Nhưng giờ Kim Woo-jin lại đưa cho hắn ta một lời thỉnh cầu đầy bất ngờ.

‘Thế này thì…?’

Đương nhiên Park Yong-wan có thể đoán rằng Kim Woo-jin đang che giấu một điều gì đó. Nếu đó là trước kia thì hắn đã giết cậu mất rồi.

‘Chà, nếu mà nó chịu cắn vào Guild Đầu Lâu, thì sẽ không thành vấn đề nếu nó là một con chó điên.’

Tuy nhiên giờ thì mọi thứ đã khác.

“Cậu đưa ra một lời đề nghị khá thú vị đấy. Thế chính xác thì cậu có thể làm gì nếu tôi chống lưng cho cậu?”

Park Yong-wan hỏi thêm chi tiết, và Kim Woo-jin trả lời như thể cậu đang đợi điều này.

“Guild Đầu Lâu có lẽ đã chần chừ trong việc thủ tiêu tôi.”

Đó là điều mà Park Yong-wan muốn nghe nhất.

“Đại ca, em đây.”

Oh Se-chan, người đang sắp xếp lại tài liệu hồ sơ ở trên bàn của mình, trả lời lại lời chào của Lee Jin-ah mà không hề nhìn lên.

“Tao đang bận.”

Biểu cảm của Oh Se-chan lạnh lùng như thể anh ta không muốn nói chuyện thêm nữa.

“Em có mua Pizza. Ăn một ít đi.”

Nhưng khi anh ta nghe những gì Lee Jin-ah nói tiếp theo, nụ cười của Oh Se-chan còn sáng chói hơn cả phần phô mai nóng trên miếng Pizza.

“Này người anh em của tôi Lee Jin-ah! Chàng trai nam tính nhất trên thế gian này! Anh đang đợi em đến đó!”

“Se-chan à, đừng có nói như thế chứ.”

“Mà, Pizza loại nào vậy?”

Lee Jin-ah đặt ba cái hộp xếp chồng lên nhau lên trên bàn.

“Em mua cái này và cái kia.”

Những người nhân viên khác vẫn đang làm việc trong văn phòng, cũng phải nhìn lên trong thích thú.

“Em đâu phải là hạng người nhỏ nhen mà sợ chi tiền ngay cả khi mua một ly mì đâu.”

Những lời nói của Lee Jin-ah như một nhát dao đâm vào tim của ai kia.

“Em được cho một số tiền mà em không thể mua mì gói để ăn. Em đi đến Seoul vì em không muốn ngồi trong cái xe đó lâu hơn nữa.”

“Thôi thôi cho anh xin lỗi, tệ thế cơ à? Anh biết mà.”

“Yeah?”

Lee Jin-ah ngạc nhiên trước lời xin lỗi của Oh Se-chan. Dĩ nhiên, biểu cảm ngạc nhiên của anh không kéo dài lâu.

“Mà ít nhất thì chú mày cũng nên bỏ một ít tiền ra mua cà phê từ máy bán hàng tự động chứ… à xin lỗi.”

Theo sau lời nói của Oh Se-chan, Lee Jin-ah chỉ có thể mỉm cười trong thất vọng.

“Thế thì sao nào? Chú mày muốn làm một báo cáo à?”

“Em đã xong việc báo cáo rồi, nhưng đó là gì thế?”

“Oh! Kim Woo-jin than vãn. ‘Bọn tôi đã giết tất cả lũ quái vật. Kim Woo-jin quá tuyệt vời. Tôi không còn gì khác để nói và tôi đã làm tất cả những gì có thể’.”

Khi anh nghe vậy, Lee Jin-ah cau mày.

“Thế anh nói gì? Em sẽ chấm mọi thứ Kim Woo-jin làm là 1 trên 10.”

Lee Jin-ah nói trong sự bất mãn.

“Gã đó đang nhắm đến thứ gì?”

Oh Se-chan, người đang cắn một miếng pizza và nhún vai trong khi nhìn biểu cảm của Lee Jin-ah.

“Em không biết.”

“Thế mày có chịu giúp nó không nếu như mày không biết?”

“Em cần đéo gì lý do nếu nó chịu giúp em xử lý đám Guild Đầu Lâu, đúng không?”

“Guild Đầu Lâu.”

Lee Jin-ah cũng biết về mối quan hệ không được tốt đẹp gì giữa Park Yong-wan, và Guild Đầu Lâu cũng như Liên Đoàn Yamato chống lưng cho nó.

Dĩ nhiên, anh cũng biết về cuộc chiến tranh giữa chúng.

“Ai thế?”

Khi anh hỏi điều này, biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc.

Kim Woo-jin sẽ không ra mặt chống lại Guild Đầu Lâu đơn giản vì nghĩa vụ của cậu.

Park Yong-wan?

“Kim Je-hoon.”

“Kim Je-hoon? Ai thế nhĩ?”

“Một người chơi từ Liên Đoàn Yamato người sau này tham gia vào Guild Đầu Lâu. Chúng chẳng có thành tích gì và chúng là loại người nhắm đến các hầm ngục an toàn nhất để thách thức. Thường là các hầm ngục mà thậm chí cũng không có lũ quái vật hạng C.”

“Thế thôi à?”

“Tao chỉ biết có nhiêu đó.”

Lee Jin-ah lại cau mày.

“Tại sao Kim Woo-jin lại nhắm đến một gã mà chẳng có gì đặc biệt hết?”

Lee Jin-ah hỏi điều đó, lấy ba miếng pizza lên và bắt đầu ăn. Oh Se-chan cau mày khi nhìn thấy điều đó.

“Cái gì? Có phải vì tao ăn ba miếng không? Không đợi đã, tao mua cái pizza này mà.”

Anh ta trưng ra bộ mặt như thể anh đã sai nhưng Oh Se-chan chú tâm đến anh ta, đó không phải là lý do.

“Đó là tất cả những thông tin mà tao thu thập được, điều đó còn đồng nghĩa với việc hắn ta giỏi việc che giấu thông tin đấy.”

Một trong những cách mà Oh Se-chan thu thập thông tin là thông qua những việc tồn đọng.

Rõ ràng là người ta càng cố che giấu, thì càng có nhiều lỗ hổng mà có thể tìm thấy được trong việc che giấu của họ.

Nhưng người chơi này hoặc là có một lòng trung thành đặc biệt hoặc là vô cùng hèn nhát và không có quá khứ đáng nói đến, hoặc là hắn ta có lý do và đủ khả năng để né tránh được radar của Oh Se-chan.

“Hay chẳng phải là vì anh trai không có đủ năng lực?”

Rồi Lee Jin-ah đề cập đến khả năng thứ ba.

Oh Se-chan gật đầu.

“À phải rồi, ngay bây giờ, Lee Jin-ah, tài khoản ngân hàng của chú mày đã bị tịch thu, mày không có thẻ tín dụng và mày đang bị săn đuổi bởi interpol. Tao đâu có đủ năng lực để giúp mày đâu.”

Gương mặt của Lee Jin-ah ngay lập tức đơ cứng.

“Ah! Đó-, đó chỉ là giỡn thôi mà anh trai!”

Nụ cười khả ố của anh ta vang khắp căn phòng.

“Đại ca à, anh có thích pizza pepperoni (xúc xích hun khói) không? Nè, ăn một miếng đi. Em cũng mua một ít dưa muối. Anh có thể bỏ nó vào tủ lạnh và ăn nó như món phụ. Có còn nhiều tương ớt lắm nè!”

Gương mặt lạnh lùng của Oh Se-chan, chăm chú nhìn biểu cảm khó xử của Lee Jin-ah và văn phòng trở nên im lặng.

Vào khoảnh khắc đó.

Reng! Reng!

Một trong nhiều chiếc điện thoại trên bàn của Oh Se-chan bắt đầu reng lên.

“Uh, điện thoại đó…”

Lee Jin-ah vội vã chụp lấy cái điện thoại đó và đưa cho Oh Se-chan.

“Chắc hẳn là chuyện khẩn cấp.”

Oh Se-chan không suy nghĩ nhiều mà thay vào đó là trả lời điện thoại.

“Oh. Isaac. Cuộc gặp gỡ có tốt đẹp không?”

Người gọi là Kim Woo-jin.

“Oh, vậy sao.”

Biểu cảm của Oh Se-chan trở nên căng thẳng hơn trong một giây.

“Yeah, yeah.”

Chẳng lâu sau đó, Oh Se-chan cúp máy với cái nhăn mặt.

“Sao thế đại ca?”

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.