Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Không Muốn Đi

Phiên bản Dịch · 760 chữ

Ở Phong Lâm, Phượng Noãn Noãn căn bản không biết toàn bộ kinh thành bởi vì nàng mà chìm trong một tầng sắc u ám.

"Rừng núi không khí thật tốt!" Phượng Noãn Noãn dậy rất sớm, nhìn một chút thấy phòng bếp có một ít đồ ăn liền tùy tiện đi làm một ít.

"Noãn Noãn, chào buổi sáng!" Hoa Lạc Ngâm rất tùy ý nói một câu, sau đó sờ bụng một cái: "Noãn Noãn, có đồ ăn không? Thật là đói!"

"Có a! Ta mới vừa làm xong điểm tâm." Phượng Noãn Noãn chỉ chỉ trên bàn phòng bếp.

Quả nhiên, Hoa Lạc Ngâm nhìn sang, bên trên bàn trúc trong phòng bày ba bộ chén đũa.

"Ha ha, Noãn Noãn muội vậy mà lại biết nấu cơm." Hoa Lạc Ngâm vui vẻ chạy tới, mấy năm không gặp, Noãn Noãn thay đổi nhiều quá.

"Ba" Hoa Lạc Ngâm vừa định gắp thức ăn thì chiếc đũa bị một hòn đá nhỏ đánh trúng rơi xuống đất.

"Ngươi làm gì thế?" Hoa Lạc Ngâm vẻ mặt tức giận: "Sáng sớm nổi điên cái gì."

"Ngươi còn không thấy ngại hỏi ta, là ai đêm qua ngủ không đàng hoàng." Thương Mạch Dật xoa xoa bả vai đến bây giờ vẫn còn đau nhức, Hoa Lạc Ngâm thật không biết tốt xấu. Đi ngủ không cố kỵ đến người ngủ cùng giường chút nào, cả hai chân đều đặt ở trên đùi của hắn, còn thường hay xoay người, ôm chặt hắn như ôm gối ôm.

"Ta, ta nào có? Đừng có nói bậy." Hoa Lạc Ngâm cãi không lại, đem chiếc đũa rơi trên mặt đất nhặt lên lau xong liền ngồi xuống ăn.

Thương Mạch Dật hừ lạnh, cũng ngồi xuống.

Phượng Noãn Noãn thấy bộ dạng tức giận như hai tiểu hài tử của bọn họ, mở miệng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng có cãi nhau nữa. Ăn cơm nhanh một chút, ăn no rồi thì đi đi!"

"Ta còn bị thương trên người mà!" Hoa Lạc Ngâm một bộ làm bộ dạng đáng thương nâng cánh tay bị thương lên.

"Một chút dáng vẻ nam nhân cũng không có." Thương Mạch Dật châm chọc khiêu khích nói: "Ngươi ngày hôm qua không phải nói ngươi đã khỏe rồi, không cần ta chăm sóc sao."

"Ta đó là ghét bỏ ngươi, nên mới nói như vậy."

"Bất kể như thế nào, đợi một lát nữa theo ta xuống núi." Thương Mạch Dật thật sự không yên lòng về tên này, ở lại chỗ này không chừng lại nảy ra ý định lừa gạt gì đó nữa.

Phượng Noãn Noãn yên lặng ăn cơm, nàng đã vô lực quản bọn hắn rồi, chỉ cần không giống như hôm qua động chạm đao kiếm là được rồi.

"Noãn Noãn, muội không nỡ bỏ ta có đúng không?" Hoa Lạc Ngâm nắm lấy hi vọng cuối cùng, làm nũng bán manh với Phượng Noãn Noãn.

Bán manh: tỏ vẻ đáng yêu.

"Cái này. . ." Phượng Noãn Noãn lúng túng nhìn hắn, chuẩn xác mà nói bọn họ cũng không quen biết, tùy tiện giữ hắn lại, đúng là không yên lòng: "Ta thấy vấn đề của ngươi cũng không còn lớn lắm, đợi lát nữa theo Thương Mạch Dật xuống núi đi!"

"Noãn Noãn ~ " Hoa Lạc Ngâm làm bộ rất thương tâm, che mặt mà khóc: "Ta có bệnh, muội tại sao có thể đối với ta như vậy?"

Hai người rất ăn ý liếc nhìn nhau, cực kỳ nhất trí duy trì trầm mặc, người nào cũng không để ý đến Hoa Lạc Ngâm.

Phượng Noãn Noãn nghĩ thầm: Hài tử này lại mắc bệnh, bệnh không nhẹ.

Ăn cơm xong, thu dọn sơ qua một chút, Phượng Noãn Noãn thay thuốc cho Hoa Lạc Ngâm.

Thương Mạch Dật liền tóm Hoa Lạc Ngâm nói lời tạm biệt với Phượng Noãn Noãn rồi xuống núi.

"Ta không muốn đi, thả ta ra, Thương Mạch Dật ngươi tên tiểu nhân hèn hạ này." Khắp cả khu rừng tràn đầy tiếng gào thét của Hoa Lạc Ngâm: "Noãn Noãn, muội nhất định phải chờ ta trở lại."

"Tạm biệt." Phượng Noãn Noãn hướng phía hắn phất phất tay.

"Thương Mạch Dật, tên khốn kiếp nhà ngươi, không có nhân tính, ta là người bị thương, ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy." Hoa Lạc Ngâm nhìn quần áo của mình bị Thương Mạch Dật nắm chặt lôi đi cũng sắp bị rách ra rồi.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.