Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Thần

Phiên bản Dịch · 840 chữ

Phong Lâm rốt cuộc cũng thanh tĩnh trở lại, bởi ngày hôm qua sắc trời có hơi tối, nàng chưa kịp nhìn kỹ nơi đây.

Phượng Noãn Noãn suy nghĩ một chút đi dạo một vòng trong Phong Lâm. Nhà trúc nàng ở là tiểu viện quay lưng về phía bắc, ba gian chánh đường, hai bên có hai gian thiên phòng, rất có dáng vẻ bé dé hạt tiêu.

*[ 麻雀虽小五脏俱全;秤砣虽小压千斤] : 1 câu thành ngữ, tuy không hiểu bé dé hạt tiêu có nghĩa là gì nhưng trong đó có một vế là cán cân tuy nhỏ nhưng đội nghìn cân, theo mình hiểu là kết cấu của tiểu viện này có phần đối xứng, nếu sai mong m.n thông cảm] *

Nhà trúc xây ở trong một khu rừng trúc, phía sau có một khoảng đất trống lớn, Phượng Noãn Noãn nghĩ có thể mình sẽ trồng một ít rau dưa gì đó, muốn ăn lúc nào cũng có thể được.

Phượng Noãn Noãn lại dạo qua một vòng, bên tay trái cửa vào chọn một căn phòng được quét tước sạch sẽ: "Về sau ngươi chính là phòng thí nghiệm của ta rồi."

Sau đó cầm lấy cái cuốc, đi ra khu đất trống phía sau nhà trúc, làm cỏ, xới đất, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Phượng Noãn Noãn mới giật mình, không có hạt giống, nàng phải trồng cái gì đây: "Xem ra phải đi vào trong trấn mua chút hạt giống rồi."

"Chỗ này của ta có." Đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Ai?" Phượng Noãn Noãn nhìn xung quanh một chút, không có lấy một người: "Lẽ nào mình xuất hiện ảo giác?"

"Là ta. Ta ở trong mặt dây chuyền trên cổ ngươi." Cái thanh âm kia lại nói chuyện.

"Vậy ngươi ra đây, cho ta xem xem." Phượng Noãn Noãn mới không tin lời của hắn, trong mặt dây chuyền tại sao có thể có người được chứ!

Một giây kế tiếp, Phượng Noãn Noãn lại hoảng sợ há to miệng: "Ngươi, ngươi. . . "

"Ta chính là người vừa nói chuyện với ngươi, cái này cho ngươi." Một thứ gì đó lúc ẩn lúc hiện tựa như u linh tung bay ở trước mặt Phượng Noãn Noãn.

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì." Phượng Noãn Noãn nhìn vật thể phiêu đãng, sẽ không phải là u linh trong truyền thuyết chứ! Bất quá u linh không phải đều là màu xanh nhạt sao, vật màu trắng này rốt cuộc là thứ gì?

"Ta không phải là thứ gì." Vật màu trắng kia cảm giác mình nói không đúng, vội vàng giải thích: "Ách, ta là Hoa Thần của hoa Diên Vĩ."

"Vậy ngươi cho ta chính là?" Phượng Noãn Noãn nhìn hạt giống trong lòng bàn tay.

" Hạt giống của ta!" Vật màu trắng cực kỳ kiêu ngạo nói.

"Vậy phải cám ơn ngươi rồi." Phượng Noãn Noãn rất vui vẻ nhận: "Có điều là, ngươi luôn luôn là loại trạng thái này?"

Vật màu trắng kia lắc đầu: "Ta hiện tại vừa mới thành hình không lâu, cần tu luyện thêm một khoảng thời gian mới có thể hóa thành hình người. Cho nên trong khoảng thời gian này, ta sẽ phải ở trong dây chuyền của ngươi, ngươi sẽ không để tâm chứ!"

Phượng Noãn Noãn khóe miệng giật giật một cái, hắn đều đã không mời mà tự đến ở, nàng cũng không thể đuổi hắn đi, hơn nữa dường như mới vừa rồi nàng còn thu lễ hắn đưa, tuy là lễ vật có hơi sơ sài: "Không ngại, ngươi an tâm ở lại đi!"

"Cảm tạ." Vật màu trắng kia cao hứng xoay mấy vòng xung quanh Phượng Noãn Noãn.

"Noãn Noãn ~ " Xa xa lại truyền tới một giọng nói.

"Có người đến, ta đi trước." Vật màu trắng kia biến thành một màn sương màu trắng chui vào trong mặt dây chuyền nơi cổ Phượng Noãn Noãn.

"Ngươi tại sao lại quay lại, quên đồ đạc gì sao?" Phượng Noãn Noãn nhìn người đang từ xa đến gần, lại nhìn về phía sau một chút: "Thương Mạch Dật đâu?"

"Tự ta len lén chạy trở lại, bộ dạng cao ngạo không ai bì nổi kia của hắn, nhất định đã cho là ta bỏ lại hắn đi, hắn mới lười quản ta." Tuy là Hoa Lạc Ngâm không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là như vậy, tên kia rất tự đại.

"Vậy ngươi lén lút trở về là. . ." Phượng Noãn Noãn trong mắt đầy vẻ phòng bị nhìn hắn.

"Noãn Noãn, muội không cần phải sợ." Hoa Lạc Ngâm thấy dáng vẻ sợ hãi của Phượng Noãn Noãn: "Chúng ta là bạn bè tốt chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể làm hại muội được chứ."

Phượng Noãn Noãn quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, thứ lỗi cho nàng, trong trí nhớ của nàng thật không có người như vậy.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.