Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Dấm Chua

Phiên bản Dịch · 822 chữ

Mặc Cảnh Diệp thấy hai người tay nắm tay, sắc mặt đen như mực tàu.

"Noãn Noãn, nàng cũng không thèm quan tâm ta sao?" Nói xong, Mặc Cảnh Diệp không để lại dấu vết đem tay Phượng Noãn Noãn rút ra, giữ tại trong lòng bàn tay mình.

"Ngươi lại làm sao?" Phượng Noãn Noãn một bộ biểu tình "ta thật xui xẻo".

"Không sao rồi." Mặc Cảnh Diệp nhìn thấy Phượng Noãn Noãn vẻ mặt không vui, ý thức được hắn không thể vào lúc này thêm phiền phức cho Noãn Noãn, chỉ đành âm thầm ăn dấm chua ở trong lòng.

Thanh Phong ở phía sau vừa nhìn, không khỏi vì Vương gia nhà mình lau vệt mồ hôi, làm sao chuyện gì chỉ cần là gặp phải Phượng cô nương thì liền kinh sợ như vậy chứ!

Mặc Cảnh Diệp nếu mà nghe được lời của Thanh Phong nhất định sẽ đập chết hắn.

"Mệt chết ta rồi, ngươi làm sao lại nặng như vậy hả." Hoa Lạc Ngâm thở hồng hộc cõng Thương Mạch Dật trở về nhà.

"Nhẹ chút, nhẹ chút." Phượng Noãn Noãn rất sợ Hoa Lạc Ngâm chân tay vụng về lại làm động vết thương.

"Noãn Noãn, kỳ thực hắn căn bản không có việc gì đâu." Hoa Lạc Ngâm vẻ mặt khó chịu, mệt đến chết đi sống lại đem người này cõng trở về, còn không có vớt vát được chút lợi ích nào.

Phượng Noãn Noãn cau mày nhìn Thương Mạch Dật bởi vì nàng mà bị thương, cũng không để ý Hoa Lạc Ngâm oán giận: "Đi lấy một chậu nước."

"Vẫn là để thuộc hạ đi đi!" Thanh Phong tay chân lanh lẹ bưng một chậu nước.

Phượng Noãn Noãn thận trọng xử lý vết thương của Thương Mạch Dật.

Hoa Lạc Ngâm ở bên cạnh lảm nhảm không ngừng: "Noãn Noãn, muội từ khi nào biết y thuật vậy. Ta đi nhiều năm như vậy, muội lúc đó làm gì?"

Mặc Cảnh Diệp mắt bốc lửa giận, bàn tay bên trong áo bào siết chặt, hắn phải khống chế được chính mình, không được phép quấy rối Noãn Noãn cứu người.

"Ngươi cách ta xa một chút."

Mặc Cảnh Diệp ánh mắt ra hiệu cho Thanh Phong.

Thanh Phong rất có ánh mắt tự tay đem Hoa Lạc Ngâm ném ra ngoài.

Phượng Noãn Noãn nghe Hoa Lạc Ngâm bên ngoài gào khóc thảm thiết, liếc mắt một cái nhìn thật sâu Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp cùng nàng đối mặt, cười với nàng một cái.

Phượng Noãn Noãn không biết làm sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện vừa rồi, Mặc Cảnh Diệp ở trên trán nàng hôn một cái.

"Noãn Noãn." Mặc Cảnh Diệp nhìn mắt nàng, tha thiết gọi.

"Ân?" Phượng Noãn Noãn thấp giọng lên tiếng.

"Nàng làm nước thuốc đổ ra rồi."

"Hả?" Phượng Noãn Noãn cúi đầu, quả nhiên bởi vì nàng thất thần, nước thuốc đổ trên mặt đất một mảng.

Phượng Noãn Noãn áy náy đối với Thương Mạch Dật nói một tiếng: "Xin lỗi a."

Mặc Cảnh Diệp không nhịn cười được, hắn đã rất lâu không nhìn thấy Phượng Noãn Noãn đáng yêu như vậy rồi.

Phượng Noãn Noãn một mực đỏ mặt cho tới khi xử lý tốt vết thương cho Thương Mạch Dật xong liền vội vã chạy ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp cũng không ngừng lại đuổi theo.

Thanh Phong thấy Vương gia nhà mình đuổi theo Phượng Noãn Noãn rời khỏi, cũng đi theo.

"Uy." Hoa Lạc Ngâm nhìn một cái thấy chỉ còn lại mình hắn: "Tại sao muốn ta chăm sóc Thương Mạch Dật chứ."

"Ai mà thèm ngươi chăm sóc." Thương Mạch Dật ngẫm lại trước đó thời điểm mà mình chăm sóc hắn liền vẻ mặt ghét bỏ.

"Ta vẫn cứ ở lại chăm sóc ngươi đó." Hoa Lạc Ngâm đóng cửa lại, liền nhảy tới trên giường: "Mệt chết ta rồi."

"Ngươi đây là đang chăm sóc ta sao?"

Mặc Cảnh Diệp một mạch đuổi tới trong phòng Phượng Noãn Noãn. Thanh Phong rất thức thời chính mình tìm một căn phòng đi nghỉ ngơi.

"Ngươi đi ra ngoài, ta cần phải nghỉ ngơi." Phượng Noãn Noãn đẩy Mặc Cảnh Diệp một cái.

"Nhưng mà, ta không có chỗ ngủ a!" Mặc Cảnh Diệp cầm lấy tay Phượng Noãn Noãn hôn một cái.

"Ngươi có thể đi tìm chỗ Thanh Phong ngủ." Phượng Noãn Noãn muốn rút về tay của mình, thế nhưng không có khí lực lớn bằng Mặc Cảnh Diệp.

"Bản vương tại sao có thể cùng thuộc hạ của mình ngủ cùng một chỗ, truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta cười bể bụng mất." Mặc Cảnh Diệp ủy khuất nhìn Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn bị hắn nói, trong chốc lát thật đúng là nghĩ không ra biện pháp giải quyết.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.