Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tức giận

Phiên bản Dịch · 5634 chữ

Lục Trạm lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, kéo căng dây cương ở trong tay, lơ đãng nói: "Là ngươi sao? Có chuyện gì?"

"Tiểu tử, hôm nay ngươi đã đến đây, ngươi cũng đừng hòng đi ra ngoài! Các huynh đệ, mau bắt lấy tiểu tử này cho ta, nếu đánh chết hay bị thương thì cứ tính lên ta!" Lúc này Hồ lão đại kêu 20, 30 huynh đệ đến, dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát.

Lục Trạm nheo mắt lại, ở đây là nội thành, nếu mà ầm ĩ thì sẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ, người xung quanh đi qua đi lại, trái lại tạo cho hắn một đường thoát. Lục Trạm cười cười, lập tức quay người cưỡi lên lưng ngựa, vỗ mạnh cái mông ngựa một cái, con ngựa này mới ăn một bó cỏ khô thật là lớn, sức lực cũng đủ, vắt chân lên cổ chạy về phía trước.

Hồ lão đại thấy con ngựa kia chạy về phía mình, liền bị dọa sợ vội tránh sang một bên, Lục Trạm cưỡi ngựa nên rất nhanh đã bỏ xa bọn họ, hắn quay người nhìn lại phía sau, cười lớn một tiếng, khiêu khích nói: "Có bản lĩnh thì đến bắt ta đi!"

Hồ lão đại vô cùng tức giận, bảo thuộc hạ chạy đuổi theo, hắn ta quay đầu lại cướp con ngựa của gã bán hàng rong ở chợ phía Tây chạy đuổi theo.

Lục Trạm không có định bỏ chạy, hắn chỉ là không muốn đánh nhau ở trong thành, tránh chút nữa làm cho nha dịch ở trong thành chạy đến, hắn là một người ở nơi khác, ở đây không tiền không thế, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ bị ăn thiệt thòi.

Khóe mắt Lục Trạm liếc qua thấy Hồ lão đại chạy đuổi theo, thế là cố ý thả chậm tốc độ, chờ Hồ lão đại đuổi theo, lúc khoảng cách của hai người họ kéo lại rất gần, đột nhiên Lục Trạm lại đánh một roi xông về phía trước, một lúc chạy một chạy chậm như thế, làm cho Hồ lão đại tức giận ở trong lòng!

Chạy như vậy khoảng hơn hai mươi dặm đường, đã sớm cách xa thành, con đường rất rộng rãi, hai bên đều là ruộng đồng, đánh nhau ở đây không còn gì bằng.

Đột nhiên Lục Trạm ngừng lại, Hồ lão đại thấy hắn dừng, mắng to: "Tiểu tử, hôm nay ông đây nhất định phải giết ngươi!"

Hồ lão đại đuổi theo, mấy huynh đệ dưới tay hắn ta cũng bắt chước cưỡi ngựa đuổi theo, chẳng qua khi đuổi đến chỉ còn mười mấy người.

"Vậy ngươi đến đây giết ta đi? Ta ở đây chờ."

"Tiểu tử, ngươi đừng có kiêu ngạo!" Hồ lão đại đưa tay chỉ vào mặt Lục Trạm: "Các huynh đệ, đánh chết hắn cho ta!"

Lục Trạm cười cười, hắn lấy cây cung mà Ngũ Lâm tặng cho, đêm hôm qua hắn cũng tự mình làm mấy cung tên gỗ, không ngờ rằng hôm nay lại phải dùng đến.

Hồ lão đại nhìn hẳn kéo dây cung lớn, bề ngoài cây cung này xấu xí, tuy tương đối lớn, nhưng cũng không có gì đặc biệt, Hồ lão đại không hề để vào trong mắt: "Chỉ là một cái cung bị gãy? Quả là trò cười."

Mũi tên này được gọt bằng gỗ, đầu mũi tên cũng không phải được đúc bằng sắt, này nhìn thế nào cũng không phải là một vũ khí tốt.

"Các huynh đệ, cầm vũ khí lên!" Hồ lão đại ra lệnh một tiếng, thuộc hạ của hắn liền rút trường đao ra, tất cả những lưỡi đao kia được mài sắc, dưới ánh mặt trời phát ra sự sắc bén.

Lục Trạm lui về phía sau kéo căng dây cung, mũi tên gỗ nhắm ngay Hồ lão đại.

"Vậy ngươi xem thử một chút, rốt cuộc có phải là trò đùa!"

Hồ lão đại vung tay lên, thuộc hạ của hắn ta liền cùng nhau xông lên về phía Lục Trạm, Lục Trạm đứng yên một chỗ, hắn nhìn chằm chằm vào Hồ lão đại, đôi môi mím chặt, dây cung đã được kéo căng đến mức lớn nhật, đã bị chuẩn xong hết có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

Hồ lão đại ngồi ở trên ngựa, khinh thường nhìn đối phương, tiểu tử này thật đúng là nói khoác không biết ngượng, thấy hắn cũng không giống là một thợ săn, chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt! Nghĩ như vậy, Hồ lão đại liền bình tĩnh lại, hạ quyết tâm chờ lúc nữa phải tra tấn tên tiểu tử này thật tốt, trả lại mối thù cho ngày hôm đó.

"Bành" một tiếng, mũi tên gỗ thô ráp kia bay ra, Hồ lão đại còn cười, nhưng mà không còn cho hắn ta cười tiếp được nữa, mũi tên gỗ kia mang một nguồn sức mạnh lớn phi nhanh đến chỗ mặt hắn ta, mặc dù đây chỉ là một cây tiễn, nhưng lúc này Hồ lão đại cảm thấy lạnh cả người.

Đây là muốn hắn ta chết! Hai mắt Hồ lão đại trợn lên, lúc này đầu trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng, trong khoảnh khắc mũi tên gỗ nhảy lên, cuối cùng xuyên thủng cái mũ trên đầu của hắn ta, bắn mũ hắn ta ra ngoài.

Hồ lão đại bị dọa sợ ngã từ trên lưng ngựa xuồng, Lục Trạm lại lấy một mũi tên gỗ ra, cất giọng hỏi: "Còn muốn thử nữa sao?"

Lục Trạm cũng không thật sự muốn giết người, chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, đối phương sợ hãi, đương nhiên nếu hắn ta còn không biết điều, vậy cũng đừng trách nắm đấm của hắn vô tình.

Sắc mặt Hồ lão đại trắng bệch, ngồi dưới đất thở hồng hộc, hắn nhìn dáng vẻ hờ hững của người thiếu niên trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, thầm nghĩ sau này tiểu tử này có lẽ không phải là vật trong ao. Mặc dù Hồ lão đại không phải là một người tốt lành gì, nhưng hắn ta cũng biết nhìn rõ tình hình. Trừ phi ngày hôm nay giết chết người trẻ tuổi này ở đây, nếu không chỉ sợ mình sẽ chết.

Lúc này đám thuộc hạ của Hồ lão đại đều dừng lại, vừa rồi mũi tên kia cũng đã dọa sợ bọn họ, nếu không phải mũi tên bị bắn lệch đi, thì tiểu tử này chính là muốn giết Hồ lão đại.

Hồ lão đại không có mở miệng nói, Lục Trạm nói: "Còn muốn đánh nữa hay không? Nếu muốn đánh thì ta sẵn sàng tiếp đón, nếu là đổ máu coi như là một điềm tốt của năm mới, các ngươi yên tâm, ta không giết người."

Lục Trạm nói xong từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cả người tỏ ra rất là tùy ý, giống như chỉ là nói chuyện bình thường, mà không phải muốn đánh người. Lục Trạm cởi áo khóc, bên trong chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, hắn xoăn tay áo lên, lộ ra cánh tay đen nhánh, nhìn chằm chằm mấy người nói: "Đến đi! Nhanh lên một chút, ta còn phải đi sớm."

Nói xong hắn dắt ngựa sang một bên, cột dây cương trên một thân cây, để ngựa mình ăn cỏ, rồi lại đi phía bọn họ.

Hồ lão đại bị hành động này của hắn làm cho bối rối, người này coi đánh nhau là cái gì? Thoải mái dễ chịu như vậy?

"Lên cho ta!" Cuối cùng Hồ lão đại vẫn đáp ứng lời khiêu chiến của đối phương.

Nam nhân giải quyết vấn đề, có đôi khi đánh một trận thì tốt hơn nhiều thứ. Lục Trạm di chuyển cổ, bày ra trận chiến, chờ đối phương tấn công về phía mình, hắn chỉ làm phòng thủ, không chủ động công kích, nhưng lúc đánh trả thì cơn nắm đấm giống mang theo một cơn gió mạnh, đánh vào xương cốt người ta như muốn đánh nát.

Từ nhỏ đến lớn Lục Trạm chính là một đường đánh nhau cuối cùng trở thành vương của một đám trẻ, đối phó với mấy tên tiểu lưu manh hắn căn bản không dùng hết lực. Chưa đến một khắc đồng hồ, một đống người nằm trên mặt đất, Lục Trạm nhíu mày hỏi: "Ngươi còn muốn đánh nữa không? Muốn đánh thì mau dậy, ta còn phải vội về nhà!"

Cả mặt Hồ lão đại đều khó hiểu, tiểu tử này đánh cả đám người đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hiện tại còn hỏi hắn ta có muốn đánh nữa không? Con mẹ nó cũng quá ngông cuồng! Trước mắt Hồ lão đại không có ý định đánh nhau với hắn, lần trước hắn ta bị tiểu tử này đánh, biết mình không thể đánh lại hắn, Hồ lão đại thở dài một hơi, nói: "Ta đánh không lại ngươi, không đánh với ngươi nữa. Người trẻ tuổi, ngươi thật sự là quá ngông cuồng."

Lục Trạm chớp mắt."Ta ngông cuồng chỗ nào chứ! Rõ ràng là các ngươi đến tìm ta gây phiền phức, rốt cuộc ai mới là người ngông cuồng!"

Hồ lão đại từ dưới đất bò dậy, hắn ta khoát tay áo: "Ngươi đi đi, chuyện trước kia coi như xong. Có điều tiểu tử nè, mặc dù ngươi có hơi ngông cuồng, nhưng cũng là một hán tử, ta kính ngươi."

Tuy Hồ lão đại là một kẻ khốn nạn, nhưng hắn ta cũng là một kẻ dưới đáy lăn lộn mới bò lên được vị trí ngày hôm nay, hắn ta dựa vào đầu óc thông minh, sẽ vuốt mông ngựa, nhưng Hồ lão đại cũng sẽ bái phục những người thật sự có bản lĩnh! Giống như người trẻ tuổi trước mặt này, mặc dù không ưa thích cái tính nết này, nhưng một thân công phu này rất là giỏi.

Méo miệng lại, Hồ lão đại lại nói: "Ta thấy ngươi cũng không phải là một người bình thường, tặng cho ngươi một câu, làm người vẫn nên khéo đưa đẩy mời tốt. Đi, ngươi đi đi."

Lục Trạm quay đầu mặc y phục vào, cưỡi ngựa của mình rời khỏi nơi này.

Hồ lão đại nhìn người tuổi trẻ kia rời đi, hắn ta thở dài, nhìn mấy thuộc hạ nằm trên đất: "Còn không mau đứng dậy! Thật sự là mất mặt, nhiều người như vậy ngay cả một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng không đánh lại được."

Lần này có ngựa thay đi bộ, Lục Trạm đi đường cả ngày lẫn đêm, hành trình đi nhanh hơn nhiều hơn trước đây, từ Kỳ Châu trở lại Vĩnh Châu hắn đi chưa đến 3 ngày đã đến.

Hai con ngỗng trời bị bị nhốt trong giỏ xách trên trên cổ ngựa, trên đường đi không ngừng la hét, Lục Trạm sợ chúng nó bay, còn lấy dây thừng cột chặt hai cánh và hai chân của bọn chúng, lúc hắn nghỉ ngơi, cũng sẽ thả hai con ngỗng trời ra nghỉ ngơi, cho ăn ít đồ.

Lục Trạm về đến nhà, cầm chìa khoá mở cửa phòng, trong phòng rơi xuống một lớp bụi. Hắn cầm cây cung vào phòng, lại quay đầu đi vào phòng bếp, trong phòng bếp cũng rơi xuống một lớp bụi như vậy, vừa nhìn là biết không có người nào đến đây. Lục trạm thở dài, chẳng lẽ những ngày này tam nương đều chưa từng tới hay sao?

Thấy cháu mình đi lâu như vậy còn chưa trở về, cũng chẳng đem tin tức gì về, hai phu thê Lục Chí Phúc vô cùng sốt ruột, rốt cuộc không biết tên tiểu tử thối này đi đâu mà không nói tiếng nào. Lục Trạm mới trở về, thì có một hàng xóm đi tìm Bạch thị, nói cho bà ấy biết là hắn đã về.

Bạch thị cỗi vàng chạy đến nhà Lục Trạm, quả thật thấy cháu mình đã bình an trở về, cuối cùng trong lòng Bạch thị thở một hơi nhẹ nhõm, những ngày này người trong nhà đều rất lo lắng cho hắn, ngay lập tức vô cùng tức giận, Bạch thị đi mấy bước đến hắn: ""Rốt cuộc tiểu thúi ngươi đã chạy đi đâu vậy? Cũng không nói rõ là đi đâu, làm cho ta và nhị thúc ngươi thật o lắng."

Bị Bạch thị đánh mấy cái, nhưng cũng không thấy đau, Lục Trạm cười nói: "Nhị thẩm, không phải con đã về rồi sao, hơn nữa, ở bên ngoài thì xảy ra chuyện gì chứ? Mọi người cứ yên tâm đi. Nhị thẩm, con đi lâu như vậy, Tam Nương nàng ấy không đến tìm con sao?"

Bạch thị nghiêm mặt nói: "Con không có ở đây, sao Tam Nương có thể đến tìm con được? Hơn nữa, con bé sắp cập kê, nương con bé chắc chắn sẽ không cho con bé chạy loạn."

Lục Trạm a một tiếng, nhíu mày lại: "Nàng ấy thật sự không đến? Chưa từng môt lần nào sao?"

Đối với chuyện này Lục Trạm có chút ghen, hắn đi nhiều ngày như vậy, Tam Nương thậm chí đến nhìn cũng không nhìn, trước kia nàng thường xuyên đến.

Bạch thị thấy dáng vẻ như đưa đám của hắn, cũng không đùa hắn nữa, nói: "Con còn không biết xấu hổ mà nói? Trước đây Tam Nương có cùng nương mình đến, nhưng mà ngươi không có ở đây, sau này Tam Nương lại đến 2, 3 lần, nhưng mà con vẫn không có ở đây, làm cho con bé vô cùng lo lắng, còn dặn dò ta nếu con về thì đến báo tin cho nó. Chính là người mẹ vợ kia của con sợ con ở bên ngoài xảy ra chuyện."

Lục Trạm nghe Tam Nương đến, còn tới không chỉ một lần, ngay lập tức cao hứng: "Nhị thẩm, chút nữa con sẽ đến Đỗ gia. Mấy ngày qua con đến Kỳ Châu bắt hai con ngỗng trời, mua con ngựa, còn quen biết hai ông cháu, lão nhân gia còn tặng cung nhà mình cho con."

Bạch thị yên lặng nhìn hắn: "Lần này con đi lâu như vậy, chính là vì đi Kỳ Châu bắt ngỗng trời sao?"

Lục Trạm ngượng ngùng cười cười, Bạch thị bị lý do này của hắn làm cho dở khóc dở cười, bà nói: "Con thật là, nếu muốn đi bắt ngỗng trời, cũng nên nói với chúng ta một tiếng mới là được. Đứa nhỏ này cũng thật là, không phải người bên ngoài thành thân đều lấy vịt hoang để góp cho đủ số, con còn đặc biệt đi bắt ngỗng trời."

Bạch thị lắc đầu nhìn hắn, bọn họ ở nhà lo lắng cho hắn, còn tưởng rằng hắn có chuyện quan trọng gì, ai ngờ thằng nhóc này lại chỉ vì đi bắt ngỗng trời, liền bỏ công việc ở trong nhà mà chạy đi.

"Ngỗng trời ở đâu, cho ta xem một chút."

Vốn dĩ ở vùng Vĩnh Châu sẽ không gặp được ngỗng trời, thứ đó sẽ không bay đến đây, cũng chỉ có những con nhà giàu ở trong thành chơi mấy trò này, bọn họ là những người bình thường, làm gì mua được vật quý giá này, lúc thành thân chỉ bắt mấy con vịt hoang để cho đủ số.

Chẳng qua điều đó cho thấy, cháu trai rất hài lòng mối hôn sự này, cũng thật tâm thật ý với Tam Nương, nếu không sao có thể phí nhiều tâm tư làm những việc này. Bạch thị nói: "Con lớn rồi, ta cũng không quản được con nữa. Con mau đến nhà vợ của mình đi, giải thích tốt cho nhạc phụ và nhạc mẫu con biết, lại nói một chút với Tam Nương, ta thấy con bé rất tức giận đó."

Lục Trạm vỗ ót một cái, nói: "Đúng rồi, chắc chắn Tam Nương rất giận con, Nhị thẩm, vậy con đi đến Đỗ gia đây, người cho hai con ngỗng trời ăn giúp con, nhưng tuyệt đối đừng để cho bị chó mèo ăn."

Bạch thị giơ tay lên, cười nói: "Được rồi được rồi, ngươi mau đi đi."

Lục Trạm còn chưa thay y phục thì đã cưỡi ngựa đuổi đi. Bạch thị đứng yên thở thật dài, lầm bầm lầu bầu nói: "Đệ muội à, lúc trước muội còn sống thường nói Trạm ca nhi nghịch ngợm, chỉ sợ sau này trưởng thành không lấy được cô vợ trẻ, bây giờ hắn cũng sắp lấy vợ, cũng đã hiểu chuyện, muội cũng nên yên tâm."

---

Mấy ngày gần đây Đỗ Tam Nương đều ở nhà khôn có ra ngoài, nàng thường xuyên than thở, gương mặt không hề vui vẻ mày nhíu chặt, có đôi khi còn phát cáu, chính là ở trước mặt nàng, Tứ Nương vẫn luôn chú ý cẩn thận, không còn dám tùy ý tùy tiện như trước kia nữa, lại không dám nhắc đến tỷ phu. Nương nói là tâm trạng tỷ không tốt, bởi vì tỷ phu không có ở nhà, Tứ Nương có chút không hiểu, tại sao tỷ phu không có ở nhà thì tâm trạng tỷ tỷ không được tốt?

Không phải tỷ còn ở Đỗ gia sao, lại không đến nhà tỷ phu, trong nhà nhiều người ở cùng với tỷ như vậy, sao tỷ lại không vui chứ.

Mặc dù Tứ Nương không hiểu, nhưng vẫn là rất nghe lời không có mở miệng nhắc đến tỷ phu, bây giờ con bé cũng bắt đầu làm việc vặt trong nhà, đều biết giặt quần áo nấu cơm. Đôi phu thê Đỗ Hoa Thịnh và Dương thị rất là lo lắng, rốt cuộc đứa nhỏ Trạm ca nhi này đã chạy đi đâu, lại chẳng có tin tức gì, đã đi sắp một tháng rồi.

Mặc dù Dương thị ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có ý kiến, nữ nhi của bà sắp đến tuổi cập kê, năm nay hai nhà muốn xử lý chuyện hôn sự này, đột nhiên Lục Trạm lại bỏ đi, chuyện này là sao đây?

Dương thị cũng chỉ càu nhàu trước mặt Đỗ Hoa Thịnh, bà biết tâm trạng nữ nhi không được tốt, căn bản là không nói đến Lục Trạm trước mặt Đỗ Tam Nương. Đỗ Hoa Thịnh là một nam nhân, đương nhiên tâm tư không có tinh tế tỉ mỉ như nữ nhân, cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nếu đứa trẻ Trạm ca nhi đã đi, vậy chắc chắn là có lý do gì đó, hơn nữa cũng không phải là đi không hề trở lại, Đỗ Hoa Thịnh an ủi Dương thị, trong lòng Dương thị lại không hề nghĩ như vậy.

Không có người ở đây, Lục Trạm ở bên ngoài thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đặc biệt là bây giờ hai nhà đã nghị hôn, mọi người đều biết Tam Nương muốn xuất giá, nhưng nếu Lục Trạm ra ngoài đến nửa năm hoặc một năm không có trở về, hoặc ở bên ngoài làm việc gì đó lại không thể lộ ra ngoài, bảo Tam Nương phải làm sao bây giờ?

Trước kia ấn tượng của Dương thị đối với Lục Trạm không hề tệ, nhưng những ngày này lại có rất nhiều ý kiến với đứa trẻ này. Có điều lúc đối mặt với Đỗ Tam Nương, Dương thị chẳng có chút biểu hiện nào ra ngoài, ngược lại là trấn an Tam Nương để cho trong lòng nàng thoải mái.

Đỗ Tam Nương ở trong phòng may vá, nhưng mà thêu mấy châm đã bị kim đâm mấy lần, đầu ngón tay chảy máu, Đỗ Tam Nương lau sạch sẽ máu ở trên đầu ngón tay, lại tìm khối vải rách bọc lại cầm máu đầu ngón tay.

Sau khi làm xong những việc này, nàng bực bội vứt cả bộ y phục đang may xuống đất.

Y phục trên mặt đất này vốn dĩ là may cho Lục Trạm, nhưng mà Lục Trạm không ở nhà, nàng đi mấy lần đều không thấy người đâu, rốt cuộc cũng không biết hắn đã chạy đi đâu, thời đại này thông tin lại không phát triển, trong lòng Đỗ Tam Nương rất là lo cho hắn, lại rất tức giận việc hắn đi mà không nói một câu nào.

Cái này bảy tám ngày hơn mười ngày nàng còn có thể tự an ủi mình, Lục Trạm có chuyện gì đó phải đi ra ngoài, nhưng mắt thấy hắn đi sắp gần một tháng rồi, trong lòng Đỗ Tam Nương không hề cao hứng. Lục Trạm không có ở đây, thời gian này lâu rồi hai người họ chưa gặp nhau, Đỗ Tam Nương khó tránh khỏi suy nghĩ đông nghĩ tây, mặc dù nàng vẫn là bằng lòng tin tưởng Lục Trạm không phải loại nam nhân không chịu trách nhiệm, nhưng nàng vẫn là không nhịn được sẽ nghĩ, lần này hắn làm ra vẻ ta đây, chớ không phải là muốn đào hôn? Hay là có ý kiến về nàng hoặc nhà nàng, cho nên liền chạy trốn.

Một mặt Đỗ Tam Nương muốn hắn trở thành một nam nhân không chịu trách nhiệm, một mặt lại không nguyện ý tin tưởng hắn là người như vậy, trong lòng nàng mang một áp lực thật lớn, sự hành hạ từ trong lòng này gần như là ép nàng đến khó thở. Nhưng những tâm trạng tiêu cực này chỉ có thể kìm nén ở trong lòng, cũng không thể cho ai biết, trên mặt nàng còn phải giả vờ giống như không có chuyện gì xảy ra, Đỗ Tam Nương cảm thấy mình sắp muốn điên rồi, nàng không biết mình có thể nhịn bao lâu nữa.

Nếu Lục Trạm chướng mắt nàng hoặc là có suy nghĩ gì khác, hắn chỉ cần nói thẳng là được, không cần thiết phải đi đến một tháng thế, trốn tránh không gặp bọn họ, Đỗ Tam Nương nàng đây chưa chắc là phải dựa vào hắn! Trong lòng Đỗ Tam Nương suy nghĩ gầy là nhiều, hắn không từ mà biệt đã gần một tháng, Đỗ Tam Nương đã không còn kiên nhẫn nổi nữa rồi.

Giờ phút này nhìn bộ y phục kia, Đỗ Tam Nương không có cách nào ép cơn lửa giận này xuống, nàng tức giận đến mức đứng dậy, đi mấy bước về phía trước, dùng lực đạp cái y phục chưa làm xong kia mấy phát, lại cầm kéo lên muốn cắt nát y phục.

Bên ngoài vang lên tiếng la của Tứ Nương: "A tỷ, a tỷ, tỷ phu tới rồi..."

Tứ Nương một bên vỗ cửa một bên tiếp tục hô: "A tỷ, tỷ phu đến thật rồi, người mau ra đây đi!"

Đỗ Tam Nương đè ép cơn nổi giận ở trong bụng, lúc này nghe thấy giọng của Tứ Nương, nàng lấy cái kéo ở trong sọt, xụ mặt mở cửa phòng ngủ ra. Đỗ Tam Nương đứng ở trong phòng, đúng là có thấy Lục Trạm, không biết hắn đã đi đâu mà lấy được con ngựa. Nhưng lúc này Đỗ Tam Nương nhìn hắn, trong lòng chỉ có cơn tức giận mà thôi!

Lục Trạm nhìn thấy Tam Nương, hai mắt của hắn sáng lên, lập tức liền kêu: "Tam Nương..."

Đã lâu rồi không có gặp nàng, trong lòng Lục Trạm rất là nhớ nàng, lúc này hắn tự động bỏ qua vẻ mặt khó coi của nàng, hắn mặt mày hớn hở, vui vẻ vô cùng.

Lục Trạm quất mạnh vào mông ngựa một cái, hình như con ngựa có thể cảm nhận được tâm tình kích động của chủ nhân, thế là chạy nhanh hơn, Lục Trạm đến viện tử Đỗ gia, nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, hắn kích động nhìn Tam Nương, đã lâu không gặp, hắn vừa nhìn nàng thì trái tim đã không ngừng đập bịch bịch.

Lục Trạm tiến lại gần: "Tam Nương..."

Đỗ Tam Nương bình tĩnh nhìn hắn, nàng cũng không hề chạy đến đón hắn như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả cái khuôn mặt tươi cười cũng không cho hắn, ngược lại sau khi hắn đến càng gần, bịch một tiếng đóng thẳng cửa lại.

Lục Trạm trợn tròn mắt, lại hô: "Tam Nương, muội mở cửa đi, ta trở về rồi..."

Tứ Nương đứng ở bên cạnh che miệng lại, cười trên nỗi đau của người khác: "Tỷ phu, tỷ của muội đang giận huynh đó!"

Tức giận? Lục Trạm không hiểu sao nàng lại giận hắn, hắn chỉ mới trở về, lại không có chọc giận nàng, Lục Trạm đưa tay vỗ vỗ cửa: "Tam Nương, mở cửa!"

Lúc này Đỗ Tam Nương vô cùng tức giận, cũng không muốn phản ứng hắn.

Lục Trạm đập cửa một lát, nhưng mà Đỗ Tam Nương vẫn không mở cửa, cũng không nói chuyện, hắn thật sự không biết nên làm sao. Lục Trạm nhíu chặt mày lại, hỏi: "Tứ Nương, tỷ tỷ muội sao thế?"

"Tỷ phu, những ngày mà huynh không có ở nhà, nương muội nói tâm trạng của tỷ không được tốt, muồi đều ngoan ngoãn không dám chọc tỷ."

Lục Trạm mở miệng dò hỏi: "Ta không ở nhà, tâm trạng tỷ của muội không được tốt sao?"

Cái đầu dưa nhỏ của Tứ Nương gật đầu: "Đúng vậy a, tỷ muội vào thành tìm tỷ phu mấy lần, mà huynh đều không có ở nhà, cho nên tỷ tỷ của muội liền tức giận chứ sao."

Nói xong Tứ Nương còn cười khanh khách, con bé chớp mắt, hỏi: "Chúng ta vào thành tìm huynh nhưng mà không có thấy huynh đâu, tất cả mọi người đều không biết huynh đã đi đâu."

Lục Trạm nói: "Tỷ phu có chút việc phải đi ra ngoài, những ngày này không có về nhà."

Nói xong Lục Trạm lại gõ cửa: "Tam Nương, muội mở cửa cho ta trước đi, ta sẽ giải thích với muội."

Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Không có gì để nói, huynh đi đi."

Lục Trạm có chút sốt ruột: "Ta có chuyện phải ra ngoài."

"Không có gì để nói, ta không muốn gặp huynh, huynh mau đi cho ta."

Lúc này hắn thật sự đã chọc giận nàng! Cái này đi không nói một lời nào, nếu sau này mà về sống chung một nhà, hắn không hề nói câu nào mà rời đi như vậy, đến lúc đó nàng phải đi đâu tìm hắn đây?

Lục Trạm không nghĩ tới nàng lại tức giận như vậy, thậm chí lại không muốn gặp hắn một lần. Hắn không làm sai, hơn nữa hắn ra ngoài cũng là có chuyện, cũng không phải là đi ra ngoài chơi.

Lục Trạm cau mày, trong lòng cũng có chút tức giận, hắn ở bên ngoài lâu như vậy cũng không phải là vì nàng sao, nếu không phải là Tam Nương, đổi thành ai khác thì hắn còn lâu mới làm như vậy. Vẻ mặt Lục Trạm cũng không tốt, trầm giọng nói: "Tam Nương, mở cửa."

Đỗ Tam Nương đi đến ngồi bên giường: "Huynh đi đi."

Tứ Nương chu môi nói: " Tỷ, tỷ mau mở cửa đi. Lúc tỷ phu không đến ngày nào tỷ cũng nhắc đến huynh ấy, sao bây giờ tỷ lại nhốt huynh ấy ở ngoài chứ?"

Tứ Nương không hiểu, tỷ phu cũng đã về rồi, sao tỷ lại đóng cửa không muốn gặp huynh ấy.

"Tỷ phu, huynh mau nhận sai đi, tỷ muội rất mềm lòng, nếu huynh nhận sai thì chắc chắn tỷ ấy sẽ tha thứ cho huynh."

Đỗ Tam Nương ở trong phòng dở khóc dở cười, Tứ Nương còn ở phía sau giúp Lục Trạm nói chuyện.

Lục Trạm nói: "Tam Nương, ta biết trong lòng muội đang lo lắng cho ta, Nhị thẩm ta nói mấy ngày nay muội đến chỗ ta rất nhiều lần, đều là ta không tốt, trước khi ta đi nên nói một tiếng với muội."

Dừng một chút, Lục Trạm lại nói: "Lần này ta ra ngoài, suýt chút nữa là không về được, muội không lo lắng cho ta sao?"

Không về được? Đỗ Tam Nương hoảng sợ nói: "Huynh xảy ra chuyện gì rồi?"

Lục Trạm thấy giọng điệu của nàng dịu lại rồi, chủ đề cũng bị hắn đổi đi, hắn tiếp tục nói: "Gặp đấy đám du côn liền đánh một trận, bọn hắn thấy ta là một người từ nơi khác đến, còn muốn lấy tiền của ta, tiền này chính là ta giữ lại để cưới vợ, sao có thể để cho bọn họ lấy đi được chứ!"

Đỗ Tam Nương nghe hắn ở bên ngoài gặp phải lưu manh, lại còn đánh nhau một trận, ngay lập tức trong lòng lo lắng. Đỗ Tam Nương vội vàng đứng lên, đi mấy bước phía trước mở cửa phòng ra, ngửa đầu nhìn Lục Trạm: "Huynh đánh nhau với người ta sao?"

Lục Trạm khinh thường nói: "Bọn họ tìm ta gây phiền phức, vậy chắc chắn ta cũng phải đánh trả rồi."

Đỗ Tam Nương cắn môi: "Nếu bị thương thì sao?"

Lục Trạm lắc đầu: "Ta chắc chắn sẽ không bị thương.”

Đỗ Tam Nương trừng mắt liếc hắn một cái: "Sao lại đánh nhau với người ta, rốt cuộc những ngày này huynh đã đi đâu và làm gì vậy?"

Lục Trạm cười nói: "Có chút chuyện, cũng không có làm gì hết. Tam Nương, muội cũng đừng có giận ta."

Đỗ Tam Nương lại giả vờ muốn đóng cửa, Lục Trạm vội vàng dùng tay ngăn cánh cửa lại, không cho đối phương đóng cửa lại, "Nếu trong lòng muội có suy nghĩ gì, muội cứ nói thẳng là được rồi, đừng có đóng cửa lại!"

Dáng vẻ cười đùa tí tửng này của hắn giống chỗ nào đã biết mình sai chứ, Đỗ Tam Nương vừa thấy hắn liền tức giận, người này, một khi đối tốt với hắn một chút, thì hắn liền được đà lấn tới!

Đỗ Tam Nương nhíu chặt mày lại: "Ta nói là ta không muốn gặp huynh. Ngươi đi cho ta!"

Nàng dùng sức đóng cửa lại, Lục Trạm dùng hai tay ngăn lại, nhưng hắn lại không dám dùng quá sức, sợ làm bị Tam Nương đau, hai người đều cứng rắn đóng cửa và không cho đóng cửa lại, trái lại cứ giữ tư thế đó mãi suốt.

"Tam Nương, ta ra ngoài thật sự là có chuyện muốn làm, muội nhìn ta đi y phục chưa thay đã vội chạy đến đây, chính là sợ muội lo lắng."

Tam Nương nghe vậy không khỏi nhìn y phục Lục Trạm mặc, mặc dù màu y phục có hơi tối, nhìn từ xa bẩn không ra bẩn, có điều nhìn khoảng cách gần, còn có thể nhìn ra ít vết bẩn.

Lục Trạm thừa cơ bước một chân vào nhà, nói: "Mấy ngày ta ở bên ngoài suốt ngày ăn ngủ không ngon, rất nhớ muội, ta cũng muốn về sớm gặp muội, vừa làm xong chuyện thì ta vội vàng trở về. Tháng 3 muội cập kê, thời gian quan trọng như vậy sao ta có thể không đến chứ."

Đỗ Tam Nương nhìn hắn nhân cơ hội vượt đứng lên ở giữa, đối với hành vi vô lại của người này nhịn không được mà lông mày nhíu lại thành chữ xuyên.

Tứ Nương đã bỏ chạy từ sớm lúc bọn họ cãi nhau, con bé chạy đến sát vách tìm Dương Thị, hôm nay Dương thị cũng có ở nhà, chẳng qua ăn cơm trưa xong liền chạy đến sát vách nói chuyện với hàng xóm. Tứ Nương đến nói nhỏ bên tai Dương thị: "Nương, tỷ phu của con tới, tỷ con đang cãi nhau với hắn"

Dương Thị nghe thấy Lục Trạm đến, liền đứng dậy cáo từ về nhà, bà vừa đi vừa hỏi: "Tỷ phu con đến đây lúc nào vậy?"

"Vừa tới, huynh ấy bị giữ tỷ nhốt ở ngoài cửa, vẫn không chịu mở cửa cho huynh vào." Tứ Nương nói xong nở nụ cười, tuổi con bé còn nhỏ, không rõ mấy cái tình yêu nam nữ này, cũng chỉ là cảm thấy rất buồn cười thôi.

Dương Thị mím môi, trong khoảng thời gian này trong lòng khuê nữ của mình có chút tức giận, bà thấy rất rõ ràng, dưới mắt Lục Trạm đã trở về, đương nhiên sẽ tức giận với hắn. Dương Thị cố ý để cho nữ nhi mình xả giận lên người Lục Trạm, coi như là dạy dỗ hắn chút, có điều cũng không thể quá mức, dù sao sau này hai người cũng phải sống chung một chỗ.

Dương Thị đi đến bên ngoài tường viện nhà mình, đương nhiên là nghe thấy được động tĩnh ở bên trong, bà đứng không nhúc nhích, cẩn thận nghe một lúc rồi kéo Tứ Nương vào nhà, vừa đi vào viện tử, bà làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Trạm Ca nhi đến rồi, con đến lúc nào vậy?"

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.