Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao hắn lại không nhớ

Phiên bản Dịch · 3799 chữ

Những ngày này mỗi khi trời gần tối Từ thị đều đi dạo trước cổng Ngũ gia, hôm nay nàng ta lại ra gánh nước, cố ý đi qua cổng Ngũ gia, còn chưa đến cổng Ngũ gia, nàng ta nghe thấy tiếng cười to từ trong nhà truyền đến. Hai mắt Từ thị sáng rực, bước đi ngày càng nhanh hơn, nàng ta đứng ở ngoài viện Ngũ gia, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn lại ở trong viện Ngũ gia.

Hắn giơ cây cung lên, hai tay dùng sức, cho dù là mặc y phục, nàng ta cũng có thể nhìn thấy cơ bắp nhô ra kia. Từ thị nhìn hắn, hắn còn trẻ như vậy, thân thể cũng rất cường tráng, mặc dù làn da hơi đen chút, nhưng mà những người nhà nông, thì có bao nhiêu người có làn da trắng nõn chứ?

Từ thị lại bắt đầu vô cùng hối hận, nếu trên đời này có thuốc hối hận, nàng ta chắc chắn sẽ mua một viên uống. Những năm này Từ thị trải qua rất là khổ cực, mặc dù về sau bị Phùng gia mua, nhưng nhi tử Phùng gia là một kẻ ngốc, lại là người điên, vừa phát bệnh là muốn đánh người, lúc trước Từ thị muốn chạy, cả người bị đánh, sau này nàng ta khuất phục mới không bị Phùng mẫu xúi con bà ta đánh mình.

Cuộc sống ở Phùng gia đối với Từ thị mà nói chính là một cơn ác mộng, nam nhân của nàng ta là một kẻ ngốc, hơn nữa Phùng gia lại không có tiền, vì để mua một cô vợ trẻ đã gần như tiêu hết số tiền tích góp cả một đời, Từ thị đến Phùng gia, cũng phải xuống ruộng làm việc. Mấy năm vất vả lao động, cùng vời việc ở Phùng gia trôi qua không như ý đã làm cho gương mặt Từ thị già hơn số tuổi rất nhiều. Nàng ta rõ ràng mới có 20 tuổi, nhưng nhìn lại giống một phụ nhân hơn 30 tuổi, nàng ta nhìn qua bóng lưng của hắn, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Lục Trạm cảm thấy có người đang nhìn mình, hắn thu cung lại, quay đầu nhìn bên ngoài viện Ngũ gia. Nhìn thấy một nữ nhân béo đứng ở ngoại viện Ngũ gia, Lục Trạm nhíu mày, hắn cũng không nhận ra đối phương, đương nhiên hắn cũng không nhận ra nữ nhân này chính là lúc hắn đến ngày Ngũ gia đã đụng phải cô vợ trẻ của Phùng gia.

Ngũ Tử Tu cũng đã thấy nàng ta, hắn nói khẽ với Lục Trạm nói: "Đó chính là cô vợ trẻ của đồ ngốc Phùng gia."

Lục Trạm ừ một tiếng, liền quay đầu đi.

Từ thị thấy hắn quay đầu chỗ khác mà chẳng có chút chần chừ nào, thậm chí chẳng hề nhìn thẳng vào nàng ta chút nào, trong lòng Từ thị rất là khó chịu, cho dù năm đó nàng ta đi không mà từ biệt, nhưng hôm hai người thành thân cũng đã gặp mặt qua, sao hắn có thể không thể nhận ra nàng ta chứ? Hay là hắn cố ý không nhận ra nàng?

Đôi môi của Từ thị run rẩy, cố gắng kìm nén nỗi buồn ở trong lòng, nàng ta hít sâu một hơi, chuẩn bị tìm hắn nói rõ ràng.

Ngũ Tử Tu thấy nàng ta đúng là tiến đến viện nhà mình, lập tức cũng có chút phòng bị nhìn nàng ta. Từ lúc Từ thị đi đến đây, mặc dù là con dâu Phùng gia, nhưng bình thường lại không hay đi ra ngoài, lúc này Từ thị tiến vào viện tử Ngũ gia, nàng ta thấy hai ông cháu Ngũ gia đều đang nhìn mình, khóe miệng Từ thị khẽ giật “Ta..."

Ngũ Lâm nhìn vành mắt nàng ta hơi đỏ, chỉ nghĩ nàng ta lại bị ăn đòn ở Phùng gia, Ngũ Lâm khuyên nhủ: "Ta nói ngươi, nếu ngươi đã đến thôn chúng ta, thì ngươi cứ ổn định sống ở Phùng gia, ngươi chỉ cần không nghĩ đến bỏ chạy nữa, thì mẹ chồng và phu quân sẽ không đánh ngươi nữa. Sắc trời cũng đã tối rồi, có chuyện gì trở về nói chuyện tốt với mẹ chồng ngươi, mau trở về đi."

Ngũ Lâm từ phòng bếp đi ra, ông không hề muốn quản những chuyện xấu xa của Phùng gia, mặc dù nữ nhân này là mua được ở bên ngoài, cũng là người đáng thương. Nhưng theo Ngũ Lâm thấy, nữ nhân này luôn miệng nói mình đã gả cho người khác, nhưng nếu thật sự đã gả cho người khác, thì sao lại người què bắt cóc, có thể thấy được trong nhà cũng không phải là người đứng đắn gì. Ngũ Lâm đã sống được mấy chục năm, muốn nói về nhìn người thì ông ấy tự nhận mình hiếm khi nhìn nhầm, ông ta không hề có ấn tượng tốt với người nữ nhân này.

Từ thị không ngờ đến người Ngũ gia lại muốn đuổi nàng ta, ngay lập tức nàng ta chưa lấy lại tinh thần, qua một lúc lâu mới nói ra: "Thật ra ta đến tìm hắn!"

Nói xong Từ thị vươn tay chỉ Lục Trạm.

Lục Trạm không hiểu gì hết nhìn đối phương, hắn chẳng có có chút ấn tượng gì về nữ nhân này, căn bản là chưa gặp qua nàng ta, càng không có khả năng quen nàng ta, nàng ta đến tìm hắn để làm cái gì?

Ngũ Lâm nghe nàng ta nói đến tìm Lục Trạm, lập tức thay đổi sắc mặt, không chút khách khí mà nói: "Niệm tình mẹ chồng của người mà gọi ngươi một tiếng tẩu tử, ta chừa cho ngươi chút thể diện, ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"

Từ thị khóc lóc nói: "Ta thật sự tìm hắn có chuyện muốn nói, xin ông để cho ta nói chuyện với hắn."

Lục Trạm nói: "Ngươi đừng có nói bậy, ta căn bản cũng không quen biết ngươi, bớt đi bắt chuyện đi!"

Gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, có thể thấy rất là tức giận. Từ thị ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng nói: "Ngươi nói ngươi không biết ta sao? Sao ngươi có thể không biết ta chứ?"

Ngũ Lâm nhìn nàng ta đổ thừa Lục Trạm, nhìn dáng vẻ muốn chơi ngu này. Ngũ Lâm biết Lục Trạm đến Kỳ Châu bắt ngỗng trời, hắn sắp lấy thê tử. Ngũ Lâm cầm lấy chổi ở trong viện đuối người: "Không biết xấu hổ, ngươi mau cút đi cho ta, cút khỏi nhà ta."

Từ thị bị Ngũ Lâm đuổi ra khỏi viện, Ngũ Lâm nói: "Chẳng trách Phùng gia đánh ngươi, một bà nương không biết xấu hổ như ngươi, có đánh chết cũng đáng."

Ngũ Tử Tu nhanh chóng đi lên kéo Lục Trạm vào phòng: "Lục đại ca, huynh đừng lo lắng, không sao đâu, ông nội của đệ có thể giải quyết được. Người nữ nhân của Phùng gia này thật sự không biết xấu hổ, lại còn mộng tưởng đến huynh."

Lục Trạm cau mày, hỏi: "Nàng ta muốn làm cái gì?"

"Muốn làm cái gì? Chính là đổ thừa huynh thôi, chẳng phải trước đó đã nói là cô vợ trẻ này của Phùng gia là được mua sao, làm cô vợ trẻ của Phùng ngốc kia thì chắc chắn không vui rồi. Trước kia nàng ta thường thường nói mình đã gả cho người khác, cắt, nếu nàng ta thật sự đã gả cho người khác, vậy gả kiểu người như thế nào mà lại bị người què bắt được, nhưng mà đệ nghe nói, Phùng gia nói lúc nàng ta động phòng với Phùng ngốc thì vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ. Hai năm nay ngây người ở Phùng gia, trước đó còn có một đứa nhỏ." Ngũ Tử Tu bĩu môi, biểu cảm rất là ghét bỏ, ở trong thôn, ai cũng biết chuyện xấu này của Phùng gia.

"Trước kia có người bên ngoài đi ngang qua thôn chúng ta, nữ nhân này nói người kia chính là phu quân của nàng ta, sau này người nam nhân trẻ tuổi đó bị ồn ào không đi được, đành phải đưa tin cho người nhà, người trong nhà đến mới thoát thân được. Lúc đó nàng ta nói nhận lầm người, đệ nhổ vào, phu quân mà cũng có thể nhận lầm sao? Đệ thấy những câu trong miệng nàng ta chẳng có câu nào thật! Chắc chắn vừa rồi nàng ta có chủ ý này, muốn đổ thừa lên đầu huynh!" Ngũ Tử Tu nói với vẻ mặt đầy khinh thường.

Lục Trạm nghe vậy trợn mắt hốc mồm, suýt chút nữa là hắn bị lừa, nếu mà không phải quen biết người Ngũ gia, chẳng phải Lục Trạm cũng không về được sao! Lục Trạm xì một tiếng khinh miệt, tức giận đến mức mắng một câu thô tục.

Ngũ Tử Tu che miệng cười nói: "Lục đại ca, nếu quay về tẩu tử biết huynh ở bên ngoài bị lừa, chắc chắn sẽ không tha huynh đâu."

Lục Trạm mím môi: "Nếu nàng ta dám vu cáo ta, ông đây sẽ không để nàng ta yên!"

Ngũ Tử Tu nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn, có thể thấy được cũng đã bị chọc tức, hắn cười hì hì nói: "Lục đại ca, đệ cũng chỉ nói vậy thôi, nàng ta muốn hại huynh, đệ và ông nội chắc chắn sẽ làm chứng cho huynh.

Sau khi Ngũ Lâm đuổi cô vợ trẻ của Phùng gia đi, ông đi vào viện đóng cổng lại, nữ nhân kia còn nói Lục Trạm là phu quân của nàng ta! Tưởng ông đây dễ lừa gạt lắm sao? Lục Trạm chuẩn bị thành thân, hơn nữa lui lại mười nghìn bước, cho dù Lục Trạm thật sự là phu quân của nàng ta, cái loại nữ nhân không tuân thủ đạo đức thì nên nhét vào lồng heo ngâm xuống nước. Ngũ Lâm hứ hai tiếng, ông không nên nghĩ vậy, cho dù mắt nam nhân kia bị mù cũng sẽ không lấy nữ nhân này.

Ngũ Lâm vào phòng, thấy cháu trai đang ở chung một chỗ với Lục Trạm, gương mặt Lục Trạm rất là khó coi, Ngũ Lâm mở miệng nói: "Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều, đầu óc của nữ nhân này có vấn đề, nàng ta nói là đã gả cho người khác, trước kia cũng đã xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng chính là xảy ra một trận trò cười."

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Trạm cũng chuẩn bị lên đường về nhà, trước khi đi hắn cõng cây cung kia, trong tay xách cái giỏ trúc, bên trong chính là hai con ngỗng trời, Lục Trạm chắp tay, nói: "Ngũ gia gia, những ngày này ta đã làm phiền người, Lục Trạm xin đa tạ lần nữa. Nếu sau này hai người có cơ hội tới Vĩnh Châu, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, chỉ cần nói tên của ta, trong thành không ai không biết ta."

Tiếp xúc lâu như vậy, Ngũ Lâm còn không nỡ để cho hắn đi, ông nói: "Nếu sau này chúng ta đi Vĩnh Châu, thì chắc chắn sẽ đi tìm ngươi. Ngươi cũng sắp thành thân, ta liền sớm chúc các ngươi mỹ mãn, sớm ngày sinh một tiểu tử mập mạp."

Vành mắt Ngũ Tử Tu đỏ lên: "Lục đại ca, sau này huynh nhất định phải đến Kỳ Châu thăm chúng ta, chờ đệ trưởng thành, chắc chắn sẽ đến Vĩnh Châu tìm huynh."

Lục Trạm cười cười, khẽ gật đầu với bọn họ, lập tức bước nhanh chân rời khỏi thôn.

Ngũ Tử Tu vươn tay lau nước mắt, nói: "Ông nội, con thật sự không nỡ để Lục đại ca đi."

Ngũ Lâm nói: "Thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tan, về sau nếu có duyên, đương nhiên chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

Buổi tối hôm qua Từ thị khóc cả một đêm, càng nghĩ càng không cam tâm, vậy mà hắn chẳng hề nhận ra nàng ta, còn nàng ta thì còn nhận ra hắn. Nàng ta ở chỗ này chịu khổ, còn nghe tin hắn sắp cưới thê tử.

Suy nghĩ cả một đêm, Từ thị cảm thấy không thể để như vậy được, nàng ta phải nói rõ với hắn! Trái lại nàng ta muốn xem, đến lúc đó họ Lục sẽ làm gì nàng ta, vậy mà hắn lại muốn cưới thê tử khác!

Từ thị ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn đã chạy tới Ngũ gia đến, hai người Ngũ Lâm cùng Ngũ Tử Tu ở trong sân nhìn nhau không nói gì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng la của nữ nhân: "Họ Lục kia, ngươi mau ra đây cho ta, ta biết ngươi ở bên trong. Sao nào, ngươi không dám gặp ta, ta cho ngươi biết, ta mới là thê tử của ngươi, ngươi đừng có mong tái giá, ngươi mau cút ra cho ta!"

Nghe thấy tiếng la này, Ngũ Lâm cau mày, cũng bị chọc giận, quả nhiên khi mở cửa sân ra đã thấy con dâu Phùng gia đứng ở ngoại viện của mình.

Ngũ Lâm lạnh lùng nói: "Hắn đã đi rồi. Ta nói ngươi là một phụ nhân, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, cứ bắt được ai thì nói là phu quân của ngươi, còn muốn bắt nạt người thành thật!"

Lúc này Từ thị đã là bình mẻ không sợ rơi nữa, nàng ta bất chấp mọi thứ, thời gian nàng ta ở Phùng gia đã đủ xui xẻo rồi, nhưng họ Lục kia phải trở về cưới tân nương tử, thật đúng là con mẹ nó mộng tưởng hão huyền! Chắc chắn nàng ta sẽ để cho hắn mất hết thể diện.

Từ thị không tin lời của Ngũ Lâm, nàng ta nghiêm mặt muốn chạy vào trong viện Ngũ gia, Ngũ Lâm chặn lại không cho nàng ta đi vào: "Ngươi cút ra ngoài cho ta, sân nhà ta không cho phép loại người như ngươi đi vào!"

Từ thị đẩy thẳng Ngũ Lâm ra, vốn dĩ Ngũ Lâm đã có tuổi, hơn nữa cũng không có đề phòng gì, bị nàng ta đẩy mạnh như vậy, rốt cuộc bị nàng ta đẩy ngã xuống đất, Ngũ Tử Tu cầm lấy một cây đòn gánh thật dài vung lên: "Ngươi dám đánh gia gia của ta..."

Từ thị đã quen làm việc nặng trong ruộng, hơn nữa vốn dĩ dáng người của nàng ta đã béo, nói thế nào đi nữa Ngũ Tử Tu cũng mới chỉ là một hài tử mới có 12, 13 tuổi, chỉ có mấy cái đã bị Từ thị đẩy ngã xuống đất, Từ thị la lớn: "Họ Lục kia, ngươi cút mau cút ra đây cho lão nương!"

Ngũ Lâm vô cùng tức giận: "Tên điên, đúng là tên điên"

Từ thị chạy tới Ngũ gia gây ầm ĩ, rất nhanh Phùng gia đã nhận được tin tức, Phùng mẫu nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy con dâu mình ở trong viện Ngũ gia la hét, luôn mồm kêu gào họ Lục ra đây.

Ngũ Lâm nói với Phùng mẫu: "Phùng đại tẩu, ngươi mau xem đứa nàng dâu của con trai ngươi đi, bắt được ai cũng nói là phu quân của mình, gần tối hôm qua cũng chạy đến ầm ĩ, bị ta đuổi đi, mới sáng sớm lại chạy đến đây ầm ĩ. Cũng không xem mình có đức hạnh gì, còn nhất định phải đổ thừa người ta, thật sự là không biết xấu hổ!"

Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Phùng mẫu cảm thấy rất là khó xử, bà ta vội vàng nói: "Huynh đệ Ngũ Lâm, thật sự xin lỗi, ngươi hãy nể mặt lão bà đây, không nên so đo với nàng ta. Ta đưa nàng ta về."

Phùng mẫu muốn dẫn con dâu đi trước, Từ thị lại giống như gặp mà, ngay cả Phùng mẫu cũng bị nàng ta đẩy ngã xuống mặt đất, cuối cùng vẫn là Phùng ngốc sau khi chạy đến đánh nàng ta một trận, mới quản thúc được nàng ta, Từ thị kêu khóc nói: "Hắn chính là phu quân của ta, hắn chính là phu quân của ta. Ngũ gia các người thật sự là lòng dạ độc ác, có phải đã đem giấu hắn đi rồi không, không cho ta gặp hắn? Nếu để ta gặp hắn, chắc chắn hắn có thể nhận ra ta."

Ngũ Lâm hừ một tiếng khinh thường: "Ngươi bớt ở đây vu oan cho người khác đi. Người ta cũng sắp lấy thê tử, ai sẽ để ý đến ngươi chứ? Ngươi nói hắn là phu quân của ngươi, ngươi có bằng chứng gì không? Nếu hắn thật sự là phu quân của ngươi, hắn là một người thành thật như thế, sao lại làm mất nương tử của mình chứ? Ta thấy ngươi chính là nói dối hết lần này đến lần khác, nói lung tung! Phùng tẩu tử, ngươi hãy mau quản lý tốt nàng dâu của con trai ngươi, sau này nếu trong thôn chúng ta mỗi lần có người xứ khác đến nàng ta đều nói người ta là phu quân của mình, thì ai còn dám đến chỗ chúng ta?"

Lục Trạm rời khỏi thôn, đương nhiên hắn không hề biết chuyện xảy ra sau khi hắn đi.

Hắn đã đi gần một tháng, phải nhanh chóng về nhà, chỉ dựa vào hai chân để đi đường thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, Lục Trạm lại đi một chuyến vào thành Kỳ Châu, đi thẳng đến chợ Tây.

Đi vào chỗ chuyên bán súc vật, Lục Trạm trái xem phải xem, nghĩ nên mua một con lừa hay một con la.

Lúc Lục Trạm đến Kỳ Châu đã đánh mấy người bị thương, sau đó hắn vẫn luôn đi theo ông cháu Ngũ gia, cũng không có đi vào thành nữa, đều đã quên hết những chuyện này. Nhưng nhóm người kia lại không phải là người hay quên, mỗi ngày trong thành đi dạo, thậm chí chạy đến mấy thôn lân cận đi tìm một lần, chỉ là không có tìm được người.

Lục Trạm vào thành, liền bị nhóm người kia khóa chặt mục tiêu, bám theo một đoạn đến chợ Tây, một nhóm người nhìn chằm chằm hắn, còn mấy người khác chạy về báo tin.

"Ta thấy ngươi cũng là một người thành thật, ta bán con ngựa này cho ngươi, lại cho ngươi một bộ yên ngựa, chẳng qua cái yên ngựa này đã được dùng qua, nhưng mới dùng có mấy lần, còn rất là mới."

Lục Trạm nhìn chằm chằm con ngựa kia, đây chính là còn đắt hơn trâu và la, Lục Trạm cau mày, suy nghĩ đến số tiền mình mang trên người, tự hiểu là mua không nổi.

Không ngờ lúc con ngựa màu đỏ thẫm kia nhìn nàng, vậy mà trong mắt lại có nước mắt, điều này làm cho Lục Trạm rất là ngạc nhiên, sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy một súc sinh chảy nước mắt.

Lục Trạm chỉ vào con ngựa kia, mở miệng dò hỏi: "Con ngựa này, ngươi bán như thế nào?"

Con buôn đã sớm buốn bán ra, súc sinh này suốt ngày giống như là ăn không đủ no, cũng chỉ biết ăn, số lượng ăn nhiều hơn con khác, hắn ta làm nghề này cũng là muốn bán lấy tiền, sao có thể làm ra chuyện mua bán lỗ chứ, một ngày liền bỏ đói nó một chút, ai ngờ qua một tháng, con ngựa này càng ngày càng gầy, hắn ta cũng càng ngày không còn kiên nhẫn nữa, nếu không phải không thể ăn thịt ngựa, hắn ta nhất định sẽ làm thịt nó.

Mặc dù Lục Trạm là một người thành thật, nhưng chính hắn cũng mở tiệm rò lèn, từ nhỏ lớn lên ở trong phố xá, rất hiểu rõ mấy kỹ xảo của mấy quán hàng rong này. Lúc này hắn mới mở miệng, đương nhiên ý vui vẻ trong mắt của quán hàng rong không thể thoát khỏi đôi mắt của Lục Trạm.

Lục Trạm mở miệng nói: "Con ngựa này của ngươi gầy trơ xương, ngươi xem nó còn chảy nước mắt, chẳng lẽ con ngựa này bị bệnh nặng? Này, được rồi được rồi, ta vẫn là mua con la tốt hơn, nếu không lúc mua về đến nhà nó sẽ chết mất."

Ông chủ sợ cuộc làm ăn này thất bại, nghe hắn nói như vậy, cũng không còn suy nghĩ dọa dẫm nữa, hơn nữa con ngựa này được mua từ người khác lúc đó rất là khỏe, hắn ta còn tưởng mình được lời, ai ngờ lúc đem về mới biết mình bị lừa.

Dáng vẻ của Lục Trạm không biết có thích mua không, người bán hàng rong vung tay áo nói: “Vậy coi như ta bán lỗ vốn cho ngươi, con la ta bán giá bao nhiêu thì con ngựa ta bán giá bấy nhiêu."

Giá tiền này đúng là thấp hơn nhiều so với giá bình thường, tuy Lục Trạm không định mua ngựa, nhưng nhìn nó rơi lệ, không biết chạm vào chỗ mềm nào ở trong lòng hắn, nhìn con ngựa này hình như chưa phải là con ngựa trưởng thành, chờ hắn mang về nuôi dưỡng thật tốt, sau này nếu nhà nhạc phụ đến mùa thu hoạch, còn có thể giúp vận chuyển lương thực, hơn nữa đi chỗ nào cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Lục Trạm thanh toán tiền bạc xong, lại mua một bó cỏ khô cho ngựa ăn, lúc này mới dắt con ngựa đỏ thẫm rời khỏi chợ Tây.

Con ngựa kia rất nghe lời để hắn dẫn đi, Lục Trạm đem đồ đạc để trên lưng ngựa, trong miệng còn khẽ ngâm nga để chuẩn bị rời khỏi thành.

"Tiểu tử, ngươi còn dám ra đây! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Bỗng vang lên một tiếng quát, Lục Trạm nhìn thoáng qua ở bên cạnh, nhận ra người nam nhân dẫn đầu, chính là tên khốn lúc trước muốn lừa tiền hắn.

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.