Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu như đã hư thì cần gì phải sửa

Phiên bản Dịch · 7848 chữ

Đỗ Phương tràn đầy tức giận, càng nghĩ cơn tức trong lòng càng lớn, sắc mặt cực kỳ khó coi, Xuân Nha ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói một nhà Đỗ Hoa Thịnh không biết xấu hổ, không hề nể mặt nương tử, làm cho Đỗ Phương trở nên càng oán hận, tuy nói hôm nay cũng nghĩ sẽ không dễ dàng hàn gắn mối quan hệ lại, nhưng rốt cuộc vẫn là khó vượt qua, đặc biệt là lúc Đỗ Phương trông thấy vị hôn phu tương lai của Đỗ Phương đến cửa, cho dù chỉ là một thợ rèn, nhưng trong lòng Đỗ Phương vẫn chua xót.

Một đường rầu rĩ không vui trở lại Tạ gia, hôm nay Tạ Duệ lại đến cửa tiệm, Đỗ Phương đi ra ngoài một chuyến, vừa mệt vừa đói, bảo Xuân Nha đến nói phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, bây giờ Đỗ Phương mang thai, ở trong phủ đãi ngộ cũng tăng lên không ít, hơn nữa hiện tại Tạ Duệ đối với nàng ta là nâng trong tay thì sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, cực kỳ sủng ái.

Đỗ Phương tiến vào viện tử, nàng ta còn chưa ngồi xuống, liền bị người ta ôm vào trong ngực, Đỗ Phương liền bị dọa đến mặt mày trắng bệch, lập tức liền muốn gọi người, chỉ nghe đối phương nói: "Phương Phương, là ta."

Lúc này Đỗ Phương lập tức nuốt tiếng kêu xuống.

"Sao chàng lại tới đây?"

Đỗ Phương hỏi, vẻ mặt lộ ra cực kỳ lo lắng: "Sao chàng lại đến đây, nếu như bị người trông thấy chỉ sợ là không tốt."

Tạ Bân cười nói: "Nàng yên tâm, không có ai thấy ta đến đây. Ta cũng đã thăm dò Tam đệ không có ở đây, nên ta mới đến. Phương Phương, đã lâu rồi ta không có gặp nàng, rất là nhớ."

Nói xong vừa kéo tay Đỗ Phương, vừa ghé mặt lại gần muốn hôn Đỗ Phương, nàng ta nghiêng đầu, hai tay đẩy hắn ta: " Trí Viễn, ở đây không phải là ngô đồng uyển, chàng không nên tới. Nếu như bị người nhìn thấy, thì tiêu đó!"

"Phương Phương yêu dấu, nàng đúng thật là lòng dạ độc ác mà, uổng ta những ngày này nhớ nàng, chỉ sợ nàng ở chỗ tam đệ chịu ủy khuất gì."

Tạ Bân cười hì hì nói, ngược lại nhìn chằm chằm bụng của nàng ta lại hỏi: "Hài tử sao rồi, có gây ầm ĩ cho nàng không?"

Tạ Bân nói xong liền vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lấy bụng của nàng ta, ánh mắt cực kỳ dịu dàng! Đối với đứa bé này, Tạ Bân rất là coi trọng, mặc dù hắn ta không biết Đỗ Phương đã dùng cách gì để cho Tạ Duệ hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn chủ động đón Đỗ Phương trở về, nhìn hắn ta giống như đã nhận định đứa bé trong bụng Đỗ Phương là của mình.

Lúc trước sau khi Tạ Bân biết tin Đỗ Phương mang thai, trở về liền nghĩ cách như thế nào để đưa người trở về, đương nhiên hắn ta không thể chủ động mở miệng, đây thật là để cho Tạ Bân có chút nhức đầu, cũng may Tạ Duệ đã chủ động mở miệng đón nàng ta vào cửa.

Đỗ Phương cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này rất ngoan, không quậy thiếp chút nào."

Trước kia thường nghe người ta nói, phụ nhân mang thai kỳ đầu, sẽ bị chịu tra tấn nôn nghén, bào thai của nàng ta, lại không hề như vậy, ăn được ngủ được, thân thể rất là tốt.

Tạ Bân gật đầu cười: "Còn biết được đau lòng cho nương, có thể thấy được là một hài tử ngoan. Mấy ngày này nàng hãy dưỡng thai cho tốt, ta cũng không thể thường xuyên đến đây thăm nàng, nhưng nếu nàng cần thứ gì, muốn ăn cái gì, thì cứ bảo Xuân Nha đến tìm ta."

Đỗ Phương dạ một tiếng, trong lòng vẫn là sợ hãi, lại nói: "Trí Viễn, bây giờ Tạ Duệ đối xử với thiếp vô cùng tốt, hắn ta cũng nhận định đứa nhỏ này là của mình, ta cũng yên tâm rất nhiều. Nhưng dù sao bây giờ thiếp cũng là thê tử của Tạ Duệ, chàng đến viện hắn ta, nếu như bị hắn ta biết, ta sợ hắn ta lại tức giận."

Tạ Bân cũng không có đem Tạ Duệ vào trong mắt, có điều tình huống trước mắt này, vẫn là giấu diếm đi là tốt hơn, Tạ Bân nói: "Được rồi, ta đến đây cũng chỉ muốn thăm nàng, ta sẽ lập tức đi ngay. Phương Phương, nàng cần phải bảo trọng thân thể, tuyệt đối đừng quá vất vả."

"Trí Viễn, thiếp sẽ bảo trọng, chàng đi nhanh một chút đi."

Tạ Bân thở dài, không biết làm sao: "Bây giờ muốn nhìn nàng một chút, ngược lại là khó khăn. Ta đi đây, nàng dễ sinh nuôi, sau này nếu nàng thật sự sinh cho ta một tiểu tử mập mạp, ta nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho nàng."

Chuyện không có nhi tử, đã ép Tạ Bân đến thở không nổi, trong phủ nói hắn ta thích nữ sắc, nhưng ai lại hiểu được hắn ta chỉ muốn có người nối dõi, bây giờ Đỗ Phương mang thai, Tạ Bân vừa cực kỳ cao hứng lại vừa oán hận Tạ Duệ, nếu đứa nhỏ này được sinh ra, lại chỉ có thể gọi mình là bá phụ, mà gọi lão tam là cha.

Con trai ruột gọi người ngoài là cha, nghĩ đến đây, Tạ Bân vô cùng tức giận.

Sau khi Tạ Bân đi, Đỗ Phương lại gọi Xuân Nha đến, bảo nàng ta nhìn kỹ một chút, có người nào nhìn thấy Tạ Bân đến không.

Bây giờ Đỗ Phương đã không còn nhiều tình cảm với hai huynh đệ Tạ gia, đương nhiên là sẽ đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, nàng ta muốn đứng vững gót chân ở Tạ gia, cái thai này không thể xảy ra chút sai sót nào, đương nhiên, quan hệ của nàng ta và Tạ Bân không thể cho người ta biết được.

Buổi chiều Tạ Duệ về nhà, hôm nay hắn ta xã giao ở bên ngoài, ăn cơm tối xong liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, chỉ muốn xem thê tử và hài tử mình có bình an không.

Đỗ Phương lôi kéo Tạ Duệ nói rất nhiều những lời yêu thương, làm cho Tạ Duệ sướng đến phát điên, hắn ta nghĩ hiện tại nương tử mình có con, tính tình đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Mặc dù Đỗ Phương là nương tử của mình, nhưng ở trong lòng Tạ Duệ vẫn có chút suy nghĩ, hắn ta mơ hồ cảm thấy Đỗ Phương không phải là thật lòng muốn gả cho mình, chẳng qua là vì hôn ước, bởi vậy cực kỳ nhạy cảm trong mối hôn sự này, nhưng bây giờ, Tạ Duệ không nghĩ như vậy, dù Đỗ Phương đã từng có suy nghĩ gì, hiện nay nàng ta đã chuẩn bị sinh con cho mình, vậy dĩ nhiên là muốn cùng mình sống thật tốt!

——

Từ ngày đó Lục Trạm liền cực kỳ bận rộn, hắn thật sự mướn mấy người, mỗi ngày đều muốn tăng giờ làm việc để làm thêm một chút, có đôi khi loay hoay đều quên mất thời gian, may mà mỗi khi Đỗ Tam Nương làm đồ ăn xong đều sẽ đem một phần đến cho hắn, nàng nghĩ chắc chắn người này sẽ quên ăn cơm.

Dương thị thấy Lục Trạm bận rộn như vậy, lại là chuyện trên phương diện làm ăn, mỗi ngày nữ nhi đi qua đưa cơm cho hắn, bà cũng chỉ là một mắt nhắm một mắt mở, không còn quản gắt gao như lúc trước.

Thời tiết càng ngày càng nóng, bên trong cửa tiệm của Lục Trạm lại càng nóng, sáng sớm Đỗ Tam Nương đã dậy làm đồ ăn, chính mình cũng không ăn, liền cầm một bát lớn đến cửa tiệm Lục Trạm.

Gần đây Lục Trạm quá là bận rộn, một ngày ba bữa đều là Đỗ Tam Nương đưa tới, hắn cũng là người có thể chịu cực chịu khổ, trời chưa sáng đã đến bên trong cửa tiệm, ban đêm những người khác đi hắn còn phải làm đến nửa đêm.

Lúc Đỗ Tam Nương đi qua, những người khác cũng đang có ở đó, Lục Trạm đang nói chuyện với người ta, một bên khoa tay lấy cái gì, giống như là có chỗ gì không ổn.

Đỗ Tam Nương đứng ở ngoài cửa, cũng không mở miệng gọi hắn, Lục Trạm thấy nàng đến, trên mặt liền nở nụ cười, để công việc trong tay xuống, đi về phía nàng.

Người trong cửa tiệm đều biết đây là thê tử sắp qua cửa của Lục Trạm, lúc trước sẽ còn trêu chọc vài câu, chỉ là cỏn lâu Lục Trạm mới sợ bị người ta chê cươi, chính tiểu nương tử kia cũng không phải là người bị chọc hai ba câu liền đỏ mặt, hơn nữa mỗi lần vị tiểu nương tử này đến đều sẽ đưa đồ ăn cho bọn họ, tay nghề còn khá, mọi người liền không chọc nữa.

Lục Trạm từ trong nhà ra, một mặt vui mừng nói: "Tam Nương, muội đến sớm thế!"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn còn mặc một bộ y phục hôm qua, trong mắt có chút tơ máu, sắc mặt cũng tiều tụy, trên cằm còn mọc vài cọng râu ria, nhìn dáng vẻ không gọn gàng như thế, Đỗ Tam Nương cũng không cảm thấy lôi thôi, chỉ là đau lòng.

"Đêm qua lại thức đêm phải không?"

Cắn môi nhẹ giọng hỏi, ánh mắt có chút oán trách.

Lục Trạm cười cười, ừ một tiếng: "Buổi tối hôm qua làm quá giờ, thấy thời gian cũng không còn sớm, hơn nữa trở về ngủ cũng không được bao lâu, liền không có về nhà, có điều ta cũng ngủ trên ghế một lát, cũng không phải là không có ngủ."

"Ta đã nói với huynh, việc thì vẫn phải làm, nhưng phải chú ý thân thể, thức đêm rất ảnh hưởng đến cơ thể, huynh đừng có ỷ hiện tại tuổi mình còn trẻ, thân thể tốt mà liền coi thường!"

Đỗ Tam Nương nói xong đem một bát sủi cảo trong giỏ ra: "Nhanh ăn đi."

Gương mặt Lục Trạm tràn đầy nụ cười, tiếp nhận bát đũa, gắp một miếng cắn thật lớn, hắn đã sớm đói bụng, chỉ cảm thấy cực kỳ ăn ngon, lần lượt ăn liên tiếp 4 đến 5 cái, lại hỏi: "Muội ăn chưa?"

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu: "Huynh không cần lo cho ta, ta trở về liền ăn, hôm qua gói rất nhiều, trong nhà còn có không ít đâu!"

Lục Trạm gắp một miếng sủi cảo đến bên miệng nàng: "Muội ăn đi."

Mặt Đỗ Tam Nương đỏ lên, lắc đầu: "Ta không ăn, trong nhà còn có, ta chỉ là sợ buổi sáng huynh không ăn, nên sớm đưa đến. Huynh đừng lo cho ta!"

"Muội ăn một cái đi mà!"

Lục Trạm cố chấp nói, đôi mắt kia sáng lấp lánh nhìn nàng, bộ dạng nàng mà không chịu thì hắn sẽ không qua.

Mặt Đỗ Tam Nương đỏ rần, vừa thẹn lại giận nhìn hắn: "Huynh đừng nghịch nữa, không phải huynh còn đang bận sao, vậy ăn xong sớm rồi làm việc, đừng có buổi tối lại thức khuya nữa."

Lục Trạm cười hì hì nói: "Muội ăn thì ta liền ăn."

"Lục, Trạm!"

Đỗ Tam Nương cắn răng hạ giọng gọi tên hắn, nếu không phải trong phòng có người, nàng sẽ quay đầu bỏ đi! Bây giờ nam nhân này càng ngày càng được voi đòi tiên.

Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng, không hề e ngại nàng cái gì, ngược lại cảm thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, dáng vẻ tay chân luống cuống nhìn rất là dễ thương.

Hắn lại cười tủm tỉm, không hề có chút không tự nhiên và xấu nào, đừng nói đến là thẹn thùng.

"Huynh đừng có nháo nữa!"

Đỗ Tam Nương thấp giọng nói: "Mau ăn xong rồi trở về làm việc."

"Ta làm loạn ở đâu chứ, nhân lúc còn nóng muội ăn một miếng đi, ngon lắm. Muội mà không ăn, thì ta cũng không ăn."

Đỗ Tam Nương thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không làm gì được, nàng cũng không có da mặt dày như thế, Đỗ Tam Nương vội cúi đầu cắn một ngụm nhỏ, chẳng qua chỉ cắn một góc nhỏ miếng sủi cảo trên đũa, Lục Trạm cười nói: "Ăn cái gì mà giống như con mèo."

Nói xong cũng không chọc nàng nữa, một hơi cắn hết phân nửa, bên trong miệng còn nói: "Mùi vị không tệ, ăn ngon."

Đỗ Tam Nương nghe lời này, lại thấy hắn vẫn luôn nhìn vào của mình, lại nghĩ đến mình đã nếm qua trước đó, mặt nóng vô cùng lợi hại.

Những ngày này Lục Trạm bận đến mức không có thời gian, nói đến chuyện ăn cơm, nếu không phải mỗi ngày Tam Nương đưa tới, hắn thật sự đúng là không biết nên ăn cái gì.

Nhìn Tam Nương mỗi ngày làm đồ ăn ngon đưa đến cho mình, trong lòng Lục Trạm cực kỳ thỏa mãn, hắn hận không thể cho người toàn thôn biết, đây chính là nương tử của hắn! Cũng bắt đầu lúc này, Lục Trạm mới hiểu được vì sao mọi người thường nói trong nhà vẫn nên có nữ nhân lo liệu là đúng, hắn cũng càng mong đến ngày lấy nàng làm thê tử.

Lục Trạm ăn xong, bởi vì thực sự rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian nói chuyện cùng Đỗ Tam Nương, nhưng trong lòng Lục Trạm lại rất nhớ nhung Đỗ Tam Nương, hắn nói: "Tam nương, nếu không đêm nay muội qua đây giám sát ta, nếu không ta lại quên đi ngủ!"

Da mặt người này càng ngày càng dày! Đỗ Tam Nương thấy ánh mắt càng sáng hơn trước đó, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, hình như có thứ gì đó khác trong mắt hắn.

Đỗ Tam Nương vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào mũi giày của mình, tai của nàng đỏ đến mức muốn sắp chảy máu, chỉ qua loa nhấc rổ lên, quay đầu rời đi.

Lục Trạm ở phía sau nhếch môi cười, lại nói: "Tam Nương, vậy cứ quyết định như thế đi!"

Đỗ Tam Nương siết chặt cái rổ trong tay, chỉ nghe hắn ở phía sau gọi, nàng cũng không có quay đầu, nhanh chóng chạy ra một đoạn đường, có thể nói là chạy trối chết, chờ đến chạy gần nhà, Đỗ Tam Nương mới thở phào nhẹ nhõm, thở một hơi ra, hít sâu mấy lần, mới làm cho trái tim kia bình tĩnh lại.

"Trở về rồi?"

Dương thị ngẩng đầu nhìn nàng nói.

Đỗ Tam Nương dạ một tiếng: "Con nhìn huynh ấy rất bận rộn, buổi tối hôm qua lại thức đêm không có trở về đi ngủ."

Dương thị nhíu nhíu mày: "Đứa nhỏ này, sao có thể để bắt kịp thời gian, thức đêm như vậy thì thân thể nào chịu cho nổi. Con phải nói nó một chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ, không coi trọng sức khỏe của mình!"

"Nương, con đã nói với huynh ấy, về phần huynh ấy có chịu nghe không, thì con không biết. Huynh ấy cũng muốn làm xong sớm, đuổi kịp tiến độ, dù sao cũng là đồ vật của nha môn muốn, huynh ấy muốn làm xong để giao nộp sớm, biểu hiện cho tốt."

Dương thị lắc đầu, cười nói: "Đứa nhỏ này thật sự quá thật thà, dù là như vậy, cũng không thể không để ý đến sức khỏe của mình!"

Đỗ Tam Nương không muốn nói đến đề tài này nữa, nói: "Nương yên tâm, con sẽ nói với huynh ấy."

"Ta bới thêm một chén cho con nữa ở trên bếp, con mau ăn đi. Hôm qua liền bắt đầu bận rộn, sáng nay cũng không ăn một ngụm liền đi đưa đồ ăn cho nó."

Dương thị cười nói, nữ nhi đau lòng con rể, nhìn tình cảm của hai người họ tốt, trong lòng Dương thị cũng cao hứng, nhưng nữ nhi mình, đương nhiên Dương thị càng đau lòng hơn.

Cơm trưa cũng là Đỗ Tam Nương đưa đi, Lục Trạm mời mấy người sư phụ đến, vốn dĩ là không bao cơm, để giữa trưa bọn họ tự về ăn cơm, về sau Đỗ Tam Nương thấy số lượng cũng không nhiều, bọn họ đi qua đi lại sẽ mất rất nhiều thời gian, trong thời gian này Lục Trạm ăn cơm xong liền bắt đầu làm việc, chờ mấy người sư phụ đến, thì hắn đã làm một mình từ lâu rồi.

Đỗ Tam Nương thấy vậy, liền nghĩ không bằng bao cơm, mấy sư phụ này chịu khó một chút, không lười biếng, vậy Lục Trạm sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, về phần ăn những cái kia, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Sau đó Đỗ Tam Nương đưa cơm, liền sẽ sớm đưa qua, lúc đó mấy sư phụ đều ở đó, nàng liền nói làm được nhiều, để mọi người cùng ăn một chỗ, lúc trước mấy sư phụ kia còn có chút tiếc nuối, chẳng qua giống như suy nghĩ Đỗ Tam Nương, bọn họ ăn cơm, cũng chỉ là muốn nghỉ ngơi một lát, liền bắt đầu làm việc, sớm hơn trước nửa canh giờ.

Trong phòng đều là mấy người lớn, lớn tuổi nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, là một lão thợ rèn, nhỏ tuổi nhất, cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, mấy người tụ cùng một chỗ, cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Lục Trạm sắp lấy vợ, thời gian càng đến càng gần, mấy người thỉnh thoảng cũng trêu ghẹo hắn, chỉ là da mặt Lục Trạm dày, mặc kệ bọn họ nói cái gì, đều cười ha hả cũng không tức giận.

Người trẻ tuổi nhỏ nhất kia họ Hà, mặc dù tuổi còn nhỏ hơn Lục Trạm, cũng đã kết hôn sinh con, hắn ta nhìn Đỗ Tam Nương cùng Lục Trạm đứng chung một chỗ, vóc dáng hai người này thật sự chênh lệch quá lớn, không thể kiềm chế được mà cười, chờ thân quên với Lục Trạm, còn cùng Lục Trạm nói đùa về nữ nhân, có điều hắn ta biết chừng mực, không dám đùa giỡn tiểu nương tử, chỉ chọc Lục Trạm.

Trong lòng Lục Trạm cảm thấy đây đều là bọn họ ghen tị, ghen tỵ mình cưới được mỹ nữ, trong lòng quá mức hâm mộ, mới trêu ghẹo mình.

Trong lòng Lục Trạm lâng lâng, không phải hắn thổi phồng, diện mạo và tính cách Tam Nương nhà hắn tốt như vậy, hiếm người nào có thể sánh được.

Sắc trời dần dần tối xuống, Đỗ Tam Nương thu dọn đồ đạc xong, lưỡng lự một lúc, mắt thấy sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, vẫn là ra cửa, trước khi đi đã nói với Dương thị mình đi xem Lục Trạm đã về nhà chưa, Dương thị mở to miệng, thở dài, cũng để tùy nàng.

Đỗ Tam Nương đi thẳng đến cửa tiệm, trong phòng thắp ngọn nến, đèn sáng trưng, Hà Côn còn chưa rời đi, đang dọn dẹp công cụ của mình, vừa nói: "Lục ca, đệ đi đây, ngày mai đệ sẽ đến sớm."

Vừa nói vừa cười hì hì: "Lục ca, có thể để tẩu tử làm điểm tâm cho đệ không, đệ ăn cơm do tẩu tử làm, giờ không ăn quen đồ ăn trong nhà."

Điều kiện gia đình Hà Côn không tốt lắm, nhà cũng xa xôi, ban đầu hắn ta là hỗ trợ trong cửa tiệm người khác, lần này đến làm việc chỗ Lục Trạm, cũng là trùng hợp, hắn ta có một vị thúc thúc trong tộc ở đây, quen biết Lục Trạm, biết được Lục Trạm đang tìm người hỗ trợ, liền giới thiệu cháu trai nhà mình.

Hà Côn ở xa, đừng nhìn thấy sắc trời còn chưa tối, chờ hắn ta trở về nhà, chắc chắn mặt trăng đã leo lên cao.

Hà Côn ra ngoài từ sáng sớm, nhưng chỉ ăn mấy cái bánh rán, trước kia không có bao cơm, Hà Côn cách nhà quá xa, cũng chỉ đem theo lương khô, ăn ở bên ngoài, tùy tiện tìm một chỗ dựa vào chợp mắt, và chờ đến giờ làm, sau đó tiểu tẩu tử đem cơm đến cho bọn họ, mỗi bữa đều có thịt, làm cho Hà Côn sướng đến phát điên, ước gì ngay cả cơm tối cũng sẽ ăn ở đây, đáng tiếc người ta chỉ bao có một bữa.

Lục Trạm nghe người ta giới thiệu đến Hà Côn, nếu lúc trước không phải thật sự quá thiếu người, thì hắn sẽ không dùng người như Hà Côn mới xuất sư chưa bao lâu, chẳng qua sau khi Hà Côn đến, mặc dù Lục Trạm thấy hắn ta còn trẻ con, kỹ năng vẫn còn chưa tốt, cũng may là chịu làm, Lục Trạm mới giữ hắn ta, nếu không đã đuổi hắn ta về sớm.

Chỉ là đến đây lâu, Hà Côn này hoàn toàn là một người lắm lời, Lục Trạm không biết sao người này lại lắm lời như thế.

"Còn muốn ăn điểm tâm, giữa trưa có phần của ngươi đã là không tệ rồi, tiểu tử ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Đi, ngươi cũng đừng có lề mà lề mề nữa, mau về nhà đi."

Lục Trạm mở miệng đuổi người.

Lúc này cũng không có người bên ngoài, mấy sư phụ khác đều đã đi, Hà Côn cũng không sợ người khác nghe thấy lời của mình, hắn ta cười hì hì nói ra: "Lục ca, ta biết huynh đang chờ tiểu tẩu tử, buổi sáng hôm nay huynh bảo tiểu tẩu tử đêm hôm nay đến, ta đã nghe thấy hết!"

Lục Trạm xụ mặt lại, đưa tay vỗ cái đầu của hắn: "Ngươi nghe cái gì mà nghe, ngươi nghe thấy thì thế nào, ngươi đã biết còn không mau cút đi về cho ta!"

Hà Côn hi hi ha ha nói: "Lục ca, huynh nói xem trời đã tối, huynh bảo tiểu tẩu tử đến đây, huynh muốn làm gì thế?"

Ban đầu Lục Trạm bảo Đỗ Tam Nương đến cũng không thật sự muốn làm gì, giống như hắn nói, nếu mà Đỗ Tam Nương mà không đến, có lẽ hắn đã quên hết thời gian. Đây không phải lời nói dối, đương nhiên, còn có một điểm, đương nhiên là hắn có thể nhìn thấy nàng nhiều hơn.

Thấy Lục Trạm có chút giận, gì côn cười đùa tí tửng nói: "Lục ca, đừng nóng giận, tiểu đệ hiểu mà, tiểu đệ hiểu mà! Giữa nam nhân và nữ nhân, không phải là chuyện kia sao. Chỉ là Lục ca, mặc dù tuổi của tiểu đệ nhỏ hơn huynh một ít, nhưng cũng đã thành thân, tiểu đệ chính là muốn cho huynh một lời khuyên, với dáng người này của Lục ca, chắc hẳn chỗ kia không có nhỏ đi."

Lục Trạm nghe vậy mặt đen thui lại, cho dù là ai bị người ta nói về phương diện kia, cũng sẽ không cao hứng, hơn nữa hắn cùng Hà Côn không có thân thiết đến mức nói đến chuyện đó, cho đến Hướng Tam, Lục trạm cũng chưa từng cùng hắn ta nói qua chuyện riêng tư.

Hà Côn thấy mặt hắn đen lại, vội nói: "Lục ca, huynh cũng đừng có tức giận, tiểu đệ là thật lòng. Không có lừa Lục ca, về phương diện này tiểu đệ tự nhận hiếm có người nào có thể so sánh được, đương nhiên chắc chắn Lục ca mạnh hơn ta nhiều, ta cưới nương tử của ta, đơn giản chính là một lời khó nói hết, ta cùng nương tử ta ở chung mấy tháng có thể động phòng được. Huynh nhìn dáng người tẩu tử nhỏ như vậy, chỉ sợ đêm động phòng hoa chúc còn không phải bị dọa sợ, nếu mà nữ nhân sợ hãi, tuyệt đối không thể ép buộc, nếu không sẽ làm bị thương. Lục ca, huynh cũng sắp thành thân, tiểu đệ cũng không có gì lấy ra cho được, ngược lại là có một thứ, là do tổ tiên truyền lại, đảm bảo huynh cần dùng đến!"

Nói xong Hà Côn lấy một lọ màu đen trong tay nải ra, nháy mắt ra hiệu nói: "Cái này, sau này huynh hãy dùng nó trên người tẩu tử, đảm bảo hai người các ngươi..."

Hà Côn dừng lại không nói gì, chỉ lộ ra một nụ cười hiểu ngầm, mặt Lục Trạm hoàn toàn đen thui, Hà Côn hi hi ha ha nâng cái tay nải mình lên, quay đầu liền chạy, vừa nói: "Lục ca ngươi phải nhớ kỹ lời của tiểu đệ, tiểu đệ đi đây."

Lục Trạm nghiến răng nghiến lợi, siết chặt quả đấm, cơ bắp cả người đều căng cứng, thấy Hà Côn chạy đi, hắn tức giận chậc một tiếng, ngược lại tên tiểu tử này chạy nhanh, nếu không hắn nhất định dạy dỗ tên nhóc này một trận! Tiểu tử thối này nói lời gì mà khó nghe, hắn còn chưa thành thân đâu, liền nguyền rủa đêm tân hôn của hắn rồi!

"Phi phi phi..." Lục Trạm hô hào bên trong miệng, làm gì có chuyện đó như tên tiểu tử kia nói!

Lục Trạm nhìn chằm chằm vào cái bình kia, cầm lên quả thực là muốn ném nó vào lò lửa, rõ ràng tên tiểu tử thối này đang trêu chọc hắn!

"Lục đại ca, huynh thật sự không trở về sao?"

Ngoài cửa vang lên âm thanh của Đỗ Tam Nương, Lục Trạm đưa lưng về phía nàng, nghe thấy nàng đã tới, vội nhét bình kia vào trong ngực, giả vờ chỉnh sửa y phục, một bên quay đầu lại, hỏi: "Tam nương đến khi nào vậy? Ta không nghe thấy tiếng động nào."

"Ta vừa mới đến thôi."

Đỗ Tam Nương cười nhếch miệng: "Bọn họ đã đi hết rồi sao?"

Lục Trạm ừ một tiếng, trong lòng yên tâm chút, cũng may Tam Nương không nghe thấy những lời vừa rồi của tiểu tử thối Hà Côn, nếu không hắn thật sự sẽ đánh tên tiểu tử kia!

Đỗ Tam Nương vào phòng, thấy trên bàn đặt rất là nhiều công cụ, lửa trong lò bếp còn chưa có tắt, nàng nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Sao thế, huynh còn định đêm nay lại thức nữa sao?"

Lục Trạm cười hì hì nói: "Ta làm gì còn dám thức đêm, hôm nay xong sớm công việc, về nhà đi ngủ."

Này còn chưa chắc đâu! Đỗ Tam Nương mím môi, lại sợ hắn chỉ nói thôi, lại nói: "Mau tranh thủ dọn đồ đạc, chúng ta về nhà thôi."

Câu “Chúng ta về nhà”, làm cho trong lòng Lục Trạm tràn đầy vui vẻ, hắn nói: "Không cần dọn gì hết, giờ đi thôi!"

Đỗ Tam Nương nói: "Tối nay ta làm món cá, vừa rồi không có đưa đến cho huynh, huynh trở về cùng ta ăn đi."

Tối nay là Đỗ Tam Nương cố ý không đưa đến, chính là muốn ép hắn không thức khuya nữa, người này chính là không yêu quý thân thể của mình, buổi tối hôm qua liền không ngủ, hôm nay bận từ sớm đến chiều muộn, chính là cơ thể làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi!

"Được rồi, muội nói gì thì chính là cái đó."

"Vậy huynh mau khóa cửa, chúng ta đi thôi."

Đỗ Tam Nương nói.

Lục Trạm gật đầu cười, đi thổi tắt ngọn nến, lúc nãy tia sáng cuối cùng tắt đi, lại còn có một quy trình quan trọng chưa làm xong, liền đốt mấy cây ngọn nến ở trong phòng, lúc này thổi tắt ngọn nến, toàn bộ phòng tối đen như mực, chỉ là bếp lò vẫn còn lóe lên ánh sáng đỏ rực.

Sắc trời ở bên ngoài đã hoàn toàn tối, Đỗ Tam Nương đứng ở đó chờ hắn, Lục Trạm thổi ngọn nến rồi xoay đầu lại, trong bóng tối dáng người của nàng trở nên mơ hồ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng có hạn, Lục Trạm nhìn không rõ lắm, nhưng lại có thể thấy rõ đôi mắt to trong trẻo của nàng, sóng nước lấp lánh, nhìn hắn không hề chớp mắt.

Trái tim Lục Trạm như bị thắt lại, cũng không biết vì sao, hình ảnh này làm cho đáy lòng hắn trở nên mềm nhũn, thường ngày hắn cũng hay gặp nàng, đã nhìn thấy nhiều mặt của nàng, nhưng chưa từng thấy thấy nàng nhìn mình chăm chú như vậy.

"Tam Nương..." Hắn đi tới, trực tiếp bắt lấy tay nàng.

Vốn dĩ Đỗ Tam Nương đang chờ hắn thổi ngọn nến rồi cùng nhau đi về, căn bản không nghĩ đến hắn sẽ nắm tay mình.

Đỗ Tam Nương giật một cái, không có rút ra, cũng mặc kệ cho hắn nắm, rồi nói: "Chúng ta về nhà thôi, cha nương đang chờ."

Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng, miệng nàng khẽ đóng khẽ mở, trong lòng của hắn giống như là bị người ta trêu chọc vậy.

Lục Trạm có thể thề rằng trước đó mình không có suy nghĩ gì khác, nhưng lúc này cũng không biết là vì sao, chờ hắn kịp phản ứng lại, đôi môi đã tiến lên phía trước.

Hắn nhẹ nhàng di chuyển tới, mang theo vài phần thăm dò, lại bảo đảm mình sẽ không làm tổn thương nàng, thân thể nàng có chút cứng ngắc, Lục Trạm vươn thẳng tay ôm chặt người kia, dường như muốn khảm sâu vào trong ngực mình.

Hơi thở hắn nóng rực, nhưng lúc hôn nàng cũng chẳng hề vội vã như vậy, đôi môi hắn đang khẽ run rẩy, nhẹ nhàng đặt xuống, rất là quý trọng, cùng với cánh tay đầy lực của hắn khác nhau rất nhiều.

Rất nhanh Đỗ Tam Nương bình tĩnh lại, đây là người nam nhân nàng thích, cũng sẽ là trượng phu của nàng, nàng cũng khẽ đáp lại.

Vốn dĩ trong lòng Lục Trạm có chút thấp thỏm không yên, sợ nàng sẽ tức giận, càng sợ hơn là nàng sẽ đẩy mình ra, nhưng nàng lại không có làm gì hết, ngoan ngoãn để mình ôm lấy, hơn nữa còn hôn lại mình! Điều này lập tức làm cho sự tự tin của Lục Trạm tăng mạnh, liền vứt bỏ những suy nghĩ khác, chuyên tâm hôn nàng.

Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, người nàng dính sát vào hắn, chiếc y phục mỏng kia căn bản không hề che giấu được nhiệt độ của đối phương, khiến cho người ta phát hoảng.

Đỗ Tam Nương nhắm mắt lại, trong lòng nàng chỉ muốn nói một câu, quả nhiên là bê tảng đá đập vào chân mình.

Lúc trước bởi vì hắn không có kinh nghiệm gì, liền trêu chọc hắn, nhưng xem ra hôm nay, hắn chẳng những học xong, ngược lại là từ một suy ra ba, thông minh đến dọa người.

Trong miệng nàng phát ra tiếng ô ô, thể hiện sự bất mãn của mình.

Hai tay Lục Trạm siết chặt thành quả đấm, hắn biết là không thể tiếp tục được nữa, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sợ mình sẽ nhịn không được!

Buông tay ra, Lục Trạm ngẩng đầu lên, mặc dù bắt nạt nàng, nhưng trong lòng Lục Trạm không hề thấy áy náy chút nào, hắn nhìn Tam Nương không hề chớp mắt, hỏi: "Muội sợ ta sao?"

"Ta không sợ."

Nàng thấp giọng trả lời, giọng nói kia nhỏ lại vừa khàn.

Ngược lại lần này Đỗ Tam Nương thấy rất là xấu hổ, cúi đầu xuống.

Lục Trạm mím môi một cái, nắm tay của nàng nói: "Muội ra ngoài đã lâu, nếu là giờ mau về đi, cha và nương sẽ lo lắng cho muội đó."

Đỗ Tam Nương nghe vậy lại ảo não, nàng ra ngoài chỉ để bảo hắn trở về, ai ngờ lại cùng hắn làm những chuyện kia.

Lục Trạm khóa cửa lại, hắn vươn tay ra sờ lên bờ môi Đỗ Tam Nương, vừa nói: "Hình như có chút sưng lên, lát nữa về đừng có để bị nhìn thấy."

Đỗ Tam Nương tức giận vung tay lên đánh hắn mấy lần, còn không phải do hắn gây ra.

Mặc dù tức giận, nhưng Đỗ Tam Nương vẫn nhớ kỹ, chờ đến khi hai người trở về nhà, Lục Trạm liền đi tìm Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh nói chuyện, Đỗ Tam Nương liền nhân cơ hội về phòng mình trước.

Sau khi dọn nhà, Tam Nương cùng Tứ Nương đều có phòng riêng của mình, Đỗ Tam Nương đi vào phòng, vội vàng cầm gương đồng soi, cái gương đồng này nhìn không rõ lắm, hình như có hơi sưng lên, chỉ là cái người trong gương đồng, sắc mặt tràn đầy tình yêu, đuôi lông mày khóe mắt đều là vô hạn phong tình, Đỗ Tam Nuong nhìn vào liền bị dọa sợ, đây chính là nàng sao?

Đỗ Tam Nương cảm thấy mình rất là may mắn khi không có gặp cha mẹ trước, nếu không bị bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này, thì thật sự là mất hết mặt mũi!

Hôm nay Dương thị nghe ữ nhi nói hôm qua Lục Trạm lại thức khuya, lúc này hắn đến đây, đương nhiên là phải nói hắn một trận, Lục Trạm chỉ cười hì hì, một mặt đồng ý, Dương thị nói xong cũng không nói nữa, không thấy nữ nhi đâu, lúc này bà mới nói: "Tam Nương đâu? Sao không thấy con bé?"

Lục Trạm nói: "Tam Nương nói là đến phòng bếp hâm đồ ăn cho con, con đến gặp cha mẹ trước."

Dương thị ừ một tiếng, lại nói: "Cửa tiệm kia của con còn phải bận rộn trong bao lâu nữa? Nếu thật sự là quá nhiều, con cũng không cần phải vội, chờ qua hôn sự của con và Tam Nương lại tiếp tục làm. Đừng để cho mình mệt mỏi, dù sao cũng sắp làm tân lang, phải chú ý nhiều một chút."

Lục Trạm vội nói vâng.

Đỗ Tam Nương từ trong phòng ra, liền đi thẳng đến phòng bếp, lấy một chậu nước lạnh, cầm khăn lau cái mặt, lúc này mới xem đồ ăn trong nồi còn nóng không, mở nắp nồi ra, bên trong còn bốc hơi nóng, Đỗ Tam Nương ở trong phòng gọi: "Lục đại ca, mau tới ăn cơm."

Dương thị nghe vậy, lúc này mới thả Lục Trạm đi: "Con mau đi ăn đi, ăn xong còn về nhà nghỉ ngơi sớm."

Lục Trạm đi vào phòng bếp, Đỗ Tam Nương múc một chén cơm lớn cho hắn: "Mau ngồi xuống ăn đi, cũng không biết có đủ không nữa."

Ban đêm nàng lười biếng, chỉ còn lại cơm thừa lúc trưa, không có nấu món mới, cũng chỉ vừa đủ, chỉ là sức ăn của Lục Trạm rất lớn, chỉ còn có một bát hình như không đủ cho hắn.

"Ta luộc trứng gà cho huynh."

Lục Trạm vung tay áo: "Không cần, tối nay lại không có làm việc, ăn no bụng để làm gì chứ."

Hắn đứng trước lò bếp ăn cơm, Đỗ Tam Nương ngồi trên ghế, nàng nhìn hắn ăn rất ngon lành, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười.

Nàng thích nhìn dáng vẻ khi ăn của hắn, lúc hắn ăn cơm rất là chuyên tâm, sẽ không hề lãng phí chút nào, lúc ăn cơm cũng sẽ không phát ra tiếng chép miệng.

Lục Trạm ăn nửa bát cơm, quay đầu nhìn nàng: "Muội có còn muốn ăn thêm nữa không?"

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Ta không đói bụng, chính là nhìn huynh ăn cơm ngon, ta rất là vui. Đối với người nấu cơm, điều thành tựu nhất không phải là làm cái gì, mà là đồ ăn của mình được người ta ăn sạch, nhìn dáng vẻ này của ngươi, ta cảm thấy trù nghệ ta rất tốt."

Lục Trạm cười nói: "Vốn dĩ trù nghệ của muội rất tốt, về sau dù muội làm món gì, ta cam đoan toàn ăn sạch!"

Đỗ Tam Nương cắt một tiếng: "Hiện tại thì nói dễ nghe, sau này đừng bắt bẻ nói không thể ăn cái này không thể ăn cái kia!"

"Bắt bẻ? Ta làm gì có tư cách bắt bẻ, có đồ ăn cũng là không tệ rồi!"

Lục Trạm vừa cười vừa nói.

Vẻ mặt Đỗ Tam Nương tối sầm lại, nghĩ đến cuộc sống lúc nhỏ của Lục Trạm, hắn trải qua không biết bao nhiêu bữa đói bữa no, nàng còn nhớ rõ lúc trước mới quen hắn không lâu, nàng đi nấu cơm cho hắn, hắn nói lời cảm tạ cực kỳ thành khẩn.

Người như hắn, mặc kệ sau này như thế nào, đối với đồ ăn đều sẽ tôn trọng theo bản năng, hắn biết mùi vị đói bụng, cho nên hắn chưa từng bắt bẻ.

Đỗ Tam Nương nghĩ, dù cho mình làm khó ăn, hắn cũng sẽ ăn hết.

"Sau này mỗi ngày ta đều sẽ ở nhà nấu cơm cho huynh."

Nàng khẽ nói.

Lục Trạm nhìn chằm chằm nàng, nụ cười bên miệng càng lúc càng lớn, hắn gật đầu: "Được..."

Ăn cơm xong, Lục Trạm ở lại không bao lâu liền trở về, Dương thị nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Đứa nhỏ này thực sự có tâm nhãn, vừa rồi ta đã nói với hắn, dù không có thời gian, cũng không thể để cơ thể ngã xuống được, này sắp làm tân lang, không thể không kiêng kỵ được."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Nương nói đúng lắm, chắc chắn sau này huynh ấy sẽ không như vậy nữa. Nương, đã muộn rồi, nữ nhi đi ngủ đây."

Dương thị phất phất tay: "Đi đi, trong thời gian này con cũng đi nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt, khí sắc mới tốt, mới làm một tân nương tử xinh đẹp được."

——

Tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, lần này là đỗ Tam Nương mở cửa, mở cửa phòng ra, thấy Đỗ Phương đứng ở trước cổng, Đỗ Tam Nương có chút ngạc nhiên, vốn cho rằng hôm đó sau khi bị nàng đuổi đi, thì nàng ta sẽ không đến nữa, không ngờ đến mới có mấy ngày, nàng ta lại tới.

Đỗ Phương nhìn Đỗ Tam Nương, cười nói: "Tam Nương, hình như muội rất kinh ngạc khi thấy ta."

Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta nói: "Là thật kinh ngạc, không ngờ ngươi lại đến nữa!"

Đỗ Phương cười một tiếng, cất bước đi vào: "Đều là thân thích, thân thích qua lại với nhau không phải rất bình thường sao?"

Thân thích?

Khóe miệng Đỗ Tam Nương cong lên, Đỗ Phương nàng ta sẽ coi một nhà của mình là người thân đó mới là lạ! Chỉ sợ là trong lòng hận chết bọn họ, ngược lại ngoài miệng nói những lời dễ nghe.

"Nhị thúc, Nhị thẩm..."

Dương thị thấy Đỗ Phương lại tới, cũng rất là kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới Đỗ Phương sẽ đến lần nữa! Ngược lại Đỗ Hoa Thịnh là người bình tĩnh đầu tiên, cười cười, bảo Đỗ Phương ngồi xuống.

Dương thị ở bên cạnh thấy Đỗ Hoa Thịnh lại tái phát bệnh cũ, trong lòng tuy rất là tức giận, rốt cuộc vẫn là không nói gì để giữ thể diện cho ông ấy.

"Nhị thúc, cũng sắp đến hôn sự của Tam Nương, nếu cần giúp đỡ cái gì, người cứ nói, con mà giúp được sẽ giúp hết sức."

Đỗ Phương vừa cười vừa nói.

Dương thị nói: "Tam Nương chỉ gả vào một tiểu môn hộ, cũng không phải là đại hộ nhân gia, không có nhiều lễ tiết, chúng ta đã chuẩn bị hôn sự thỏa đáng rồi."

Giọng điệu cứng rắn cũng không dọa cho Đỗ Phương lùi bước được, Đỗ Phương lại nói: "Tuy là tiểu môn hộ, thì lễ nghĩa cũng không thể thiếu, Tam Nương là một cô nương tốt, cũng không thể để chịu uất ức được. Con đã đặt đồ nữ nhi gia cho Tam Nương, coi như là bổ sung thêm của hồi môn cho Tam Nương."

"Chúng tôi đã chuẩn bị xong đồ cưới cho nàng, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nhà chồng của nàng cũng không chê."

Dương thị chẳng muốn có chút liên quan nào với cả nhà Đỗ Hoa Luân, bọn họ đã bỏ ra giá đắt như thế, cũng không thể vì dăm ba câu của Đỗ Phương thì có thể nói chuyện vui vẻ lại với nhau được!

Ở trong lòng Dương thị, chỉ nghĩ Đỗ Phương đến cửa là ý của Đỗ Hoa Luân, ngày đó Đỗ Hoa Luân bị phạt, đã mất sạch danh dự, nếu không phải bởi vì có mối quan hệ thông gia với Tạ gia, chỉ sợ là đi ra ngoài đều bị người ta nhổ nước bọt! Với loại người lòng dạ đen tối như Đỗ Hoa Luân, hiện tại biết thanh danh không tốt, liền muốn để Đỗ Phương ra mặt, để xoa dịu quan hệ hai nhà, hắn ta đúng là nằm mơ!

Nụ cười trên mặt Đỗ Phương trở nên cứng ngắc, nếu không phải nàng ta còn có mục đích của mình, thật sự là muốn trở mặt, thật sự nể mặt mũi mà không cần, thật sự tưởng mình là quý nhân sao!

Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nhìn Dương thị cùng Đỗ Phương giao chiến, mặc dù Đỗ Phương còn đang cười, nhưng rõ ràng vẻ mặt đã không còn nhịn được, trong lòng không khỏi cười thâm, rốt cuộc Đỗ Phương này bị điên cái gì, rõ ràng biết được khi đến cửa không được chào đón, còn không biết xấu hổ mà đến, hoàn toàn chính là tự chuốc nhục nhã.

"Muốn nói thêm của hồi môn, chỉ sợ là không ổn."

Đỗ Tam Nương vừa cười vừa nói: "Lúc trước chúng ta đã bị trục xuất khỏi tộc, bây giờ đã không còn quan hệ gì với Đỗ gia, đương nhiên không có quan hệ gì với các ngươi. Tạ phu nhân đến cửa, chúng ta không đảm nhận nỗi hai câu Nhị thúc Nhị thẩm này, họ hàng Tạ gia, đều là không phú thì quý, chúng ta cũng không dám trèo cao. Tuy nhà chúng ta nghèo, nhưng mà có cốt khí, không cần làm đồ cho chúng ta, chúng ta cũng không cần."

Nụ cười Đỗ Phương không nhịn được nữa rồi, lời này Đỗ Tam Nương chẳng phải là đang chế nhạo mình không có cốt khí sao! Chiếc khăn trong sắp bị bóp nát, Đỗ Phương nghiến răng nghiến lời, nhìn Đỗ Tam Nương, trước kia nàng ta thật sự đã khinh thường nàng, miệng lưỡi sắc bén như vậy, chỉ hai ba câu đã nói trúng trọng điểm.

Chỉ là Đỗ Tam Nương còn muốn làm họ hàng với Tạ gia, mặt mũi này đúng là lớn, một người sa cơ thất thế, ai thèm quan tâm đến.

Tuy Đỗ Phương đã đến Tạ gia, nhưng cuộc sống ở Tạ gia không hề dễ dàng.

Nhà chồng quá mức cường thế, có tiền, ngay cả chính nhà mẹ đẻ nàng Tạ gia còn không thuận mắt, càng đừng nói đến họ hàng khác của Đỗ gia.

Đỗ Phương đến Tạ gia, chính cha nương mình còn rất ít đến cửa, họ hàng Đỗ gia ngoại trừ lần đưa thân kia, rốt cuộc vẫn chưa từng tới.

"Tam Nương, ta biết chuyện lúc trước, đều là nguyên nhân bắt nguồn từ ta, nhưng không phải ta cũng là người bị hại sao? Nói thật, nguyên nhân đó cũng là do bà nội, bà ấy thu sính lễ người khác rồi tự tiện hứa hôn là không đúng, nhưng ta cũng là bị liên lụy, cha ta còn vì vậy mà bị trách phạt, nhưng tục ngữ có nói, máu mủ tình thâm, một bút cũng không viết ra được hai chữ Đỗ, bây giờ ta là thật lòng đến nhận lỗi, thật sự muốn khôi phục tình thân giữa hai nhà."

Đỗ Phương nói xong còn giả vờ cầm khăn lau nước mắt: "Ta biết trước kia ta cũng đã làm ra chuyện sai, làm tổn thương muội muội, nhưng khi đó tuổi ta còn nhỏ, chưa trưởng thành, cũng chỉ là cảm thấy chơi vui, đều đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ muội còn canh cánh chuyện kia trong lòng?"

Đỗ Tam Nương gần như bật cười thành tiếng, trên đời này lại có những người không biết xấu hổ như vậy, ngươi nói lý với hắn, hắn lại nói tình cảm với ngươi, ngươi nói tình cảm với hắn, hắn liền lại giảng đạo lý với ngươi, tóm lại chính là sai đều là người khác, bọn họ đều là vô tội, dù bọn họ có phạm sai lầm, cũng nhất định phải được tha thứ, nếu khong6g chịu tha thứ thì chính là đối phương sai.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Ngươi đi đi, ta không muốn nói những chuyện kia với người không biết phân rõ phải trái. Đỗ Phương, rốt cuộc ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, các ngươi cùng những người xung quanh các ngươi, chúng ta đều không muốn tiếp xúc, nếu như đã hư thì cần gì phải sửa?"

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.