Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng cho rằng ta không có cách nào bắt ngươi

Phiên bản Dịch · 3738 chữ

Đỗ Phương đỏ mặt bỏ đi, mặc dù da mặt nàng ta dày, cũng không thể bị Đỗ Tam Nương chế nhạo như thế mà vẫn còn tiếp tục cười nói được lập tức liền phất ống tay áo một cái rồi rời đi.

Đỗ Tam Nương thấy nàng ta đã bỏ đi, trong lòng rất thoải mái, rốt cuộc cũng đã đuổi được người ta, nghĩ đến nếu Đỗ Phương lại không biết xấu hổ mà đến lần thứ 3 nữa, thì thật sự phải thay đổi cách nhìn về bộ mặt dày của nàng ta!

Dương thị nói: "Ta đã nói mà, Đỗ Phương này làm gì có lòng tốt như vậy, còn không phải chính là chủ ý của đôi phu thê kia, bây giờ biết được khó làm người, liền muốn đến cửa để xoa dịu quan hệ, ta nhổ vào, lúc trước coi thường người ta, có bản lĩnh thì tự nắm giữ đi, rời khỏi Tạ gia, Đỗ Hoa Luân hắn ta còn không bằng cái rắm!"

Đỗ Hoa Thịnh cực kỳ đau đầu, giơ tay nói: "Lần sau không gặp là được rồi, nếu Đỗ Hoa Luân dám đến cửa, ta nhất định sẽ đuổi hắn ta đi!"

Đỗ Tam Nương cười nói: "Con thấy bọn họ cũng không dám đến cửa đâu, nếu mà đến lại bị đuổi đi, thì thật sự sẽ mất hết thể diện!"

Dương thị cũng cười khẽ gật đầu: "Đã lãng phí đến giờ này, ta đã không làm gì hết cả."

Lần này Đỗ Phương tức đến muốn bể phổi, vốn dĩ là muốn lừa Đỗ Tam Nương vào phủ, đến lúc đó sẽ làm cho nàng đau mà không dám kêu, nếu như Trí Viễn và nàng có quan hệ phu thê, đến lúc đó nàng ta sẽ nghĩ cách cho Khâu thị đến bắt gian, vậy mới chơi vui được, không nói đến hôn sự của nàng bị hỏng, bị Trí Viễn chiếm thân thể, dù Trí Viễn có chịu trách nhiệm, thì chẳng qua trong viện lại có thêm một di nương thôi, nhưng Khâu thị kia cũng không phải là một người rộng lượng, nếu Đỗ Tam Nương rơi vào trong tay nàng ta, không chết cũng phải mất nửa cái mạng! Đáng hận chính là sự tính toán của nàng ta, Đỗ Tam Nương sống chết thế nào cũng không mắc câu, thật sự là làm cho nàng ta không còn cách nào khác.

Trở lại Tạ gia, có lẽ là vì đoạn đường quá tức giận, Đỗ Phương thấy đau bụng, đau đến mức mặt nàng ta trở nên trắng bệch, rất nhanh dưới thân xuất hiện màu đỏ, dọa cho Đỗ Phương vội kêu Xuân Nha đi gọi đại phu đến.

Tạ Duệ đang bận rộn trong cửa tiệm, nghe thấy người trong phủ chạy đến nói phu nhân đau bụng chảy ra máu, lập tức sắc mặt trắng bệch, ném mọi chuyện trong tay xuống rồi vội vàng về nhà.

Đỗ Phương bị động thai, kinh động đến bà mẫu, vội vàng tới, mặc dù vẫn là ghét bỏ xuất thân của Đỗ Phương, nhưng hôm nay trong bụng Đỗ Phương có đứa trẻ, hơn nữa cái thai này có thể là một nhi tử, ở trong phủ Đỗ Phương rất được coi trọng.

Tạ Bân cũng đến, hôm nay hắn ta không có đi ra ngoài, nghe thấy Đỗ Phương bị động thai, lập tức liền chạy về phía viện tam đệ.

"Nương tử, nàng bị sao thế? Hài tử có ổn không?"

Tạ Duệ chạy nhanh vào phòng, lôi kéo tay Đỗ Phương hỏi.

Sắc mặt Đỗ Phương tái nhợt, trước đó nàng ta quả thật bị dọa sợ, đặc biệt là thấy máu đó, nàng ta cứ tướng đứa bé này sẽ không còn.

Gương mặt trắng bệch, hai tay Đỗ Phương ôm chặt bụng, nhìn Tạ Duệ, nước mắt chảy ra: "Phu quân..."

"Lão tam, vợ ngươi không có chuyện gì, chính là bị động thai khí, đại phu đã sắc thuốc, sau này ở trong phủ dưỡng cho tốt, đừng có chạy khắp nơi."

Lão nương Tạ Duệ nhìn con dâu và con trai, bà ta đã bất mãn hành động của Đỗ Phương thường ngày chạy về nhà mẹ đẻ, nếu không phải nghĩ đến khối thịt trong bụng Đỗ Phương, bà ta đã sớm trách móc thê tử lão tam một trận.

Tạ Bân ở bên cạnh cười nói: "Nương, nếu tam đệ đã trở về, người cũng đừng tức giận. Về sau tam đệ ở đây, đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho tam đệ muội."

Trước đó tinh thần Tạ Duệ cứ tập tung vào trên người Đỗ Phương, khi vào phòng không có chú ý ai đến, lúc này ngẩng đầu lên, thấy trong phòng mình ngoại trừ nương ra, đại ca cũng có ở đây, trong lòng Tạ Duệ hơi nghi hoặc một chút, sao đại ca lại chạy đến trong viện mình.

Đỗ Phương thấy Tạ Duệ nhìn Tạ Bân, trong lòng rất là khẩn trương, nàng ta cũng không ngờ Tạ Bân sẽ đến, nhưng khi đó nàng ta sợ hãi hài tử không còn, làm gì có thời gian đi kiêng kỵ cái khác, lúc này mọi chuyện đã yên ổn, vừa rồi nàng ta nghĩ đến mà cảm thấy sợ.

"Phu quân..." Đỗ Phương yếu ớt nhìn Tạ Duệ, hắn ta nhìn vẻ mặt tiều tụy của thê tử mình, liền quên mất mình định nói gì.

Tạ Bân vịn tay mẫu thân, nói ra: "Nương, chúng ta cũng trở về thôi, đã có tam đệ ở đây rồi."

Lúc này hài tử trong bụng đã giữ được, Tạ Bân bình tĩnh lại thì liền thấy kinh sợ, hắn ta là một đại nam nhân, làm đại bá vậy mà không chú ý đến thân phận chạy đến viện tam đệ, hắn ta đã quá bất cẩn, lúc này thừa dịp lão tam chưa lấy lại tinh thần, thì hắn ta phải rời đi thật nhanh.

"Lão đại, sao con cũng đến đây?"

Nghe thấy nương hỏi, Tạ Bân liền cười nói: "Con cũng sau khi nghe nói, nghĩ đến tam đệ không có ở trong phủ, sợ xảy ra sơ suất gì, nên đến xem một chút. Cái thai này của tam đệ muội, có thể là một nam nhi, nếu lần này xảy ra sai sót gì, dù sao đó sẽ là trưởng tôn Tạ gia của chúng ta..."

Tạ Bân lấy ra một lý do thoái thác, tập trung vào trưởng tôn, Tạ gia mong chờ cháu trai đã rất nhiều năm, cho dù đứa trẻ trong bụng Đỗ Phương còn chưa có ra đời, bọn họ cũng không dám mạo hiểm chút nào.

"Lão đại nói đúng lắm, ta thấy vẫn nên nói chuyện với cha ngươi, trong khoảng thời gian này bớt sắp xếp công việc cho lão tam, để nó ở nhà chăm sóc thê tử cho tốt. Thê tử của lão tam này, không có gì cứ chạy về nhà mẹ đẻ, người không biết, còn tưởng rằng Tạ gia chúng ta khắt khe con dâu!"

Lúc Khâu thị nhận được tin tức, trong phòng cười nửa ngày, nàng ta ước gì khối thịt trong bụng của tiểu tiện nhân tam phòng kia cứ như vậy mà bị mất đi.

Khâu thị đến Tạ gia nhiều năm như vậy, chỉ sinh ra hai nữ nhi, những năm này bụng lại không có động tĩnh, nàng ta đã thử qua nhiều cách, thắp hương bái Phật, uống đủ loại phương thuốc gia truyền, nhưng chính là không thấy bóng dáng hài tử đâu.

Khâu thị hiểu được nhà chồng có ý kiến với mình, nếu không phải nhà mẹ đẻ đắc lực, chỉ sợ nàng ta đã sớm bị Tạ gia bỏ.

Khâu thị không sinh được nhi tử, đương nhiên không muốn nhìn thấy những nữ nhân khác sinh con, chính nàng ta khống chế mấy nữ nhân trong viện của mình ngăn không cho bọn họ sinh con cho hắn ta, nàng ta không có xen vào chuyện các phòng khác, cũng may nhị phòng cũng chỉ có khuê nữ, không có nhi tử, nên Khâu thị mới cảm thấy được cân bằng.

Nhưng ai ngờ thê tử của lão tam kia, trước đó vài ngày nói sẽ bỏ, không ngờ nữ nhân kia thật là lợi hại, ở nhà mẹ đẻ mà cũng có thể quyến rũ tam đệ, bây giờ trong bụng có khối thịt kia, còn chưa biết là nam hay nữ đâu, bà bà liền cứ có thứ gì tốt đều đưa đến viện tam phòng, nếu nữ nhân đó thật sự sinh ra trưởng tôn cho Tạ phủ, chẳng phải đuôi nữ nhân kia sẽ vểnh lên trời.

Khâu thị ở trong phòng cười, cũng không có muốn qua đó xem, thật sự mà đi xem, cũng phải là nữ nhân kia rơi mất cái khối thịt trong bụng, thì nàng ta sẽ qua đó nhìn một cái!

"Phu nhân..."

Hai mắt Khâu thị sáng lên “Sao thế, tiểu tiện nhân kia mất hài tử?"

Cúc Nguyệt cắn môi, nhìn phu nhân lắc đầu.

Khâu thị thấy mọi chuyện xảy ra không giống như mình tưởng tượng, vô cùng bực bội: "Ngược lại vận khí nàng ta rất tốt, nghe nói là chảy máu, vậy mà cũng không có mất!"

Cúc Nguyệt là người duy nhất bên cạnh Khâu thị không có bị Tạ Bân nhúng chàm, nên rất được lòng Khâu thị, Cúc Nguyệt tiến đến bên tai Khâu thị, đem những tin tức mình nghe được nói hết.

Lập tức gương mặt Khâu thị liền xụ xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng:"Tiện nhân này! "

Khâu thị tràn ngập lửa giận, hận không thể ngay lập tức đến viện lão tam bắt người.

Cúc Nguyệt nói: "Phu nhân, ngài không thể đi, lão phu nhân cùng Đại công tử vừa đi, Tam công tử cũng quay về rồi, nếu giờ mà ngài qua đó..."

Đôi mắt Khâu thị đỏ hoe: "Tiểu tiện nhân này, có nam nhân còn thông đồng chồng của người khác... "

"Xuỵt... Phu nhân, lời này ngài cũng không thể nói, chuyện không có chứng cứ, có lẽ đại công tử đến đó vì chuyện khác..."

"Phi..." Vẻ mặt Khâu thị tràn đầy không tin: "Ta còn không biết hắn sao, vợ chồng nhiều năm như vậy, ta còn không rõ hắn là người như thế nào? Những năm này hắn cùng lão tam không hòa thuận, có khi nào thấy hắn qua viện lão tam không, lại cứ vào lúc này nữ nhân kia xảy ra chuyện, ngược lại hắn chạy đến đó..."

Lúc này Khâu thị đã cho rằng tiểu tiện nhân Đỗ thị kia đã thông đồng với nam nhân của mình, càng nghĩ càng tức giận, Khâu thị đi thẳng đến viện tử Tạ Bân.

Tạ Bân hiếm khi đến phòng Khâu thị, tuy hai người họ là phu thê, lại cũng không ở chung một cái viện, Tạ Bân vừa trở về phòng, còn chưa kịp uống một ngụm trà nghỉ một chút thì nghe Khâu thị đi một đường mắng tới, Tạ Bân đối với người thê tử vô cùng phiền chán, lập tức liền muốn dặn người hầu nói hắn ta không có ở đây, muốn ngăn Khâu thị lại.

Chỉ là Tạ Bân còn chưa kịp đi nói, Khâu thị đã đẩy cửa ra đi vào, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ chỉ vào hắn mắng: "Họ Tạ kia, ngươi không biết xấu hổ, làm ra chuyện có lỗi với ta? "

Tạ Bân thấy dáng vẻ một đàn bà đanh đá chửi đổng của nàng ta, cau mày nói: "Chửi cái gì thế? Ta vừa trở về liền mắng, khi nào Tạ gia ta đối xử ngươi thiệt thòi, có lỗi với ngươi hả?"

Khâu thị tức giận đến mức khuôn mặt run rẩy: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Ngươi không biết xấu hổ, ngay cả đệ tức phụ cũng muốn chiếm lấy sao?"

Quả nhiên Tạ Bân thẹn quá hóa giận: "Ta niệm tình ngươi là thê tử của ta, nên nhiều lần nhường nhịn, Khâu thị, ngươi đừng hòng cho thể diện mà không muốn, chẳng lẽ Tạ Bân ta đây sợ ngươi sao?"

"Hay lắm, ngươi còn hung dữ với ta, Tạ Bân, ngươi còn sợ người ta nói ra việc tốt ngươi đã làm sao? Thê tử lão tam không khỏe, ngươi chạy đến đó làm gì? Cục thịt trong bụng nàng ta cũng không phải là của ngươi, dù thật mất đi, thì liên quan gì đến ngươi chứ? Ngược lại ngươi thật là ân cần, sao thế, ngươi muốn làm cha đứa bé kia sao?"

Vẻ mặt Tạ Bân vừa sợ vừa giận, còn có chút hoảng hốt, vì che giấu phần hoảng hốt kia, Tạ Bân đi qua bóp lấy Khâu thị, một tay đánh vào mặt nàng ta, hung dữ nói: "Ta bảo ngươi nói lung tung, ngươi cái này ác phụ, còn cho lão tử giội nước bẩn, ngươi tin hay không lão tử bỏ ngươi?"

Dù Khâu thị ầm ĩ ở trong viện, cũng mặc kệ nàng ta gây sự như thế nào, cho dù là làm khối thịt trong bụng mấy tiểu tiện nhân kia không còn, cũng chưa thấy Tạ Bân đánh nàng ta, nhưng nay Tạ Bân lại động thủ đánh mình, Khâu thị vô cùng đau đớn, trong lòng càng cảm thấy chắc chắn hai người họ có thứ gì đó, đương nhiên trong mồm càng nói ra những lời không sạch sẽ.

Tạ Bân tức giận, quan hệ giữa hắn ta cùng Đỗ Phương, hắn ta tự nhận ngoại trừ Xuân Nha biết ra, trong phủ không ai biết hết, quả thực hôm nay hắn ta cũng vì quá lo lắng, mới qua đó, ai ngờ cái bà nương này mới nghe lời đồn đã tin là thật.

Mặc dù Tạ Bân đã vô cùng bất mãn với Khâu thị, nhưng mà vẫn luôn chịu đựng, chưa hề đánh nàng ta lần nào, nhưng lần này Khâu thị làm cho Tạ Bân thấy chột dạ, hắn ta nóng lòng che giấu, một mặt sự tàn ác được đè nén, lập tức thù mới hận cũ ồ ạt trào ra, Tạ Bân nắm lấy tóc Khâu thị, đè mặt nàng ta xuống đất đánh mấy cái.

Tạ Bân trong cơn tức giận, bọn hạ nhân nào dám tiến lên kéo ra, Cúc Nguyệt đành phải chạy đi tìm lão phu nhân làm cứu binh.

Lúc lão phu nhân đi tới, nhìn viện nhi tử mình khắp nơi bừa bộn, nàng dâu của con trai cả bị đánh đến chảy máu đầy mặt, oa oa ngồi dưới đất khóc, không nhịn được mà thấy đau đầu, giơ tay lên đánh Tạ Bân hai lần: "Cái đồ nghiệt chướng này, sao có thể đánh vợ mình như vậy? Con xem đánh vợ mình đã thành bộ dạng như thế nào kìa!"

Trên mặt Tạ Bân cũng bị Khâu thị cào ra mấy vệt máu, tức giận nhìn chằm chằm Khâu thị, hôm nay hắn ta đánh Khâu thị, oán khí đọng lại nhiều năm ở trong lòng mới tiêu tan một ít, tạ Bân nghĩ, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, đánh thì sao chứ, không có đánh nàng ta chết thì dù nhạc phụ đến cũng không thể nói gì.

"Nương, người không biết đâu, nhi tử thật sự sắp bị nữ nhân này tra tấn đến điên rồi..." Tạ Bân lập tức dành nói những hành động của Khâu thị ra trước, còn nói những năm này Khâu thị làm mưa làm gió ở trong viện mình như thế nào, giết hại dòng dõi của mình.

Chuyện vu oan đại bá cùng đệ tức phụ cấu kết với nhau, đó chính là đại tội, mặc dù lúc trước cố kỵ nhà mẹ đẻ của nàng dâu con trai cả, lúc này nghe lời của nhi tử, đối với loại nữ nhân trái phải lẫn lộn và lắm mồm như Khâu thị, bà ta cực kỳ không thích.

Khâu thị che lấy nửa bên mặt nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, cô vợ trẻ lão tam đau bụng, liên quan gì tới ngươi, sao không gặp nhị đệ, bố chồng đi, ngược lại ngươi đã chạy đi rồi?"

Tạ Bân tức giận lại hướng nắm đấm về phía Khâu thị, nhưng lúc này trong viện có nhiều ánh mắt nhìn thế, đương nhiên là không giấu được, nếu hắn không biết suy xét, cho dù là áp xuống được, về sau những lời này cũng sẽ truyền đi, Tạ Bân cũng không muốn hao tổn thanh danh.

"Sao chuyện lại không liên quan đến ta, đứa con tam đệ muội sinh ra, thì chính là trưởng tôn Tạ gia chúng ta, việc có liên quan đến dòng dõi, ngươi dám nói chuyện không liên quan đến ta sao?"

Tạ Bân nghiến răng nghiến lợi, lúc này trong lòng đã có suy nghĩ, từ trước đến giờ mình cùng lão tam không có hợp nhau, nếu là bị hắn ta nghe mấy lời này của Khâu thị, chỉ sợ thật đúng là sẽ để ở trong lòng! Tạ Bân hiểu rất rõ người đệ đệ này của mình, nếu như một khi hắn ta sinh lòng hoài nghi, chỉ sợ đứa bé này không được sinh ra! Mà chính mình cùng Khâu thị còn có liên quan đến nhau, nhà mẹ đẻ Khâu thị mạnh mẽ, nhà mình không làm gì được, nàng ta lại là một người đố kỵ, nàng ta ở đây một ngày, thì đừng mong hậu viện mình sinh ra được một nhi tử!

Tạ Bân lau mặt một cái, giọng nói đã có chút bi thương, hắn ta nhìn lão nương mình, nghẹn ngào nói: "Nương, con là tội nhân Tạ gia, cưới phải nữ nhân lòng dạ rắn rết này. Với tuổi này của nhi tử, dưới gối ngoại trừ hai cái nữ nhi, lại không có nửa điểm huyết mạch nào nữa. Con cũng biết, chỉ cần có nàng ta ở đây, đừng mong viện tử này lại có thêm hài tử, nàng ta chính là cố tình để con không có người nối dõi. Nhưng chúng ta không thể chọc vào Khâu gia, từ lúc biết được cô vợ của Tam đệ mang thai, trong lòng con rất là vui. Nương, nhi tử liền nói với người một câu thật lòng, nếu như trong viện tử này vẫn luôn không có nhi tử hoặc hài tử, con liền nghĩ đến lúc đó đem nhi tử của tam đệ làm con thừa tự dưới danh nghĩa của con, cũng coi là có người kế tục, chờ con chết đi, ngày lễ ngày tết cũng có người đốt vàng mã!"

Tuy nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng lúc này Tạ Bân thật lòng đau lòng và xúc động, đừng nhìn hắn ta những năm này không có ra thể thống gì, nhưng nghĩ đến nếu mình có được vận may như vậy, nữ nhân nào có thể mang thai, có thể sinh ra nhi tử, cho dù là con thứ, cũng đáng giá.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, mặc dù trong viện cũng từng có động tĩnh, cuối cùng đều không còn hình bóng, Tạ Bân đứng ở đó, một bên đưa tay lau nước mắt.

Khâu thị sững sờ nhìn Tạ Bân, nàng ta hoàn toàn không ngờ đến hắn ta sẽ khóc, trong lòng còn có loại suy nghĩ kia, Khâu thị cực kỳ kinh hãi, thậm chí đều quên khóc.

"Con của ta a..."

Tạ Bân vừa nói xong, làm cho trong lòng nương hắn ta vô cùng khó chịu, tiến lên ôm nhi tử và khóc.

Khâu thị ngồi dưới đất, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, nàng ta cũng khóc, uất ức nói: "Phu quân, ta nào dám để người không có người nối dõi, phu quân, người không có thường đến viện của ta, sao biết ta không thể sinh, có lẽ ta có thể sinh, phu quân..."

Chuyện đại phòng ầm ĩ vẫn bị truyền ra ngoài, Tạ Duệ nghe Tạ Bân muốn nhận con trai mình làm con thừa tự, tức giận đến mặt đỏ tía tai, thế là chạy thẳng đến chỗ Tạ Bân tranh cãi, rồi lại ầm ĩ đến mặt Tạ Lợi Trinh, ông ta nghe đầu đuôi câu chuyện thì thấy đau đầu, chỉ là bây giờ không thể đắc tội Khâu gia, mặc dù trong viện đại nhi tử không có nam hài tử nào, ông ta cũng không dám có chút bất mãn nào, lại không dám để nhi tử bỏ Khâu thị.

Tạ Lợi Trinh nghĩ, nếu như sau này lão đại thật sự không có ai lo ma chay, đến lúc đó lại nhận một đứa con của mấy huynh đệ khác làm thừa tự, cũng là không có gì đáng trách.

Đỗ Phương ở trong sân dưỡng thai, Xuân Nha hỏi thăm được tin tức liền báo với Đỗ Phương, nàng ta thầm nghĩ coi như Tạ Bân còn có lương tâm, mặc dù nói sớm chuyện nhận con thừa tự, nhưng rốt cuộc vẫn là che giấu mối quan hệ của hai người bọn họ.

Lại nghĩ tới Khâu thị, Đỗ Phương cũng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghe nói năm đó Khâu thị sinh con nên cơ thể bị tổn thương nên không thể sinh được nữa, chính mình không sinh được cũng không cho người ngoài sinh, tâm địa thật là độc ác, một mặt thì âm thầm đắc ý, mặc cho gia thế Khâu thị tốt như thế nào, thì chẳng qua cũng là một gà mái không biết đẻ trứng! Ngược lại lại nghĩ tới mình đã chịu khổ, suýt chút nữa là đứa nhỏ này không còn, vừa hận Đỗ Tam Nương, nếu không phải bị những lời kia của nàng chọc tức, thì sao nàng ta lại bị động thai chứ.

Đỗ Tam Nương, ngươi không cắn câu, đừng cho rằng ta không có cách nào bắt ngươi!

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai

Truyện Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi THAIYENNHI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.