Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi đều phải chôn cùng với nàng ấy

Phiên bản Dịch · 3561 chữ

Trác Vân Phi nói: "Hiện tại người đã chết rồi, các ngươi còn muốn thế nào?"

Nhìn mấy người họ trên mặt đất, trong lòng Trác Vân Phi cũng vô cùng chua xót, những năm này, ông ta đã nếm đủ ngọt bùi cay đắng trong nhân gian, cuộc sống đã rèn luyện ông ấy từ một thiếu niên đầy nhiệt huyết năm đó đã thành một nam nhân trầm lặng ít nói.

Lần này người quản gia của Đổng gia bị hỏi ngược lại, cô nương cũng đã chết rồi, bọn họ còn có thể làm sao đây?

Những năm nay Đổng thị cũng phát động không ít nhân lực và vật lực tìm kiếm Lục nương tử, nhưng mà vẫn luôn không có tìm được, cho đến năm ngoái, có một thương hộ từ Vĩnh Châu đến kinh thành đã nhìn thấy chân dung của Lục cô nương, mới nói là đã gặp qua người này, nói nàng ấy là thê tử của Trác tú tài, Đổng gia liền đứng ngồi không yên, lập tức liền phái người tìm Lục nương tử về.

Nhưng mà lão tổ tông Đổng gia mở miệng ngăn lại, nói Lục Nương đã bằng lòng theo ông ấy, sao có thể làm gậy đánh uyên ương chứ, không bằng tác thành cho bọn họ. Còn nói năm đó bà ấy không muốn thấy Lục Nương chịu khổ, nên bà ấy đã thả người đi.

Đổng đại lão gia tức muốn chết, nhưng mà đối mặt với lão nương đang bệnh nguy kịch, Đổng đại lão gia dù có tức giận cũng không thể phát tiết, Đổng đại lão gia liền nghe lời bà ấy, tạm thời không có tới tìm nữ nhi của mình.

Năm nay lão tổ tông vẫn không vượt qua nổi, sau khi bà ấy qua đời, Đổng đại gia phái người tìm nữ nhi của mình, nói nhất định phải đem Lục Nương về! Năm đó người nữ nhi này đã chọc cho Đổng đại lão gia tức giận, sau khi Trác gia rơi đài, ông ta lập tức muốn kéo dài khoảng cách với Trác gia, thậm chí quay đầu hứa với gả Lục Nương cho con cháu Trần gia, nhưng mà mới có mấy ngày, Lục Nương đã bỏ trốn với người ta, Trần gia cũng bởi vậy mà tức giận với Đổng đại gia, từ đó Trần gia đã kết oán hận với Đổng đại gia, những năm này con đường làm quan của Đổng đại lão gia khó bước lên con đường thăng tiến, cũng bởi vì Trần gia vẫn luôn chèn ép.

Lúc trước Đổng đại lão gia phái bọn họ đi, chỉ nói mang Lục Nương về, nửa câu cũng không hề nhắc đến Trác Vân Phi. Bây giờ trên quan trường dường như rất là rối loạn, lần này lão tổ tông mất rồi, Đổng đại lão gia ở nhà giữ đạo hiếu, ngược lại làm cho lòng người Đổng gia yên tâm . Hiện nay kinh thành bất ồn, mỗi ngày triều đình đều đến bắt người, cách hai ba ngày lại có quan viên triều đình bị nhốt vào đại lao.

Mà vị quản gia nằm trên đất kia cũng có chút khó khăn, gần đây tính tình của lão gia không được tốt lắm, nếu biết Lục Nương chết rồi, chỉ sợ sẽ trách tội lên đầu bọn họ. Bởi vì sự thật thì đúng là bọn họ đã bức bách Đổng thị, cắn lưỡi tự vẫn.

Mấy người thương lượng một trận, cuối cùng đạt thành một hiệp nghị, vị quản gia kia nói: "Trác Vân Phi, chúng ta có thể không bắt ngươi đi, ngươi thả chúng ta đi đi, lại cho chúng ta chút chi phí đi đường, chờ trở về kinh thành, chúng ta liền nói không tìm được các ngươi, các ngươi đã dọn đi rồi, Lục Nương tử cũng đã ốm chết, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nếu là dẫn Trác Vân Phi trở về, tất nhiên sẽ dính dáng việc Lục Nương chết, tuy là Lục Nương tử cắn lưỡi tự vẫn, nhưng cũng là do bọn họ thất trách, cho dù đại lão gia sẽ tức giận với Trác Vân Phi, nhưng mà bọn họ cũng chạy không thoát được. Nếu Lục Nương tử còn ở đây thì tốt rồi, nhưng Lục Nương tử đã đi, còn để lại hai đứa bé, tuy ngoài miệng lão gia nói khi bắt Lục Nương về sẽ phạt nàng, nhưng bây giờ không có người, ai biết đến lúc đó sẽ là cái tình huống gì, nói không chừng lại đau lòng. Còn chưa nói đến đại phu nhân, hàng năm đều lo lắng cho người nữ nhi thất lạc này.

Sau đó vị quản gia kia lại nói: "Ngươi không thể truy cứu chuyện của Lục Nương tử lên đấu chúng ta. Trác Vân Phi, chúng ta là những người chỉ làm theo mệnh lệnh, Lục Nương tử chết rồi, nói cho cùng cũng không thể trách lên đầu chúng ta."

Trác Vân Phi nhìn mấy người họ trên mặt đất, cười vài tiếng, ông ấy nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Ta dựa vào cái gì mà phải thả các ngươi về, vốn dĩ là Đổng gia các ngươi thiếu ta, hiện tại còn bức tử nương tử của ta, món nợ này, một ngày nào đó Trác Vân Phi ta đây sẽ tính trên đầu Đổng gia. Mối thù giết thê tử, không đội trời chung!"

Những năm này Trác Vân Phi dẫn thê tử ẩn cư ở chỗ này, sống một cuộc sống nghèo khó yên bình, cho dù lúc tuổi trẻ ông ta tràn ngập nhiệt huyết, muốn làm ra chuyện lớn, nhưng chứng kiến cảnh sau khi Trác gia rơi đái, Trác Vân Phi liền biết triều đình này không đáng tin cậy.

Triều cương bất chính, tiểu nhân nắm quyền, hãm hại trung lương, ngoại thích lộng quyền, yêu phi họa nước, đừng nói đến vẫn còn có ngoại tộc nhìn chằm chằm, nhìn chung lịch sử trước đây, triều đình đã ở vào thời khắc không ổn định, nếu muốn trở lại thời thịnh thế, căn bản là không có khả năng.

Triều đình tối tăm và mê muội như vậy, một ngày nào đó, khẳng định sẽ có minh quân thay thế, Trác Vân Phi vô cùng tin chắc, ngày đó sẽ không cách quá xa.

Hạ nhân Đổng gia không thể ngờ rằng Trác Vân Phi nói trở mặt liền trở mặt, kinh ngạc đến mức cái cằm nuốn rơi xuống đất, nhìn Trác Vân Phi có lẽ sẽ làm thật, ngược lại lúc này bọn họ vô cùng hoảng loạn, là người thì đều sợ chết, đặc biệt là những người giống như bọn họ, thân là hạ nhân, cũng chỉ có thể dựa vào việc chủ nhân dặn dò mà làm việc, ban đầu bọn họ tưởng rằng đến Vĩnh Châu dẫn Lục nương tử trở về là một chuyện tốt, ai ngờ lại là một cái khoai lang bỏng tay. Thậm chí có khả năng không trở về không được nữa.

"Trác Vân Phi, chuyện này cũng không phải là do chúng ta, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, liền đi tìm Đổng gia, tìm chúng ta trút cơn tức giận thì có tài ba gì chứ!"

Trác Vân Phi lạnh lùng, thân hình ông ấy gầy gò, càng hiện rõ đôi mắt đen nhánh, lúc nhìn người ta thì có chút dọa sợ.

"Chẳng qua các ngươi chỉ là chó giữ nhà do Đổng thị nuôi, nếu như không phải là các ngươi, sao Nhàn nương có thể chết chứ?" Trác Vân Phi lạnh lùng nhìn xem bọn họ: "Các ngươi, đều phải chôn cùng với náng ấy."

Những năm Trác Vân Phi ở Vĩnh Châu □□ tiếng nói cũng không tệ, ông ấy đến từ kinh thành, lời nói đầy tao nhã và chân thực, mấy năm ở Vĩnh Châu, cũng đã quen biết không ít người. Mặc dù Trác Vân Phi không có theo đuổi phú quý quyền thế, nhưng từ nhỏ lớn lên ở trong vòng tròn quyền quý, ông ấy biết rất rõ một đạo lý, mặc kệ là ở đâu, chỉ có lợi ích mới là chỗ dựa lớn nhất. Mặc kệ làm chuyện gì, đều phải có phía trên bảo bọc.

Năm đó Trác Vân Phi tìm công việc đầu tiên ở đây, tuy chỉ là một tiên sinh kế toán tầm thường, nhưng cửa tiệm đó là do em vợ của huyện lão gia mở, Trác Vân Phi làm việc rất là cẩn thận, đầu óc cũng linh hoạt, năm đó đem lợi nhuận của cửa tiệm nâng cao lên, làm cho chủ gia rất coi trọng ông ấy. Vì vậy Trác Vân Phi cũng chậm rãi quen biết một số quyền quý ở kinh thành, hắn chỉ làm tiên sinh kế toán ba năm, liền thoát ra làm tiên sinh dạy học, cũng là đạt được những người này ủng hộ và vây đỡ.

Mặc dù Trác Vân Phi mở quán dạy học trò, nhưng mạng lưới kết giao mà ông ấy tích lũy được cũng không có bị đứt đoạn, ngày lễ ngày tết đều có người qua người lại đến thăm. Đó là lý do vì sao mấy năm ở đây, Trác Vân Thu lại không có để dành nhiều tài sản, bởi vì đa số toàn bộ tài sản hằng năm đều để đi đút lót quan hệ.

Đổng thị vừa đi, Trác Vân Phi đã thay đổi rất nhiều, người trở nên lạnh lùng rất nhiều. Mấy người kia bị Trác Vân Phi bị đưa vào quan phủ, chẳng qua chỉ sử dụng một ít thủ đoạn, liền làm cho mấy người kia chết trong lao, huyện lão gia ở đây đã sớm không thể tiến lên, đã sớm buồn rầu phải thăng quan như thế nào. Thành Vĩnh Châu ở chỗ Tây Nam, cũng không phải con đường giao thông trọng yếu nào, ở đây đất đai cằn cỗi, không có gì đặc sản, lại không giống như con đường vận chuyển biển, đừng nói đến bây giờ triều đình mê muội, những quan chức như bọn họ khổ không thể tả. Nhìn mỗi năm tăng trưởng thuế má, hàng năm nộp lên trên quốc khố bạc càng ngày càng nhiều, cũng là hoàng đến đau đầu.

Không có chiến tích, cũng đừng nghĩ đến thăng quan phát tài. Từ trước đến giờ tri huyện lão gia vẫn luôn thưởng thức Trác Vân Phi, lúc trước ông ta từng mời ông ấy đến nha huyện làm sư gia, có điều lúc ấy Trác Vân Phi chẳng mặn mà với việc ấy, đương nhiên là khéo léo từ chối.

Lúc này huyện lão gia biết thê tử ông ta đã chết rồi, lại thừa cơ mời ông ấy, Trác Vân Phi đã thay đổi suy nghĩ, cũng liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng. Bây giờ mục đích sống duy nhất của ông ấy là báo thù cho thê tử, báo thù cho Trác gia, hắn muốn tận mắt nhìn cái triều đình này rơi đài.

Trác Vân Phi không dạy sách nữa, mấy đám hài tử trong tay ông ấy, đa số đều bị ông ấy trở về, để tỏ lòng áy náy, cố ý trả toàn lại số bạc. Chỉ là lúc đối mặt với Đỗ Phong, Trác Vân Phi có chút do dự, trong mấy ngày đám tang của Đổng thị, cũng chỉ có đứa bé này thật sự thành thành thật thật quỳ mấy đêm linh đường ở Đổng thị, Trác Vân Phi có chút thương tiếc người học trò này, mặc dù đứa nhỏ này lớn tuổi mới học vỡ lòng, nhưng mà rất chăm chỉ đọc sách, việc đọc sách khó nhất chính là ngộ tính, là một hạt giống đọc sách tốt, nếu mà dạy tốt, đợi một thời gian, tất nhiên sẽ có tiền đồ.

Trác Vân Phi trả người hết, cuối cùng chỉ còn lại một mình Đỗ Phong, Trác Vân Phi để cho hắn tự lựa chọn, có thể đi theo ông ấy tiếp tục đọc sách, nhưng mà thời gian giảng bài sẽ đổi lại thành ban đêm, nói cách khác, Đỗ Phong không có khả năng học vào ban ngày như trước kia nữa, chạng vạng tối mới về, một lựa chọn khác là Trác Vân Phi chẳng những trả hết toàn số bạc cho hắn, còn tặng cho hắn bộ sách, lại giới thiệu cho hắn một tiên sinh tốt, cũng coi như là hoàn thành tình nghĩa sư đồ của bọn họ.

Cuối cùng Đỗ Phong lựa chọn ở lại, Trác Vân Phi thấy hắn lựa chọn đọc sách, trái lại trong phòng thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ tay nói: "Tốt tốt tốt, sau này Trác Vân Phi ta đây chỉ thu một mình con là đệ tử, ta cũng không tin ta dạy không ra một nhân tài!"

Trác Vân Phi vẫn trả lại bạc cho Đỗ Phong, còn tìm Đỗ gia nhị lão nói chuyện, nói rõ tình huống, cuối cùng nói mình rất thích đứa nhỏ Đỗ Phong này, bây giờ đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, không bằng thì để Đỗ Phong ở nhà ông ấy, đến buổi tối ông ấy sẽ chỉ hắn học bài.

Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh không hiểu những cái này, hơi lúng túng một chút, bây giờ đối với mấy cái này hai phu thê đều tìm Đỗ Tam Nương thảo luận. Trác Vân Phi đến từ kinh thành, lúc trước Đỗ Tam Nương đã cảm thấy hai phu thê này làm cho người ta cảm giác không phải là người tầm thường, câm nhắc đến tiền đồ của Đỗ Phong, Đỗ Phong ở nhà Trác Vân Phi thì cực kỳ tốt, cũng nói là Trác Vân Phi sẽ nghiêm túc dạy dỗ hắn. Mặc dù Đỗ Tam Nương tán đồng, chẳng qua vẫn phải hỏi ý của Đỗ Phong, Đỗ Phong nói nói mình muốn ở cùng sư phụ, còn nói sư nương đi rồi, sư phụ ở nhà không có ai nói chuyện, đỗ Tam Nương sờ đầu Đỗ Phong, dặn dò hắn vài câu, bảo hắn ở Trác gia phải cố gắng, còn nữa hắn có thể giúp đỡ chuyện nhà, làm người thì phải cần mẫn.

Mặc dù Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh không hề muốn, nhưng nhi tử bằng lòng, hơn nữa liên quan đến tiền đồ của nhi tử, Trác Vân Phi cũng nói chắc chắn sau này sẽ coi hắn là con ruột, có ý thu nhận Đỗ Phong làm người đệ tử cuối cùng, thậm chí không còn thu một đồng nào của Đỗ gia, chuyện Đỗ Phong đọc sách ở Trác gia cứ được quyết định như vậy.

Từ đó về sau Đỗ Phong luôn ở tại Trác gia vào mỗi buổi tối, chỉ có mỗi tháng dành ít thời gian trở về thôn thăm phụ mẫu.

Mùa xuân năm nay, đối với cả nhà Đỗ Hoa Thịnh mà nói chỉ một chữ là 'Bận rộn' .

Không chỉ là là đi thân thăm bạn, quan trọng nhất là bất kể thân thích nào, đều không thể rời khỏi một đề tài, là hỏi đến hôn sự của Đỗ Tam Nương, hỏi đã chọn thời gian nào.

Lúc này nàng đã thật sự trưởng thành, ba tháng nữa là cập kê, không đến mấy tháng nữa sẽ xuất giá, trái lại trong lòng Đỗ Tam Nương sinh ra chút sợ hãi. Mặc dù biết ở thời đại này, Lục Trạm đã coi là một lựa chọn vô cùng tốt, nhưng trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, lại có chút lo lắng.

Đầu năm tết, Đỗ Hoa Luân mời nhà bằng hữu thân thích ăn cơm, ngày này Đỗ Phương cũng có ở đây. Đỗ Tam Nương cũng qua theo Dương thị, nhìn thấy Trương thị và Đỗ Phương ăn mặc vô cùng sang trọng ngồi ở trong phòng, đầu đầy châu ngọc, vẽ lông mày họa mắt, cả ngón tay đều đeo đầy nhẫn và thoa đầy nước hoa, trên người khoác mỗi cái áo choàng ra, hai người uể oải ngồi trên ghế, đương nhiên trở thành tiêu điểm trước mặt mọi người, cả phòng người đều vây quanh hai người họ nói chuyện, chỉ là hai người họ cũng không cao hứng nghe mấy lời nịnh nọt của bọn họ, chỉ ngẫu nhiên nói hai câu.

Bây giờ cả một nhà của Đỗ Hoa Luân, chính là người có tiền đồ nhất của tất cả mọi người ở trong tông tộc Đỗ thị, lần này Đỗ Hoa Luân xuất tiền ra bày mười mấy bàn, mời tất cả mọi người ở tông tộc Đỗ thị qua tham gia. Lần này Đỗ Hoa Luân hào phóng, làm cho các người trong tộc Đỗ gia rất vui vẻ, đi tới nhìn cả bàn toàn gà vịt thịt cá, có chút phong phú, càng thổi phòng Đỗ Hoa Luân đến mức muốn lên mây.

Thân thể Đỗ Phương có chút đẩy đà hơn khi làm cô nương ở nhà như trước kia, nhìn mặt nàng ta hồng hào, mấy bàn tay đeo đầy tràn sức điều đó nói lên nàng ta sống rất tốt ở Tạ gia.

Sau khi Đỗ Tam Nương cùng Dương thị đến, Trương Thị cũng hỏi đến hôn sự của Đỗ Tam Nương, còn nói chờ sau khi Tam Nương xuất giá, bà ta là thẩm nương muốn tặng thêm đồ hồi môn cho nàng. Dương Thị cùng bà ta nói chuyện, Đỗ Tam Nương ngồi ở giữa mấy tỷ muội. Từ lúc Đỗ Tam Nương đến, Đỗ Phương chỉ buồn chán nhìn tay của mình, ngước mắt nhìn về phía Đỗ Tam Nương.

Đỗ Phương con mắt họa được vừa đen vừa rậm, đuôi mắt còn vẽ cong lên, mặt phủ đầy một lớp phấn thật dày, trái lại càng hiện rõ hương vị câu hồn. Chỉ là thấy nàng ta nhìn mình như vậy, Đỗ Tam Nương có chút không thoải mái. Nếu không phải cha nàng ta bảo hôm nay cả người ở tộc Đỗ thị đều phải đến, nếu không nàng cũng không muốn đến để người ta nói xấu, lúc này Đỗ Tam Nương mới theo Dương thị đến đây.

Đỗ Phương mở miệng nói: "Năm nay Tam Nương cũng đã đến tuổi cập kê rồi, thời gian trôi thật là nhanh, thoáng chớp mắt một cái, ngươi cũng phải lập gia đình rồi."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Đến tuổi thì đương nhiên phải xuất giá."

Đỗ Phương cười cười, đưa tay lên giống như vô tình sờ búi tóc của mình: "Không biết nhị thúc và nhị thẩm đã chuẩn bị đồ cưới chưa?"

Nhìn Đỗ Tam Nương không nói lời nào, Đỗ Phương cười ha ha: "Ta thật là, sao nói lời này chứ. Chẳng qua chỉ là một cái thợ rèn, chắc hẳn cũng không có bao nhiêu sính lễ, ta muốn nói cái đồ cưới nha, đến lúc đó mấy thẩm nương tặng một bộ chăn mềm, ngươi đưa đến nhà chồng cũng đủ rồi. Dù sao nhà chồng của ngươi chẳng có cha mẹ chồng, đồ cưới ít đi cũng không có ai nói gì ngươi."

Lúc thành thân, đồ cưới của nhà gái cũng là đi theo sính lễ của nhà trai đến, sính lễ nhiều, đồ cưới cũng nhiều như nhau, không thể keo kiệt, sính lễ ít, đồ cưới cũng sẽ tương đối ít, nếu là đồ cưới nhiều hơn sính lễ của đối phương, người khác cũng sẽ thầm nói xấu.

"Điều kiện của nhà ta không thể so với nhà của Phương tỷ tỷ, cho dù chỉ có mát bộ chăn mềm, vị hôn phu của ta cũng sẽ không có ghét bỏ." Đỗ Tam Nương thản nhiên nói.

Đỗ Phương nghe vậy cười nhạo một tiếng, lại cầm khăn lau trên miệng một cái: "Nói đến ta mới nhớ, lúc ta xuất giá còn có mấy bộ chăn mềm mới, không bằng đến lúc đó ta cho lại Tam Nương. Những vật kia, đặt ở Tạ gia có chút không xứng, nếu đặt trong tủ thì chật chỗ."

Lúc trước mấy thẩm nương cho mấy bộ chăn mềm Đỗ Phương rất là ghét bỏ, sau khi cầm đến Tạ gia liền bảo nha hoàn cất lại, cũng không dám lấy ra, tránh khỏi để mất mặt xấu hổ. Nhưng cho dù là như vậy, bởi vì trong Tạ gia nàng ta là người có xuất thân thấp nhất, đồ cưới cũng kém hơn nhiều hai vị tẩu tẩu, thường thường bị đem ra nói. Hơn nữa mẹ chồng cũng không thích nàng ta, thời gian nàng ta ở Tạ gia cũng không có quá tốt, điều duy nhất được an ủi là, thỉnh thoảng 3, 5 ngày Tạ Bân sẽ tặng nàng ta vài cái trang sức, Tạ Duệ cũng rất sủng ái nàng ta, mặc dù ở trong đám nữ nhân bị khinh thường, nhưng ở chỗ đám nam nhân, trái lại Đỗ Phương trôi qua rất thoải mái.

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.