Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân cung đồ sống

Phiên bản Dịch · 4212 chữ

Lời này của nàng ta có vài phần giễu cợt và ý coi thường, Đỗ Tam Nương nhíu mày, khỏi cần nghĩ mấy chăn mềm mà nàng ta nói chỉ sợ là mấy chăn mềm mà bọn họ cho nàng ta làm đồ cưới.

Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta đeo đầy vàng bạc, cái này mà không biết còn tưởng là phu nhân nhà ai, hận không thể đeo hết trang sức lên người, cái loại khoe khoang giống như nhà giàu mới nổi này, Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm! Nhớ đời trước đã đọc qua một bài báo, nói là con người thường thiếu cái gì thiw sẽ khoe khoang cái đó. Giống như Đỗ Phương bây giờ, cũng không biết là nàng ta đang đeo trang sức, hay là nàng ta thành đồ để trưng bày trang sức.

"Tam Nương xin nhận ý tốt của Đỗ Phương. Chẳng qua chuyện đồ cưới này, tự có cha mẹ ta làm chủ. Nếu đã là đồ của Phương tỷ tỷ, thì Phương tỷ tỷ vẫn nên tự giữ đi." Đỗ Tam Nương thờ ơ nói.

Đỗ Phương thấy nàng từ chối thẳng thừng vậy, vẻ mặt hơi khó coi, âm dương quái khí nói: "Mấy chăn mềm của ta vẫn còn mới tinh, chẳng lẽ muội muội sợ ta đã dùng qua sao? Đặt ở chỗ ta thì bị chiếm chỗ, nếu ngươi đã không muốn, thì quay về ta ném đi là được."

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu: "Đồ của Phương tỷ tỷ, bất luận là ném hay làm cái gì khác, thì đó là quyền của tỷ tỷ."

Đỗ Phương tức giận muốn ngất xỉu, nàng ta nhìn Đỗ Tam Nương, vẫn là khuôn mặt đó, trên người chẳng qua mặc chiếc vải thô bình thường, mái tóc thì thắt thành bím tóc lớn, cả người trên dưới chẳng có cái trang sức nào. Bộ dạng nghèo nàn như vậy, rốt cuộc là lấy dũng khí ở đâu mà chối đội với nàng ta?

Khóe miệng Đỗ Tam Nương nở một nụ cười yếu ớt, nhìn gương mặt đen thui của Đỗ Phương, nàng mím môi một cái, thầm nghĩ cái tính tình này của Đỗ Phương, vậy mà ở Tạ gia không có bị xa lánh? Thật đúng là kỳ quái.

Tạ Duệ từ ngoài phòng tiến đến, Đỗ Phương nhìn thấy Tạ Duệ, liền vẫy tay với hắn ta, dịu dàng nói: "Duệ ca ca, chàng mau qua đây một chút."

Hai tháng nay Đỗ Phương luôn qua lại giữa hai nam nhân, lại có thêm Xuân Nha ở một bên chỉ đạo, nên càng ngày càng thành thạo điêu luyện.Tạ Duệ đối xử nàng ta không tệ có điều Đỗ Phương ít khi chủ động với hắn ta, đừng nói đến là nhõng nhẽo với hắn ta. Tạ Duệ hấp tấp chạy tới: "Nương tử, nàng gọi ta có chuyện gì thế?"

Đỗ Phương hờn dỗi với hắn ta: "Chàng qua đây chút đi."

Một tiếng kêu mềm mại này, làm cho cả người Đỗ Tam Nương đều muốn nổi da gà. Nàng rất hiểu rõ Đỗ Phương, nàng ta là người đều không chịu thua mọi thứ, thích ganh đua so sánh, thích khoe khoang, nghĩ đến lúc trước cha con Tạ gia đến xem nàng ta, Đỗ Phương vừa nhìn thấy người nam nhân này, mặt liền đen thui tại chỗ.

Chẳng qua bây giờ mới gả đi có hai tháng, mà đã nhõng nhẽo với nam nhân.

Đỗ Tam Nương méo miệng, lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, cảnh tượng này thật sự là có chút cay con mắt.

Chỉ nghe Đỗ Phương nói: "Phu quân, đây đều là đường muội của thiếp."

Tạ Duệ nhìn hai cô nương trẻ tuổi ngồi bên cạnh Đỗ Phương, hắn ta liền chắp tay thi lễ: "Chào các muội muội."

Da mặt mấy tiểu cô nương rất mỏng, cho dù người trước mặt này là biểu tỷ phu của bọn họ, vẫn còn có chút xấu hổ.

Tạ Duệ mở miệng cười, cặp mắt nhỏ kia híp lại thành một đường thẳng, phối hợp với cái gương mặt không xuất chúng kia, vừa nhìn một cái thật đúng là có chút hè mọn.

Ánh mắt Tạ Duệ quét một vòng, rồi dừng một lát ở trên người Đỗ Tam Nương, lúc trước hắn ta theo cha đến Đỗ gia thì gặp Đỗ Tam Nương đầu tiên, lúc ấy còn tưởng rằng thê tử tương lai của mình chính là nàng. Lúc này lại nhìn thấy nàng, cô nương này còn đẹp hơn lúc gặp lần đầu, đôi mắt Tạ Duệ không khỏi nhìn chằm chằm.

Đỗ Phương thấy Tạ Duệ nhìn chằm chằm Đỗ Tam Nương, trong lòng vô cùng tức giận, nàng ta nói: "Duệ ca ca, không phải đã chuẩn bị đồ xong rồi sao, còn không lấy đến cho mấy muội muội xem."

Đây là lần đầu tiên Tạ Duệ trở về nhà ngoại Đỗ Phương sau khi thành thân, còn phải gặp họ hàng của Đỗ gia, đứa con rể Tạ Duệ này, không có khả này đi tay không, ngược lại đã đặt mua chút lễ vật, trước đó còn nghe ngóng đường muội, đường tỷ và đường huynh của Đỗ Phương.

Tạ Duệ bảo người đem đồ đến, Đỗ Phương cầm lấy một tấm vải: "Đây là vải của Tạ gia, đưa cho mấy muội muội làm ít đồ."

Tiểu cô nương nào mà không thích mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ này, hơn nữa một tấm vải này có thể may được một bộ y phục. Đỗ Phương lần lượt cho từng người, chỉ bỏ sót Đỗ Tam Nương.

Cuối cùng Đỗ Phương nói: "Ui da, thiếu một tấm rồi. Tam Nương, thật sự xin lỗi, lúc đó chúng ta đã đếm kỹ, không thiếu một tấm nào, nhất định là bị tên hạ nhân nào làm mất rồi. Như vậy đi, quay đầu ngươi đến cửa tiệm Tạ gia, cứ nói là muội muội của ta, người ta sẽ bổ sung cho ngươi."

Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng ra vẻ của Đỗ Phương, thật sự là buồn nôn.

Cho dù nàng ta cho mình, còn chưa chắc nàng có nhận đâu, Đỗ Phương làm vòng vo như thế, không phải là muốn làm cho Đỗ Tam Nương nàng đây khó xử đâu? Nếu là cô nương da mặt mỏng, đối mặt với sự vũ nhục của Đỗ Phương, chỉ sợ là muốn rơi nước mắt. Đỗ Tam Nương mím môi nói: "Không cần! Trong nhà của ta cũng không có thiếu mấy thứ này."

Đỗ Phương nói: "Tam Nương, ngươi đừng khách khí với ta, quay đầu nhất định phải đến, ta sẽ để cho người đưa ngươi một chất liệu tốt nhất, ngươi cũng sắp xuất giá, vẫn là phải ăn diện đẹp chút"

Thật đúng là nói còn hay hơn hát, mấy tháng không gặp, nàng ta nói chuyện càng khó nghe, so với Đỗ Phương trước kia, hiện tại nàng ta đã tiến bộ không ít.Đầu tiên là dùng việc cho đồ tất cả mọi người nhưng mà lại bỏ sót nàng, sau đó lại ra vẻ hào phóng để nàng đến cửa tiệm cho loại nguyên liệu tốt nhất, thứ nhất sẽ cho người ta cảm thấy Đỗ Phương nàng ta rất hào phóng, thứ hai sẽ làm cho mấy tỷ muội khác sinh ra khoảng cách với Đỗ Tam Nương, dù sao đồ của bọn họ đều giống nhau, sao quay đầu lại đồ của Tam Nương lại không giống, không phải là châm ngòi ly gián sao.

Đỗ Tam Nương nheo mắt lại, trong lòng cười lạnh, Đỗ Phương dựa vào cái gì mà cho rằng nàng sẽ nhận! Dựa vào cái gì mà cùng diễn trò với nàng ta, để nàng ta có một thanh danh tốt trước mặt người khác.

Đỗ Tam Nương cười cười: "Tam Nương xin nhận ý tốt của Phương tỷ tỷ. Đương nhiên đồ Tạ gia sẽ không kém. Nhưng rốt cuộc đó cũng là đồ của Tạ gia, cứ tùy tiện đưa đồ cho người khác thì không tốt, người không biết còn tưởng Phương tỷ tỷ tham ô đồ nhà chồng đến phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, nếu mà như vậy thì thật là có lỗi. Phương tỷ tỷ cũng mới đến Tạ gia, mọi thứ vẫn nên lấy Tạ gia làm trọng, chuyện như vậy, sau này Phương tỷ tỷ ít làm lại, nếu không sẽ làm cho Tạ lão gia và phu nhân không vui."

Vốn dĩ Đỗ Phương muốn làm cho Tam Nương nhục nhã, cố ý bỏ sót nàng, mặc dù cũng không phải là thứ gì đáng tiền, nhưng mà nếu cho Đỗ Tam Nương thì nàng ta không muốn. Nàng ta thà rằng đồ bị hư hay ném đi cũng không muốn đưa cho Đỗ Tam Nương chút nào.

Nhưng điều Đỗ Phương không nghĩ đến là, trái lại mình bị Đỗ Tam Nương mỉa mai dạy dỗ một trận, nói gì mà dùng đồ nhà chồng phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, lời này mà bị truyền ra ngoài, chẳng phải là để người của Tạ gia càng phòng bị nàng ta sao. Đỗ Phương nghiến răng thật chặt, oán hận trừng mắt với nàng, mặc dù trong lòng vẫn hận nàng, mà ngoài miệng thì nói: "Muội muội đã hiểu lầm ta rồi, mấy thứ này đều là mẹ chồng và ba chồng ta cho, ta đến Tạ gia, thành con dâu Tạ gia, đương nhiên mọi thứ đều phải lấy chuyện nhà chồng làm trọng."

Nói xong nàng ta quay đầu nhìn Tạ Duệ: "Phu quân, chàng phải làm chứng cho thiếp, những đồ này cha mẹ chồng đã cho phép."

Tạ Duệ sờ lên đầu: "Cũng không phải thứ gì đáng tiền, không cho mọi người thì đặt ở chỗ đó cũng không làm gì hết."

Đỗ Tam Nương nghe vậy thì suýt chút nữa bật cười, nàng mím môi nghiêm mặt coi như là không nghe thấy. Đỗ Phương trợn mắt nhìn Tạ Duệ một chút, sao người này lại nói thật ra chứ, Tạ Duệ đi về cùng nàng ta, khẳng định là phải chuẩn bị lễ vật, chỉ là Đỗ Phương nhìn những vật kia đều quá quý giá, căn bản nàng ta chẳng có hảo cảm gì với thân thích nghèo nàn Đỗ gia này, bây giờ nàng ta đến Tạ gia, dĩ nhiên đồ của Tạ gia chính là đồ của nàng, muốn lấy những đồ tốt này ra, còn cho quỷ nghèo kia, Đỗ Phương còn lâu mới bằng lòng, nàng ta tình nguyện mình ăn mặt tốt ít một chút, cũng không nguyện ý vô cớ làm lợi người khác.

Đỗ Phương vội vàng ngắt lời Tạ Duệ, nói với mấy người muội muội: "Hiện tại mọi người cũng nghe thấy rồi đó, những vật này cũng không phải Đỗ Phương ta đây trộm lấy."

Đỗ Tam Nương cười cười, ngồi bên cạnh không thèm phản ứng với nàng ta.

Đỗ Hoa Luân thể hiện rất rõ bây giờ mình rất phát đạt, trên bàn toàn là thịt gà thịt vịt, cả bàn mười mấy món thức ăn, bát nào cũng là thịt, mọi người trong tộc Đỗ thịt đều vô cùng vui vẻ.

Sau khi Đỗ Phương đến Tạ gia, đã thử qua không ít đồ tốt, lúc này nhìn những người khác ăn đến miệng đầy dầu mỡ, miệng nhét tràn đầy, giống như là mấy đời chưa ăn qua vậy, Đỗ Phương khinh thường nhìn bọn họ, có chút coi thường, đồng thời bọn họ như vậy lại thỏa mãn lòng hư vinh cho nàng ta.

Đỗ Phương nàng ta đây mới là người được gả vào nơi tốt nhất trong đám tỷ muội, có một cuộc sống tốt nhất!

Đây chính là sự chênh lệch của bọn họ và mình!

Đỗ Tam Nước Nga ăn sơ sơ một chút, cái này ngày lễ ngày tết, mỗi nhà đều là thịt, vốn dĩ đã không có hoạt động nhiều, ăn nhiều cho lắm rồi mập ra, Đỗ Tam Nương đã bắt đầu chú ý hình tượng của bản thân, dù sao không bao lâu nữa, sẽ phải lập gia đình, nàng cũng muốn xuất giá với một hình tượng đẹp.

Cơm nước xong xuôi, các nữ nhân ở phòng bếp giúp rửa bát đũa, ngồi xuống lại vây quanh Trương thị tra hỏi, cả nhà Đỗ Hoa Luân vừa mua viện tử, nghe nói viện kia cũng lớn, rất là đáng giá. Trương thị được người ta nịnh nọt cả người đều muốn bay lên trên trời, có người hỏi bà ta mua bao nhiêu tiền, bà ta nói rất là nhẹ nhàng: "Cũng không đắt, chỉ khoảng hơn một trăm lượng."

Hơn một trăm lượng! Lập tức tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ sợ tất cả những mọi người ở đây đều không biết rốt cuộc là một trăm lượng là có bao nhiêu tiền. Nhưng mà cả nhà Đỗ Hoa Luân mua một cái viện hơn một trăm lượng bạc, đám người không ngừng chậc lưỡi, nhao nhao hâm mộ giơ ngón tay cái lên.

Lòng hư vinh của Trương thị hoàn toàn được thỏa mãn, còn nói gần đây bà ta đi tham gia yến hội, đều là những người có danh vọng ở trong thành, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, viện tử lớn bao nhiêu, ăn đồ vật tinh xảo bao nhiêu. Bởi vì Đỗ Hoa Luân leo lên được Tạ gia, đúng là dính không ít ánh sáng của Tạ gia, sau đó Trương thị cũng đi theo Đỗ Hoa Luân đến mấy đại hộ nhân gia tham gia yến hội.

Đối với mấy người nông dân cả đời đều lo đào đất, cả một đời sao có thể thấy những phú quý đó, cũng chỉ có thể nghe một chút đã nghiền, Trương thị càng nói càng hăng say, càng nói càng không ngừng chuyện cuộc sống của người trong thành.

So sánh bên Trương thị thì náo nhiệt, nhưng chỗ bọn nhỏ thì rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều, ăn cơm xong, Đỗ Tam Nương liền trở về nhà, Đỗ Phương nhìn Đỗ Tam Nương đi, cũng không còn hào hứng nữa, cũng chỉ khi gặp Đỗ Tam Nương, nàng ta mới có thể đem hết mọi chuyện so sánh với Đỗ Tam Nương, Đỗ Phương trở về phòng nằm xuống, muốn nghỉ ngơi một chút.

Tạ Duệ uống hơi nhiều, gương mặt đỏ bừng tiến vào phòng Đỗ Phương, nàng ta nhìn hắn ta giống như là một bãi bùn nhão, trong lòng thấy thật là phiền, cũng không giúp hắn ta cởi y phục lau mặt, để hắn ta mặc nguyên y phục nằm xuống. Tạ Duệ cao hứng, nằm một lúc, tay cũng không an phận, liền sờ loạn người Đỗ Phương.

Đỗ Phương đã làm phụ nhân, bây giờ mới cảm giác được sự hứng thú trong chuyện phu thê, chẳng qua là khi nàng ta biết hứng thú, thế là rất không hài lòng về Tạ Duệ. Phương diện kia của Tạ Duệ còn kém xa so với Tạ Bân, đến cả kích thước cũng nhỏ hơn nhiều, cái này thì cũng thôi đi, mỗi lần làm việc còn chưa đến hai lần đã làm xong, nàng ta còn chưa thấy tận hứng, nhưng Đỗ Phương tức giận cũng không được.

Đỗ Phương bực bội đẩy tay Tạ Duệ ra: "Chàng mau ngủ đi."

Tạ Duệ cười hắc hắc, vẫn không chịu buông tay: "Nàng cứ để ta làm một lần đi, đã vài ngày rồi không có thân thiết."

Đỗ Phương không thích tiếp xúc với hắn ta, đương nhiên có thể đẩy liền đẩy, lúc Tạ Duệ hào hứng, nàng ta liền tìm cớ nói mình không thoải mái, gần như là cách 3 đến 5 ngày mới cố chịu cho hắn ta làm.

"Chàng mau buông thiếp ra!" Đỗ Phương tức giận nói, nam nhân này đúng là không dùng được, mỗi lần cũng không thể để nàng ta cao hứng, nàng ta chẳng muốn ngủ với hắn ta chút nào.

"Phương Phương, đến đây..."

Không biết vì sao đến Đỗ gia, rất nhanh Tạ Duệ có cảm giác, hắn ta cũng mặc kệ Đỗ Phương có bằng lòng không, hôn lên miệng sờ loạn lên người, mặc dù Đỗ Phương không muốn, vẫn là bị hắn ta thuận lợi làm.

Chỉ là phòng ở nông thôn, hiệu quả cách âm sao có thể sánh bằng mấy phòng ở trong thành, ngay lập tức cái giường gỗ nhỏ vàng lên tiếng kẽo kẹt, bên ngoài phòng đang có rất nhiều người ngồi, mặc dù ban đầu đều đang nói chuyện, nhưng về sau âm thanh kẽo kẹt giường càng lớn, những người ngồi ở đây đều là người từng trải, ai mà không biết người ở trong phòng đang làm chuyện gì, từng người đều có chút xấu hổ.

Trong phòng là xuân cung đồ sống, người ngoài phòng vì che giấu xấu hổ, đành phải cố ý nói lớn tiếng.

Lần này Tạ Duệ hiếm khi phát huy tốt được một lần, tốt hơn trước kia rất nhiều, Đỗ Phương vẫn là có chút hứng thú, nghĩ đến nếu trước khi làm việc cho Tạ Duệ uống rượu, tránh để cho hắn ta trở nên yếu đuối.

Đỗ Tam Nương không có qua ăn tối, giữa trưa chứng kiến sự khắc nghiệt của Đỗ Phương, nàng cũng lười đến xem sắc mặt của nàng ta. Không phải chỉ có tiền thôi sao, nhìn cái đuôi của nàng ta muốn vểnh lên trời, cũng không suy nghĩ lại, trước kia nàng ta cũng chỉ tốt hơn bọn nàng một chút, cũng không phải là thiên kim tiểu thư.

Đỗ Tam Nương chuẩn bị cơm tối ở trong phòng bếp, một lát sau, thấy Dương thị cũng quay về rồi, nàng nhíu mày: "Nương, soa người trở về rồi? Nhà tiểu thúc bọn họ ăn cơm xong sớm vậy sao?"

Dương thị lắc đầu: "Ăn cơm cái gì chứ, ta đã không muốn ở đó ngây người rồi."

Lúc Dương thị nói lời này thì gương mặt đầy trào phúng, lão tứ thật đúng là dạy ra một nữ nhi tốt, giữa ban ngày liền trốn ở trong phòng làm chuyện kia, còn lộ liễu như vậy nữa chứ, làm như bọn họ nghĩ rằng người bên ngoài đều không biết bọn họ đang làm cái gì.

Sau khi hai người ra, thế mà còn giả vờ như không có chuyện gì, thật đúng là không xấu hổ. Dương thị cũng không muốn ngây người ở trong phòng với loại người đó, nếu không sẽ làm bẩn mắt của nàng ấy!

Đỗ Tam Nương nhíu mày, hỏi: "Vậy mấy thẩm nương cũng đi hết rồi sao?"

Ngày hôm nay nhà Tứ thúc mời khách, ra tay hào phóng như thế, đoán chừng ở trong thôn này không tìm ra nhà thứ hai. Lúc trước nàng cũng nói qua Dương thị, buổi tối không đi ăn, nàng ở nhà tùy tiện làm chút đồ ăn, Dương Thị cũng đồng ý, ai ngờ Dương thị lại quay về nhanh như thế.

Dương Thị nói: "Có một số người đi, còn có mấy người ở lại."

Xảy ra chuyện như vậy có ít người không tiện nói ra, trong lòng cũng cảm thấy rất là khó chịu, cũng có một số người bỏ đi. Chẳng qua chuyện như vậy, Dương Thị còn lâu sẽ nói ra trước mặt nữ nhi mình.

Dương Thị nói: "Tối nay chúng ta chỉ ăn mấy cái này, chắc chắn cha con sẽ ở bên kia, tùy tiện làm vài thứ là được."

Tối nay nấu canh khoai tây và dưa muối, xào hai dĩa rau xanh.

Ăn cơm xong, Dương Thị lại bắt đầu than thở, mấy ngày trước Đỗ Phong đã trở về ở mấy ngày, hôm qua lại đi, trong lòng Dương thị có chút khó chịu, hiện tại con trai của mình, mà lại không thể gặp thường xuyên.

Nhưng vì tiền đồ của con trai, Dương Thị cũng biết người ta nguyện ý nhận Đỗ Phong cũng coi như là đã coi trọng hắn, bà ấy cũng biết tốt xấu, cũng mỗi lần Phong Ca nhi về đều làm ít đồ ngon cho hắn, lại làm ít đồ ăn đưa đến Trác gia, cũng chỉ nhìn hắn vài cái, xem hắn có sống tốt ở Trác gia không.

Ban đầu Dương thị cũng tương đối chăm chỉ, bị người trong nhà nói nên mới không có đi nữa. Bên kia Đại Nha cũng nói tiên sinh nhà nàng ấy đối xử với Đỗ Phong khá tốt, thân thiết như nhi tử. Trong lòng Dương thị vừa có chút cao hứng vừa có chút áy náy, nếu đứa trẻ đi theo bọn họ, đời này chỉ sợ sẽ đi đào đất giống như bọn họ. Nhưng Dương Thị vẫn là rất đau lòng, bà ấy cũng chỉ có mỗi đứa con trai này, tuy nói là bà ấy tự nhận cũng đối xử rất tốt với hai nữ nhi, nhưng tóm lại nữ nhi trưởng thành cũng phải lập gia đình, sao có thể ở cùng bọn họ cả một đời. Quan trọng là Dương thị sợ sau này nhi tử lớn lên sẽ không thân thiết với bọn họ, chỉ có thân thiết với sư phụ hắn, trong lòng Dương thị rất lo lắng, nhưng bà ấy không dám nói ra phần lo lắng này, nếu mà bà ấy nói ra sợ là Đỗ Hoa Thịnh nói bà ấy nghĩ nhiều.

Dương Thị ở dưới ngọn đèn may y phục cho Đỗ Phong, Đỗ Tam Nương cầm cây đèn lên, nói: "Nương, trời tối đen như mực, người đừng có làm nữa."

Dương Thị xoa bả vai: "Tam Nương, còn chưa ngủ sao?"

"Dạ chưa, mới dỗ Tứ Nương ngủ. Con thấy cha còn chưa trở lại, liền đến xem người."

Dương Thị méo miệng: "Chắc cha con uống say khướt rồi mới chịu trở về. Bây giờ tuổi tác ngày càng lớn, càng ngày càng thích uống rượu, bình thường ăn cơm đều phải uống rượu, không biết ngày hôm nay sẽ say thành dạng gì."

Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Bình thường cha cũng chỉ uống vài chén nhỏ, mùa đông uống rượu cho ấm người, không sao đâu."

Dương Thị nói: "Con cứ nói giúp cho cha con đi. Ta và ông ấy ở nhiều năm như vậy, ta còn không biết đức hạnh của ông ấy sao, đảm bảo uống ba chén vào bụng, cũng không biết Đông Nam Tây Bắc!"

Tuổi cha mẹ ngày càng lớn, càng thích cãi nhau hơn lúc còn trẻ, cứ 3, 5 ngày lại ầm ĩ một lần, có điều trên cơ bản đều là mẹ nàng mắng, còn cha nàng chỉ ngồi im lắng nghe.

Dương Thị bỏ y phục vào bên trong sọt, nói: "Cũng không biết lần sau đệ đệ con khi nào mới về?"

Đỗ Tam Nương nói: "Nương, không phải hôm qua đệ đệ mới đi sao. Người đã bắt đầu nhớ đệ ấy rồi sao? Sau này hắn trưởng thành, phải đi xa thì người phải làm sao đây."

Dương Thị nói: "Ta không cho phép hắn đi xa, sau này nhờ sư phụ hắn tìm một công việc ở trong thành, làm văn thư gì đó là được rồi."

Đỗ Tam Nương cười ra tiếng, "Nương, hiện tại thì người nói như vậy, đến lúc đó còn chưa chắc được đâu. Nếu đệ đệ là loại người ham học, hoặc chính là hắn có khát vọng rộng lớn, người giữ hắn ở chỗ nhỏ nhoi này, chẳng phải là hại cả một đời của hắn sao, hắn là nam tử phải để hắn xông xáo ở bên ngoài. Nếu thế gian này cho phép, con cũng muốn đọc sách viết chữ, ra ngoài xông xáo một trận mới được."

Dương Thị nghe nàng nói càng không nghiêm túc, đưa tay đánh nàng một cái: "Nói bậy bạ gì đấy. Chúng ta cũng không phải là quan gia quyền quý gì, học mấy cái này cũng vô dụng. Qua hai ngày nữa cả nhà Lục Trạm đến, lúc này chắc chắn sẽ định ra ngày hôn sự, dù sao cũng đều chạy không thoát. Chính con phải chuẩn bị sẵn sàng ở trong lòng, Trạm Ca Nhi là một đứa trẻ tốt, nương thấy con tìm được một người tốt như vậy, trong lòng nương cũng yên tâm. Sau này đến Lục gia, phải sống chung với hắn cho thật tốt, nếu thật sự bị uất ức gì, thì con cứ về nhà, nương và cha con sẽ luôn đứng về phía con, nếu thật sự Trạm Ca Nhi làm không đúng, ta chắc chắn sẽ không thuận theo hắn. Ngược lại, nếu con không đúng, ta cũng sẽ mắng con."

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.