Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thề sau này sẽ sống tốt với hắn

Phiên bản Dịch · 3340 chữ

Bữa tối nấu một nồi cháo lớn, xào thêm hai món, còn có một dĩa dưa muối. Ngũ Lâm có chút xấu hổ, người ta đến nhà mình còn giúp sửa nhà cho mình nữa, ông ấy cũng không tìm ra được đồ tốt nào để tiếp đãi hắn.

Ngũ Lâm lớn tuổi, bên người chỉ có một đứa cháu trai, bây giờ chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng để sống qua ngày, nhưng mà thuế càng ngày càng nặng, thời gian trôi qua cũng rất là khó khăn, đặc biệt rất lo lắng cho hôn sự cháu trai của mình, cháu trai cũng dần dần lớn, nhưng trong nhà không có tiền, nếu sau này không lấy được thê tử thì phải làm sao đây.

Lục Trạm cũng không hề xoi mói đồ ăn, tối nay hắn có chỗ ăn và chỗ ngủ thì cũng thấy tốt rồi. Chờ ngày mai hắn đi bắt ngỗng trời, chắc chắn hắn có thể về kịp trước lễ cập kê của Tam Nương.

Ba người ăn cơm ở trong sân xong rồi nghỉ ngơi, Ngũ Lâm kể lại những chuyện lúc còn trẻ, Lục Trạm nghe vô cùng say sưa, Ngũ Tử Tu thấp giọng nói: "Những chuyện này ông nội đã nói không biết bao nhiêu lần, đệ cũng có thể kể lại."

Gương mặt Ngũ Tử Tu sầu khổ, từ nhỏ hắn đều nghe chuyện này mà lớn lên, lỗ tai đều sắp mọc kén!

Mấy người ở trong phòng trò chuyện, đột nhiên trong bóng tối vang lên một trận ồn ào, tiếng nam nhân nhục mạ cùng với tiếng khóc lóc của nữ nhân vang lên rất là chói tai.

Ngũ Tử Tu méo miệng lại nói: "Chắc lại là nhi tử Phùng gia cùng với cô vợ trẻ đánh nhau, nhà bọn họ cứ cách hai ba ngày lại ầm ĩ như vậy, ở trong thôn của đệ thì chỉ có nhà bọn họ là như vậy thôi."

Ngũ Lâm trừng cháu trai của mình: "Con nít con nôi thì biết cái gì, con mau câm miệng cho ta!"

Ngũ Tử Tu lơ đễnh nói: "Con nói đâu có sai, vốn dĩ chính là như vậy mà. Năm đó Phùng gia mua một nữ nhân ở bên ngoài để về làm thê tử cho Phùng ngốc, người trong thôn đều biết."

Ngũ Lâm nhìn Lục Trạm một cái, người thiếu niên này cũng không phải là loại người thích xem náo nhiệt: "Tử Tu, ông đã bảo con im mà."

Ngũ Tử Tu lầm bầm hai tiếng, nhỏ giọng tiến đến bên tai Lục Trạm nói: "Chờ một lúc còn có trò hay."

Giống như là chứng minh lời của Ngũ Tử Tu, tiếng khóc của nữ nhân càng lớn hơn, xen lẫn tiếng gào của nam nhân: "Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Mặc dù trời đã tối, nhưng vẫn là có thể thấy ở bên ngoài có một nữ nhân mặc y phục đỏ đang chạy trên đường mòn, phía sau còn có một nam nhân đuổi theo, người nam nhân đó không có mặc y phục, trần truồng chạy ra ngoài. Ngũ Tử Tu cười lên ha hả, chạy ra sân nhìn.

Ngũ Lâm thở dài một hơi, giải thích: "Cô vợ trẻ này của Phùng gia là được bỏ tiền ra mua, sau khi đến đây nữ nhân này đã muốn chạy trốn mấy lần, nhưng cuối cùng cũng bị bắt lại và đánh một trận. Nhi tử Phùng gia bị sốt một trận liền đốt cháy đầu óc, sau đó liền không giống với người bình thường lắm, tính tình cũng cổ quái, chẳng biết chọc hắn ta chỗ nào, hắn ta một khi phát điên lên rồi sẽ ra tay đánh người."

Rốt cuộc tốc độ của nữ nhân kém hơn nam nhân rất nhiều, rất nhanh đã bị nhi tử ngốc của Phùng gia đuổi kịp, nam nhân túm lấy tóc của nữ nhân, vung tay lên cho nàng ta ba cái bạt tai, tàn nhẫn nói: "Ngươi còn dám chạy! Mau về cho ta!"

Tóc tai nữ nhân bù xù, nửa gương mặt đều sưng lên, nàng ta khóc oa oa, lại không muốn trở về, xoay người lại đánh nam nhân, cuối cùng bị nhi tử ngốc của Phùng gia đè xuống đất cho mấy đấm.

Chuyện này xảy ra ngoài viện Ngũ gia, những người trong thôn đi ra xem náo nhiệt, không ai dám đến can ngăn, nhi tử Phùng gia đang nổi nóng, đến cả nương hắn ta cũng dám đánh.

Phùng mẫu cũng đuổi tới, nhìn con mình lại phát bệnh điên, bà ta khóc ròng nói: "Tạo nghiệt mà, con mau dừng tay lại đi!"

Nói xong bà ta muốn tiến lên kéo con trai mình ra, nhưng tròng mắt nam nhân đã đỏ lên, chỗ nào còn nhận ra ai là ai chứ, Phùng mẫu bị hắn ta đánh một quyền rồi đẩy ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy được.

Người xung quanh đều đứng xa hắn ta, sợ hắn ta lại đánh người.

Ngũ Lâm thở một hơi thật dài, đi đến đỡ Phùng mẫu dậy, Phùng mẫu khóc lóc nói: "Tạo nghiệt mà, tạo nghiệt!"

Phùng mẫu chưa đến 20 tuổi đã thành quả phụ, chỉ có một đứa con trai, nhưng về sau con trai của bà ta phát sốt cháy hỏng đầu óc, trí thông minh tương đối thấp, đến tuổi lấy vợ, đương nhiên không có cô nương nào muốn đến Phùng gia, nhi tử Phùng gia sắp 30 tuổi mà vẫn chưa cưới vợ trẻ, hai năm trước Phùng mẫu vào thành bỏ tiền mua nữ nhân về, ban đầu chỉ muốn nhi tử có dòng dõi. Nhưng đứa con dâu mua được này lại không hề an phận, cứ ầm ĩ muốn trở về, nàng ta còn nói mình bị lừa, nàng ta đã thành thân và nói nhiều thứ khác.

Gần như Phùng gia đã tiêu hết của cải cả đời để mua cô vợ trẻ này, đương nhiên sẽ không chịu thả nàng ta đi, nữ nhân không nghe lời, Phùng mẫu liền xúi giục nhi tử đánh nàng ta, sau đó ngược lại ngày nào cũng đánh nàng ta, mặc dù hai người họ cùng phòng, nhưng mãi vẫn không có hài tử, làm cho lòng Phùng mẫu vô cùng nóng lòng.

Rốt cuộc năm ngoái cô vợ trẻ cũng có bầu, ai ngờ chưa đến ba tháng lại bị nhi tử Phùng gia đánh sảy thai, đến nay chưa hề mang thai lại. Nữ nhân kia chưa hề bỏ ý muốn chạy trớn, vừa có cơ hội là sẽ bỏ chạy, lần nào nàng ta cũng nói là mình đã là thê tử của người khác, nàng ta đã có trượng phu. Nàng ta vừa nói lời này, Phùng mẫu liền cầm tấm lạc hồng ném thẳng vào mặt nàng ta, những chuyện này của Phùng gia đã thành trò cười ở trong thôn.

Lục Trạm cau mày, hắn rất coi thường nam nhân đánh nữ nhân, hơn nữa còn là đánh lão nương của mình, Lục Trạm nhìn không nổi nữa mà tiến lên.

Ngũ Tử Tu vội vàng kéo ống tay áo của Lục Trạm lại: "Huynh đừng đi, hắn ta là kẻ ngốc mà còn là kẻ điên, ai đến thì hắn ta sẽ đánh đó! Ặc, huynh thấy đó đến cả nương của mình mà hắn ta cũng đánh."

Lục Trạm mím môi: "Ta tự có cân nhắc."

Nói xong Lục Trạm đẩy tay Ngũ Tử Tu ra, đi lên cho nhi tử ngốc Phùng gia một cước, nhi Phùng gia té xuống bên cạnh, gương mặt Lục Trạm vô cùng lạnh lùng, giơ nắm đấm lên đánh một quyền vào ngực đối phương.

Những người khác bị hình ảnh bất ngờ này dọa sợ, thầm nghĩ lá gan chàng trai này thật lớn. Trước kia mỗi lần nhi tử Phùng gia phát bệnh cũng có người lên ngăn, cuối cùng lại bị nhi tử Phùng gia đánh một trận rồi phải nằm nhiều ngày mới tốt lên được, thế là về sau không ai dám quản nữa.

Nhi tử Phùng gia bị đánh đau, hắn ta cũng tức giận, lúc này gương mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Lục Trạm, đứng lên giơ nắm đấm về phía Lục Trạm. Lục Trạm khi ra sau hai bước tránh đi, lúc hắn ta giơ nắm đấm lên lần nữa, thì nắm đấm của hắn ta đã bị đối phương nắm chặt, móc chân lên, khéo léo dùng cánh tay đẩy người đó xuống đất, ngay lập tức Lục Trạm nói: "Còn không tìm sợi dây đến đây."

Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, cuối cùng tìm một sợi dây thừng to ở Ngũ gia rồi trói chặt người lại, mặc dù nhi tử Phùng gia bị trói, nhưng vẫn không ngừng điên cuồng hét la ầm ĩ, có người đi lên thì cắn người, lại nhổ nước bọt, Lục Trạm dùng cổ tay đánh ngất hắn ta, cuối cùng một màn này cũng kết thúc.

Phùng mẫu nhìn nhi tử của mình không hề nhúc nhích mà bị trói ở trên đất, lập tức khóc lóc, tưởng nhi tử đã xảy ra chuyện gì, lại lôi kéo xô đẩy Lục Trạm, Ngũ Lâm vội vàng nói: "Đại tẩu Phùng gia, con của ngươi không có sao hết, chỉ là bị ngất đi mà thôi, nếu không làm vậy thì ai dám lại gần con trai của ngươi chứ?"

Người nữ nhân tóc tai bù xù nằm dưới đất gần như đã chết lặng, cho dù được người ta cứu, trong mắt nàng ta chẳng có chút cảm xúc vui nào, cuối cùng có hai phụ nữ trung niên đến đỡ nàng ta lên.

Ngũ Tử Tu vỗ tay, một bên nói: "Lục đại ca, huynh thật là tuyệt!"

Một tiếng Lục đại ca này đem suy nghĩ của người nữ nhân đã chết lặng kia trở về, cặp mắt nàng ta di chuyển, cuối cùng nhìn về phía nam nhân họ Lục kia.

Ngũ Tử Tu còn lôi kéo Lục Trạm nói không ngừng, còn nói sau khi hắn trưởng thành cũng muốn lợi hại giống như Lục Trạm vậy.

Nữ nhân nhìn dáng người cao lớn kia, nhìn thấy gương mặt kia, ngay lập tức trong mắt nàng ta chứa đầy nước mắt, bờ môi run rẩy nhìn hắn đến ngẩn người.

Lục Trạm đi theo Ngũ Tử Tu vào nhà, Ngũ Lâm bão các bà con khiêng người về.

Nữ nhân lại nhìn Lục Trạm không thèm chớp mắt, cuối cùng thì òa khóc ra tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Trạm cùng Ngũ Lâm, Ngũ Tử Tu đi bắt ngỗng trời. Ngũ Lâm có nhiều dụng cụ, mấy người chỉ cầm một ít lương thục phụ và bánh ngô rồi xuất phát, chuyến ra ngoài này cũng không có bắt được ngỗng trời nhanh như vậy, vận khí không tốt thì chờ ở bên ngoài 5, 6 ngày là chuyện bình thường.

Lúc này nhi tử Phùng gia bị người ta đánh, phải nằm trên giường mấy ngày, Phùng mẫu đau lòng nhi tử, ngay cả con dâu cũng không thèm quan tâm đến.

Từ thị ngẩn người ngồi ở trong sân, trong đầu nàng ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, còn nhớ rõ lúc trước xuất giá, cha mẹ nói đã tìm được một hôn nhân tốt cho nàng ta, đối phương là một thợ rèn, khi đó nàng ta cảm thấy một thợ rèn chẳng có gì tốt. Nàng ta đã có người trong lòng, đối phương cũng thích nàng ta, hai người đã hẹn thề phải kết thành phu thê. Nhưng cha mẹ lại tham lễ hỏi của thợ rèn kia, tình lang của nàng ta không bỏ nổi tiền lễ hỏi kia, đương nhiên cha mẹ nàng ta không chịu gả cho tình lang kia.

Nàng ta bị ép xuất giá, tiến vào nhà kia, nàng ta nhìn thấy phu quân của mình, làn da rất đen, dáng người cao lớn, thấy tướng mạo của người nam nhân rất là hung ác. Nàng ta dùng cái chết để ép người phu quân kia phải ngủ ở bên ngoài, trong đêm liền bỏ chạy theo tình lang của mình.

Thật không ngờ sau khi bọn họ chạy đến Kỳ Châu, nam nhân kia lại sang tay bán nàng ta, lúc đó nàng đã biết mình đã tin nhầm người, nhưng nàng ta cũng đành bó tay, nàng ta chạy không thoát, cũng trở về không được.

Vào đêm qua, nàng ta lại thấy người nam nhân kia, mặc dù gương mặt của nam nhân đã thay đổi hơn so với trước kia, lồng ngực cũng càng rộng lớn hơn, nhưng nàng ta nhớ rõ đôi mắt kia, nàng ta biết hắn chính là phu quân của mình!

Ngồi yên trong sân hơn nửa ngày, trong lòng Từ thị nổi lên một tia hy vọng, nàng ta hi vọng đối phương có thể nhận ra nàng ta rồi cứu thoát cho mình, nàng ta thề rằng sau này chắc chắn sẽ chung sống thật tốt với hắn, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ diện mạo khó coi của hắn, sẽ không ghét bỏ hắn hung dữ.

Ăn xong cơm tối, nàng ta nói với Phùng mẫu là đi gánh nước, Phùng mẫu muốn chăm sóc cho nhi tử, hơn nữa quả thực chum nước trong nhà đã không còn nước, thế là để nàng ta đi gánh nước.

Đi gánh nước, Từ thị đến cổng Ngũ gia, nhưng mà cổng nhà Ngũ gia đóng chặt, không có ai ở nhà, ngay lập tức lòng Từ thị lạnh một nửa...

"Lục đại ca, huynh thật là lợi hại?" Ngũ Tử Tu cầm theo con ngỗng trời nhìn Lục Trạm vô cùng sùng bái.

Lục Trạm mím môi một cái: "Cũng là do may mắn thôi."

Lần này vận khí bọn họ không được tốt cho lắm, đến đây liên tiếp mấy ngày mưa, đừng nói bắt ngỗng trời, đến cả bóng dáng của ngỗng trời cũng không thấy đâu. Mưa rất là lớn, mấy người khó đi nửa bước, cuối cùng tìm một hang động ở tạm mấy ngày, cũng gần ăn hết lương khô thì mặt trời mới ra ngoài .

Có điều mặc dù bọn họ gặp không may, nhưng sau khi trời trong vận may lại không tệ. Lúc còn trẻ Ngũ Lâm không những là một thợ rèn, còn là một thợ săn vô cùng xuất sắc, những ngày Lục Trạm đi theo ông cũng học được rất nhiều điều. Lục Trạm rất là tôn trọng Ngũ Lâm, Lục Trạm lại là một người thành thật chịu học và chịu làm, người trẻ tuổi này không có mơ tưởng xa vời, trái lại rất là trầm ổn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi Ngũ Lâm đã rất thưởng thức Lục Trạm, lại nhìn cháu mình còn không biết lúc nào mới hiểu chuyện, Ngũ Lâm vô cùng buồn rầu.

Sau khi trời trong chỉ mới ở lại có ba ngày, liền bắt được bốn con ngỗng trời, Lục Trạm chọn lấy con cường tráng nhất trong đó, còn lại thì cho ông cháu Ngũ gia. Ngũ Lâm vung tay nói không cần, ngỗng trời này chính là đồ quý hiếm, hơn nữa đây đều là do Lục Trạm bắt, ông chỉ ở bên cạnh chỉ dạy một chút, hoàn toàn là bản lĩnh của hắn. Nhưng mà Lục Trạm lại không nghĩ như vậy, từ nhỏ hắn đã biết có ơn tất báo, trong lòng hắn, có thể quen được Ngũ gia chính là phúc khí của hắn, nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Ngũ Lâm, hắn cũng chưa chắc bắt được ngỗng trời.

Lục Trạm nói hết lời thì Ngũ Lâm mới nhận, có điều ông nói chia đều, kiên quyết không nhận nhiều. Hắn ở bên ngoài cũng gần nửa tháng, trở lại Ngũ gia, Lục Trạm cũng muốn cáo từ.

Trái lại trong lòng Ngũ Lâm có nhiều suy nghĩ, ông thở dài một hơi, cuối cùng lấy một cái hòm gỗ từ trong nhà ra, Ngũ Lâm mở hòm gỗ, nhìn một cây cung lớn ở trong rương, nói với Lục Trạm: "Ta thấy lực cánh tay của ngươi không giống với người thường, cây cung này là do tổ tiên ta truyền lại, đã có mấy trăm năm lịch sử, tổ tiên của Ngũ gia ta cũng có không ít người tiền. Ta và ngươi quen biết nhau, ta thấy ngươi là một đứa nhỏ đầy chính khó, liền tặng cho ngươi."

Cây cung trong rương rất là to, nhìn không giống đồ của người Trung Nguyên. Lục Trạm vừa nhìn đã rất thích, chỉ là nghe là đồ được truyền lại của Ngũ gia, hắn vội vàng khoát tay nói: "Ta không thể nhận thứ này, giữ lại cho Tử Tu đi, cho dù không ai có thể kéo cung, thì sau này đây cũng là vật tưởng niệm."

Ngũ Lâm vẫy tay: "Nói đưa ngươi là đưa ngươi, để trong nhà cũng chiếm chỗ, ở trong tay ngươi, nói không chừng sau này cũng có chỗ dùng. Ngươi không chỉ cho hai chúng ta con ngỗng trời, ngươi có biết cái ngỗng trời ở Kỳ Châu bán được bao nhiêu bạc không? Chính là bán được 100 lượng, còn có tiền mà không mua được, quay đầu ta mang vào thành bán, có số tiền này, qua mấy năm nữa ta cưới một cô vợ trẻ cho Tử Tu, ta có thể ở nhà an hưởng tuổi già ."

Ngũ Tử Tu cũng nói: "Lục đại ca, huynh cứ giữ đi, ông của đệ rất là thích huynh, trước kia người trong nhà muốn lấy cái này làm củi đốt, ông liền ngăn lại mới giữ được."

Lục Trạm nhìn ông cháu Ngũ gia không phải đang nói khách sáo, mà là thật lòng muốn đưa cho hắn, Lục Trạm nói: "Vậy được rồi, ta xin nhận, đa tạ ông."

Ngũ Lâm cười cười, xuống phòng bếp chuẩn bị cơm canh, Ngũ Tử Tu ở bên ngoài quấn lấy Lục Trạm muốn hắn dạy vài chiêu, Ngũ Lâm hiếm khi thấy cháu trai mình chăm chỉ vậy, liền nở nụ cười. Lục Trạm cũng không có học công phu chính thống gì, chẳng qua đánh nhau từ nhỏ nên biết ít kỹ xảo, thế là tùy tiện chỉ hắn vài chiêu, quay đầu nhìn cái cung tiễn kia, hắn càng nhìn càng thích, tứ chi hoạt động một chút, lập tức cầm cái cung kia, thở một hơi thật sâu lấy từ trong rương ra.

Cây cung này cao hơn nửa người, Lục Trạm mím môi một cái, di chuyển dây cung, lập tức kéo căng dây cung.

Ngũ Tử Tu hoảng sợ nói: "Lục đại ca, huynh thật sự kéo dây được? Huynh thật sự kéo được?"

Lục Trạm nói: "Chẳng lẽ cây cung này là cây cung phế?"

Ngũ Tử Tu lắc đầu: "Không phải, những năm gần đây không ai có thể di chuyển và kéo dây cung được, đệ nghe ông nội nói, trước kia lúc nhà bọn đệ còn phú quý, còn đặc biệt lấy ra để người ta kéo cung, ai mà kéo được thì người đó muốn bao nhiêu tiền cũng cho, có rất nhiều người đến thử, đừng nói kéo ra, có nhiều người đến nâng cũng không nâng lên được. Vẫn là Lục đại ca lợi hại, sức lực rất lớn!"

Ngũ Tử Tu giơ ngón tay cái lên, quả nhiên cây cung này rất hợp với Lục đại ca, nếu mà đặt ở trong nhà, chắc chắn là vô dụng, dù sao hắn cũng sẽ không kéo cung được.

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.