Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Quan Đầu

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Không kịp chờ xem phản ứng của A Thiết như thế nào khi nghe xong lời mình vừa nói. Thần Tướng đã nhanh chóng đứng dậy rồi, hai sợi xích sắt đen tuyền khóa chặt xương Đàn Nguyệt của hắn đột nhiên rơi xuống nền đất.

Quả thật đúng như lời hắn nói, Thần Tướng bây giờ đã không còn bị khống chế nữa mà hắn có thể tự do đi lại. A Thiết cảm thấy lo lắng và không hiểu là ai đã bẻ gãy xích sắt cho Thần Tướng lúc hắn đang hôn mê.

Có phải chính Thần đã làm điều đó hay không?

Trước tiên Thần đã đem A Thiết đến Cửu Trùng Thiên Ngục này, sau đó đem chàng giam giữ chung với Thần Tướng, rồi còn bẻ gãy xích sắt của hắn, Thần làm như vậy là có mục đích gì?

A Thiết lúc này đã không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, vì Thần Tướng sau khi được giải thoát đã bước đến gần mép vực, trên mặt hắn lộ rõ sát cơ, hắn nhìn chàng rồi nở một nụ cười tàn độc:

- Bộ Kinh Vân ngươi có biết không? Nguyên khí của bổn thần đã khôi phục hoàn toàn khi ta tỉnh dậy, nhưng ta không vội giết chết ngươi bởi vì ngươi còn đang bất tỉnh.

Thần Tướng vừa nói vừa giơ chưởng phải lên.

- Ta muốn sẽ tự tay giết ngươi sau khi ngươi tỉnh lại. Ta muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt sợ hãi và đau đớn của ngươi. Xem tình địch của Thần Tướng này lúc sắp chết cảm giác sẽ như thế nào. Nhưng thứ ta muốn nhất chính là nếm mùi vị bộ não ngon lành của ngươi! Ha ha.

Thần Tướng cười lên đắc chí, mặt mày hắn hiện lên sự hung ác tột cùng:

- Bộ Kinh Vân! Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta. Chịu chết đi.

Thần Tướng gầm lên một tiếng vang trời, từ lòng chưởng phải của hắn phát ra một luồng kinh quang sáng chói, chiếu thẳng lên trời. Lực đạo của chiêu này cực mạnh, có lẽ Thần Tướng muốn một chưởng hùng hậu này giết chết A Thiết.

Chưởng kình như dời non lấp bể của Thần Tướng nhắm vào A Thiết đang lưng chừng không đâm mạnh một cái. Nếu lãnh chọn một chưởng lăng lệ tuyệt luân này của Thần Tướng, thì A Thiết không cần phải rơi xuống vực cũng đã thịt nát xương tan rồi.

A Thiết còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi khi chàng tỉnh lại thì không thấy A Hắc đâu nữa, siêu cấp vũ khí Vu Bát cũng chẳng còn bên mình. Toàn thân còn đang bị bốn sợi dây xích cứng chắc khóa chặt, bây giờ còn bị Thần Tướng từ xa công kích chàng làm sao để thoát khỏi khốn cảnh này đây.

Tuy nhiên chàng quên rằng năm năm trước mình là Bộ Kinh Vân, từng được chân truyền Bài Vân Chưởng của Hùng Bá. Bất Khốc Tử Thần cho dù lâm vào hiểm cảnh đáng sợ như thế nào cũng quyết không gục ngã.

Ngay lúc tính mạng lâm nguy sinh tử quan đầu, bản năng chiến đấu nguyên thủy của Bộ Kinh Vân bên trong chàng đã thật sự trỗi dậy. A Thiết hét lớn một tiếng, công lực toàn thân được gồng lên, hai tay chàng duỗi thẳng, chân chàng đạp mạnh ra sau, vận chân khí toàn thân lên đỉnh điểm, người chàng cong lên như nửa vầng trăng xuýt xoát tránh được một đòn tấn công chí mạng của Thần Tướng.

Một chiêu không đắc thủ, Thần Tướng không những không tỏ ra tức giận, mà hắn lại bất chợt nở một nụ cười:

- Hà hà! Bộ Kinh Vân ngươi khá lắm, tay chân đã bị khóa mà vẫn có thể né được một chưởng hùng hậu của bổn thần. Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi mất rồi.

Trong khi cất tiếng nói, Thần Tướng bèn vươn người triển thân lên không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một sợi xích đang trói chặt tay của A Thiết. Hắn chậm rãi bước từng bước lên trước tiếp cận A Thiết.

- Bộ Kinh Vân! Bổn thần thật sự phải thưởng cho những nỗ lực đáng khen ngợi của ngươi. Hãy chuẩn bị nhận lấy món quà đặc biệt của ta đi nào. Hà hà.

Món quà mà Thần Tướng nói đến chính là ngón tay của hắn, lần trước hắn cũng đã dùng chính ngón tay này thưởng cho cô gái đã đốt Triệu Hồn Nhang cứu hắn sống lại ở Cổ Miếu.

Kết quả là ngón tay hắn đã đâm thủng mi tâm của cô gái đó, rồi hắn hút sạch não tương của cô ta.

Lần này Thần Tướng lại dùng chính thủ đoạn tàn nhẫn đó để đối phó A Thiết. Ngón tay trỏ của Thần Tướng như một mũi khoan sắc bén, đâm thẳng vào giữa trán của chàng.

Lực đạo của chỉ phong do Thần Tướng đánh ra mạnh như sấm sét, hắn lại đang ở rất gần A Thiết một chiêu giết chết chàng quả thực nằm trong khả năng của hắn.

Lẽ nào A Thiết lại phải chết dưới một ngón tay của Thần Tướng hay sao?

Nhưng trong giây phút quyết định sống chết của A Thiết, một luồng kim quang rực rỡ bất ngờ phát ra. Một âm thanh chói tai vang lên, Thần Tướng cảm thấy xích sắt dưới chân của mình vừa bị một vật sắc bén nào đó chém đứt đoạn. Thần Tướng mở to mắt phát hiện ra đó là một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng bàng bạc, cùng lúc đó thân thể của hắn như bị mất đi điểm tì tựa muốn rơi xuống dưới.

Thần Tướng kinh hãi liền thu chiêu, sau đó vận toàn bộ công lực xuống hạ bàn đạp mạnh vào xích sắt, nhanh chóng triển thân bay lên mép vực. Nếu chậm trễ trong một sát na thôi, cả bản thân hắn cũng sẽ mất đà mà rơi xuống vực thẳm bên dưới, hậu quả khi đó thật khôn lường.

Cùng lúc ấy A Thiết phát hiện sợi xích sắt phong tỏa cánh tay phải của mình vừa bị đứt, nhìn kỹ thì thanh trường kiếm phát sáng dị quang kia đã giải thoát cho chàng. A Thiết liền nhận ra ngay đó chính là Thần Thạch thất lạc lúc trước của mình.

Chẳng phải Thần Thạch đã bị mất lúc chàng bất tỉnh rồi sao, lý do gì nó lại xuất hiện ở đây, đúng vào lúc tính mạng của chàng đang ngàn cân treo sợi tóc.

A Thiết lúc này không kịp nghĩ nhiều, liền nhanh như chớp nắm lấy trường kiếm phát sáng kia, chàng vung kiếm chém đứt xích sắt khóa hai chân của mình.

Sau khi chém đứt hai sợi xích ở chân, toàn thân chàng chỉ còn bị trói bởi một sợi xích cố định ở tay trái nữa thôi. Trước khi toàn thân bị rơi về phía bên tay trái, trong sát na ngắn ngủi A Thiết không ngần ngại, dứt khoát chém đứt nốt dây xích cuối cùng còn lại.

Bởi nếu không nhanh tay quyết đoán, toàn thân chàng sẽ bị đập mạnh vào vách đá bị thương nghiêm trọng. Nhưng cả bốn sợi xích đều đã đứt, toàn thân A Thiết đã không còn gì cố định nữa, thân thể chàng sẽ bị rơi thẳng xuống bên dưới đáy vực, thân bại danh liệt mà chết.

A Thiết đương nhiên là đã phán đoán được điều đó. Nhưng chàng có lòng tin là mình nhất định sẽ tuyệt lộ phùng sinh. Bởi thứ A Thiết đang cầm trong tay chính là siêu cấp vũ khí Vu Bát có nguồn gốc là Thần Thạch Nữ Oa.

Chàng tin rằng mình sẽ không chết khi có được vũ khí đỉnh cấp này trong tay, A Thiết trong tích tắc đã vận công lực toàn thân truyền vào trong Vu Bát. Với công năng thần kỳ của Thần Thạch, thanh trường kiếp sau khi tiếp nhận nội lực của chàng liền có sự biến hóa diệu kỳ.

Thần Thạch phát sáng rực rỡ rồi từ từ hóa dài ra biến thành một sợi dây dài chừng hai mươi thước.

A Thiết liền cầm sợi dây do Vu Bát biến thành kia, nhanh như ánh chớp ném vào một cái cây mọc bên mép vách đá. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một sát na ngắn ngủi. Nhưng A Thiết với sự bình tĩnh kinh người đã hóa hiểm thành an.

A Thiết liền vận dụng dị năng thần kỳ của Vu Bát, sợi dây ánh sáng được chàng điều khiển từ từ rút ngắn lại, kéo chàng từ miệng vực quay trở lại vách đá.

Mọi quan sát và hành động của chàng thực sự chuẩn xác vô cùng, giả sử nếu là một cao thủ nhất hạng khác khi rơi vào hoàn cảnh giống như chàng khi nãy. Cũng chưa chắc có thể bình tĩnh phán đoán sự việc chuẩn như là A Thiết vừa rồi.

Trong lúc sinh tử cận kề A Thiết vẫn có một tâm thái kiên định và một trái tim bình tĩnh đến kinh ngạc.

Nhưng ngay lúc A Thiết vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, chân chàng vừa tiếp mặt đất nơi vách đá, thì bên tai có một tiếng gầm khủng khiếp vang lên.

- Diệt Thế Ma Thần thập thành công lực.

Bạn đang đọc Tiểu Thuyết Phong Vân Đan Thanh của Hùng Bá THH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.