Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Trọng Anh Hùng

Phiên bản Dịch · 2231 chữ

A Thiết mặc dù không quay đầu nhưng kình phong từ phái sau lưng ập đến dữ dội. Chàng biết đó chính là sức mạnh khủng khiếp phát ra từ tuyệt thế thần công Diệt Thế Ma Thần của Thần Tướng.

Áp lực khủng khiếp đến không khí cũng trở nên nặng nề thế này, không nghi ngờ gì nữa Thần Tướng đã vận công lực lên đỉnh điểm, mục đích của hắn không còn khả năng nào khác đó là toàn lực giết chàng.

Vào lúc này A Thiết đã không còn sự lựa chọn nào khác, chàng bắt buộc phải đối diện với cường địch hùng mạnh này. A Thiết từ từ xoay người quay mặt lại phía sau.

Khi chàng vừa quay người thì một luồng kình lực khủng khiếp cũng áp đến nhanh như ánh chớp. Sức mạnh đủ khai sơn phá thạch, uy lực kinh thần hãi thế này chính là cường hãn sát chiêu từ Diệt Thế Ma Thần. Theo như tính toán của Thần Tướng với cường chiêu thập thành công lực này, hắn sẽ trong một chiêu sát bại A Thiết.

Nhưng khi Thần Tướng vừa bổ tới tấn công thì A Thiết nhanh như chớp đã ra tay ngăn cản kịp thời. Tưởng như sẽ có một cú giao kích chấn động thiên địa, nhưng mọi thứ lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bởi vì toàn bộ công lực khủng khiếp của Thần Tướng bỗng chốc biến đi đâu hết, cảm giác giống như nước bị bông hút hết đi vậy.

Thần Tướng phát hiện ra A Thiết đã biến Vu Bát trong tay hóa thành một chiếc khiên bao kín lấy thân thể. Nhưng chỉ như vậy thôi thì đâu thể khiến cho Thần Tướng kinh ngạc đến thế.

Hóa ra thứ khiến Thần Tướng thất kinh chính là toàn bộ kình lực trong tuyệt chiêu của hắn, đều đã bị Vu Bát hút sạch vào bên trong.

Không chỉ có vậy, điều khiến Thần Tướng kinh ngạc hơn cả là công lực của hắn không chỉ bị hút hết mà Vu Bát còn phát ra những thứ ánh sáng vô cùng kỳ lạ.

Ngay lúc Thần Tướng còn đang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì "ầm" một tiếng, một đạo khí lực hùng mạnh từ Vu Bát bắn ra trúng ngay người của hắn. Thần Tướng không kịp phản kháng đã lĩnh chọn luồng kình lực hùng hậu kia vào người.

Chỉ thấy Thần Tướng máu tươi phun ra miệng, chiến giáp hộ thể mặc trên người nứt vỡ, kèm theo cả tiếng xương ngực nứt gãy nghe đến rợn người.

Thì ra Vu Bát không chỉ hút hết sức công phá của Diệt Thế Ma Thần, mà còn khuếch đại nó lến gấp mười lần, sau đó dội ngược trở lại tấn công chính Thần Tướng. Không khác gì Thần Tướng phải hứng chịu đòn tấn công mạnh gấp mười lần của mình.

Đau đớn thấu tận tim phổi nhưng Thần Tướng tuy là một kẻ cùng hung cực ác, nhưng hắn cũng là một hán tử kiên cường. Bị phản công bởi chính sát chiêu của mình, trọng thương không hề nhẹ nhưng hắn vẫn không hề gục ngã.

Song Thần Tướng đã không còn khả năng để chiến đấu nữa, vì ngay lúc này một thanh trường kiếm sắc bén đã kề ngay vào cổ của hắn.

Đó là kiếm của A Thiết.

Không ngờ đệ nhất Thần Tướng của Sưu Thần Cung lại bị một phàm nhân như A Thiết đánh bại hoàn toàn. Mặc dù đã thảm bại nhưng Thần Tướng vẫn không mất đi bản sắc cường giả của chính mình. Hắn nén chịu đựng đau đớn nhục thân mà nói lớn:

- Không ngờ ngươi và Vu Bát đã nhân khí hợp nhất. Với thực lực võ công chân chính này của ngươi, trong vòng năm năm nữa hoàn toàn không cần Vu Bát ngươi cũng có thể đánh bại được ta. Hôm nay Thần Tướng ta quả thật đã bại, muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi.

Mặc dù Thần Tướng hận A Thiết thấu xương vì đã cướp mất người hắn yêu. Nhưng trong trận chiến ngày hôm nay hắn đã chấp nhận thất bại, một lời chịu thua từ tận đáy lòng với một cường giả như hắn quả thật chẳng dễ chịu gì.

Thần Tướng là kẻ yêu ghét rõ ràng, đã thua hắn chấp nhận thua một cách tâm phục khẩu phục, hắn tuyệt đối có thể xem là một trang nam tử dám làm dám chịu.

Nhưng trong thời khắc tính mạng của Thần Tướng đã nằm gọn trong tay, nhìn vẻ mặt bại trận thảm hại của hắn thì A Thiết bỗng nhiên lại thu kiếm.

Thần Tướng ngạc nhiên không hiểu vì sao chàng lại làm như vậy, vì sao lại không giết hắn.

- Nếu muốn giết ta thì đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Tại sao ngươi còn không ra tay?

A Thiết nhìn hắn rồi chậm rãi trả lời:

- Bởi vì ngươi rất đáng thương!

Thần Tướng nghe xong lúc đầu thì ngạc nhiên, sau đó lại bật cười một cách khó hiểu:

- Ha ha! Ta đáng thương hay sao! Bộ Kinh Vân ngươi đang nói điều ngớ ngẩn gì vậy?

Trước lời nói đầy chế giễu của Thần Tướng thì A Thiết không quan tâm vẫn giữ thái độ bình thản rồi trả lời:

- Ngươi thật đáng thương! Bởi vì ngươi rốt cuộc cũng chỉ là nạn nhân của Thần mà thôi. Ngươi đối với Thần mà nói cũng giống như một tên nô lệ vô chi không hơn không kém.

Thần Tướng dường như đã bắt đầu suy nghĩ về những điều A Thiết vừa nói:

- Sự cô đơn trống rỗng trong trái tim khiến ngươi bị ám ảnh mà làm những chuyện thương thiên hại lý. Ngươi yêu Tuyết Duyên vì nàng cũng giống như ngươi đều chịu sự giám sát của Thần. Ngươi hi vọng giữ được nàng bên cạnh mãi mãi để giải tỏa nỗi cô đơn trong trái tim của mình. Ngươi chỉ là một công cụ bị Thần lợi dụng, nhằm mục đích bá chủ thiên hạ của hắn mà thôi.

Nghe A Thiết nói sắc măt của Thần Tướng ngày càng tái xanh, có lẽ những gì chàng vừa nói, phần nào đã chạm đến trái tim cô độc ẩn sau sự tàn bạo của hắn. Nét kiêu ngạo tự phụ trên gương mặt của Thần Tướng dần dần biến mất, thay vào đó là một sự thê lương vô hạn.

- Bộ Kinh Vân! Dù cho ngươi có nói gì đi nữa thì ta và ngươi vẫn là kẻ thù không đội trời chung. Hôm nay ngươi tha cho ta và để ta đi, ta cũng nhất quyết không vì thế mà cảm tạ ngươi đâu. Sau này gặp lại ta sẽ lấy việc đánh bại ngươi làm mục tiêu của mình.

A Thiết nghe hắn nói như vậy chỉ cười khổ:

- Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn cơ hội để đánh bại ta nữa sao?

Ngay khi A Thiết dứt lời thì Thần Tướng mới hiểu ra ý của chàng, hắn không khỏi xuất hiện một thoáng chạnh lòng, sững sờ hỏi:

- Ý của ngươi là...?

Lúc này Thần Tướng đã thực sự hiểu hết ý trong câu nói của chàng, chuyến đi tiếp theo của A Thiết là vô cùng nguy hiểm, có thể sống sót trở ra hay không cả Thần Tướng cũng không dám chắc.

Tiêu diệt Thần là điều không thể từ trước đến nay, sức mạnh của Thần là thiên hạ vô địch, dựa vào năng lực của một phàm nhân như A Thiết thì điều đó quả thực là không có khả năng.

Vì chúng sinh thiên hạ A Thiết hoàn toàn không sợ cái chết của bản thân, nhưng nếu chàng chết thì cả đời này chàng sẽ không gặp lại được Tuyết Duyên nữa.

Hồng Trần Chúng Sinh Tĩnh Do Tình Nhi Sở Tại

(Chúng sinh trong bụi hồng vì tình mà tồn tại)

Khổ ải trong trời đất này là vô biên, một chút tình cảm xem ra là vô cùng nhỏ bé.

A Thiết liệu có vì dân chúng thiên hạ mà từ bỏ hạnh phúc của cá nhân mình hay không? Thần Tướng cho rằng chàng sẽ không làm như vậy.

Nhưng A Thiết thì lại nghĩ khác, chàng đã quyết tâm bằng mọi giá phải tiêu diệt Thần. Không để cho lão muốn làm gì thì làm, con người phải được tự do sống cuộc sống của mình, chứ không phải chịu sự chi phối của bất kỳ một vị thần nào hết.

A Thiết nhìn Thần Tướng một lần nữa rồi nói:

- Thần Tướng ta nghĩ rằng trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng của ta và ngươi. Ta rất tiếc phải nói cho ngươi biết, có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội để phục thù nữa đâu.

Thần Tướng nhìn chằm chằm A Thiết một lòng cảm khái dâng trào lên trong đôi mắt của hắn, một đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh đến là thường. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn người khác bằng tâm thái như thế này.

A Thiết trong mắt hắn giờ đây không còn là một tình địch không đội trời chung nữa, hắn cũng không còn cảm giác ghen tị với chàng như lúc trước.

Vậy thì Thần Tướng đã nhìn thấy gì ở A Thiết?

Hắn chỉ nhìn thấy ở chàng một ánh mắt kiên cường bất khuất, không cam chịu ngã gục trước số mệnh. Cuối cùng Thần Tướng cũng hiểu ra một điều, vì sao Tuyết Duyên lại đem lòng yêu say đắm chàng trai này.

Thần Tướng bằng tâm trạng khó tả cuối cùng hắn cũng cất tiếng nói:

- Tốt lắm Bộ Kinh Vân! Bất luận hôm nay có phải trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi hay không. Thần Tướng ta sẽ không bao giờ quên rằng người chính là kỳ phùng địch thủ lớn nhất trong cuộc đời ta. Nhưng ta luôn mong rằng chúng ta sẽ còn có cơ hội tái đấu một lần nữa. Ta luôn mong chờ điều đó.

Ngay cả một kẻ cùng hung cực ác như Thần Tướng đối diện với A Thiết dường như cũng bị chàng cảm hóa. Những lời khi nãy hắn nói ra trái ngược hoàn toàn với cá tính kiêu ngạo thường ngày của hắn.

Tại sao ngay cả Thần Tướng sau khi gặp A Thiết cũng có những thay đổi khác thường như vậy.

Có lẽ là vì đồng cảm, bởi A Thiết là người đầu tiên trên thế gian này hiểu được cảm giác trống rỗng cô đơn trong sâu thẳm trái tim của hắn.

Cảm giác anh hùng trọng anh hùng lần đầu tiên xuất hiện trong con người của Thần Tướng.

Thần Tướng tự phụ cho rằng trong trời đất này không có ai xứng với hai chữ anh hùng. Bởi trong thiên hạ loạn lạc này một anh hùng thật sự có lòng nhân từ quả thật rất hiếm, Nhưng còn có thể vì nghĩa diệt thân, vì chúng sinh bách tích nguyện đi vào con đường tuyệt lộ, còn thấu hiểu cho cả suy nghĩ của địch thủ, thì A Thiết này là người đầu tiên mà hắn bắt gặp. Con người của A Thiết thật sự đã khiến Thần Tướng cam chịu tâm phục khẩu phục.

Thần Tướng lúc này thân mang trọng thương đến kiệt quệ, hắn lảo đảo đi thẳng về phía trước, nhưng chưa đi được bao xa, hắn đột ngột quay lại nhìn A Thiết và nói thêm:

- Bộ Kinh Vân! Ngươi đừng quên rằng bổn Thần Tướng có sở thích hút não tương của con người. Nếu như ngươi chết sẽ không còn ai trên cõi đời này ngăn cản được ta đâu.

Thần Tướng cố tình nói như vậy đương nhiên là có dụng ý, A Thiết làm sao mà không hiểu trong đó hàm chứa sự khích lệ tinh thần đối với mình. Chiến thắng một đối thủ bằng võ lực không bằng việc chiến thắng bằng võ tâm. A Thiết biết Thần Tướng đã không còn coi chàng là kẻ thù của hắn nữa, ngược lại đó chính là cảm giác anh hùng trọng anh hùng.

A Thiết liền trả lời lại:

- Đừng lo lắng! Nếu đến lúc đó quả thực ngươi vẫn không hối cải, ta nhất định sẽ tìm đến ngươi thanh lý môn hộ.

Nghe câu này của A Thiết thì Thần Tướng khẽ mỉm cười đắc ý:

- Được! Nhất ngôn vi định.

Thần Tướng nói xong rồi nhanh chóng rời đi. Còn A Thiết chàng không quay lại nhìn hắn, mà thứ chàng cần phải nhìn rõ hơn đó chính là con đường phía trước chàng sắp đi tới. A Thiết nhìn khu rừng xanh thẫm bên dưới đáy vực, bên dưới nơi đó là nơi cư trú của Sưu Thần Cung.

Nhưng A Thiết chưa vội đi tới đó ngay, chàng đột nhiên thở dài một hơi rồi cất tiếng về phía vách đá.

- Còn không mau ra đây đi!

Bạn đang đọc Tiểu Thuyết Phong Vân Đan Thanh của Hùng Bá THH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.