Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão đạo sĩ - Người tu tiên

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

"Chồn thấp hèn." Hồ ly mập không biết tiến lại gần từ lúc nào, nhắm mắt nói "Ngươi tới sớm hơn ta mấy ngày, ngươi chắc biết được nhiều tin tức hơn ta phải không?"

Đông!

Hoàng Hoan cũng không để ý đến hắn, tìm một cây lớn vừa phải, một búa chém xuống.

"Hoàng Hoan!" Hồ ly mập nhấn nhịn, miễn cưỡng đổi cách xưng hô "Ta nói cho ngươi a, tìm được Đại thiếu gia mới là trọng yếu nhất, nếu như ngươi có tin tức mà cố ý gạt ta, cẩn thận ta nói cho Xà nữ vương, để cho ngươi sống không được!"

Hoàng Hoan liếc mắt, không nói lời nào, tiếp tục đốn cây.

Hồ ly mập cắn răng nghiến lợi, không còn biện pháp gì, chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn Hoàng Hoan một cái, tự mình đi tìm đầu mối.

Đông! Đông! Đông!

Hoàng Hoan bổ mấy búa xuống, vỏ cây chỉ rách một miếng nhỏ, Hoàng Hoan lúc này mới cảm thấy không đúng.

Cái cây này sao lại cứng như vậy!

Phải biết, cho dù là một tiểu yêu bình thường, vẫn dư sức giết hổ, giết báo. Một cái cây bình thường chỉ một bàn tay là có thể vỗ gãy. Cho dù Hoàng Hoan không dùng yêu thuật nhưng căn cơ còn đó, khí lực so với người bình thường còn lớn hơn. Thời điểm Hoàng Hoan bổ củi cho Tôn đại nương, người bình thường bửa củi còn phải đem lưỡi búa đập vào mặt củi, sau đó tìm đúng góc độ toàn lực chặt mạnh một phát, nhưng đối với Hoàng Hoan những cái đó có là gì? Bổ củi như xắc thức ăn, cho nên lúc đó hắn mới bổ tất cả thành miếng nhỏ đều tăm tắp.

Hắn tưởng rằng mình đốn cây chỉ cần mấy búa, nhưng không nghĩ tới cái cây này cứng như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng tiểu chánh thái thét chói tai.

"Hoan ca, Hoan ca!"

Hoàng Hoan cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy tiểu chánh thái chạy về phía hắn, vừa chạy vừa thét lên. Mà ở đằng sau lưng tiểu chánh thái, là một đám người đuổi theo hắn, chừng năm sáu chục người. Ánh mắt Hoàng Hoan tối lại, thấy những người đó bên hông treo đao kiếm, còn đeo cả cung.

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hoan chính là sơn tặc tới trước thời hạn!

Cũng gần năm sáu chục người a! Hoan ca một trận khẩn trương, nếu không thể dùng yêu lực, sức chiến đấu cũng chỉ thuộc hạng "Nam nhân cường tráng" cùng "Võ lâm hảo hán", dù cho là võ lâm hảo hán chân chính cũng chưa chắc có thể một đánh năm mươi, huống chi Hoan ca?

Ưu thế duy nhất của hắn chính là thân thể bền chắc, không lo lắng bị đánh chết... Nhưng là tiểu chánh thái làm thế nào?

Hoàng Hoan nhanh chóng suy nghĩ, đã chuẩn bị xong đường cho tiểu chánh thái chạy.

Ai biết, tiểu chánh thái xông lại, ôm lấy eo hắn, vui vẻ hét ầm lên.

"Hoan ca Hoan ca! Chạy thương đội đã về rồi! Chú bác trong thôn đều trở lại rồi! ... A a a Hoan ca ngươi làm gì, mau thả ta xuống! Để ta xuống a!"

"Chạy... Chạy thương đội?" Hoàng Hoan nhất thời sững lại vác tiểu chánh thái trên vai, hồi lâu mới rõ ràng, "Không phải sơn tặc?"

Choáng váng!

Lúc này, một đám phía sau cõng bao lớn bao nhỏ, một người đàn ông kích động chạy tới, Hoàng Hoan vội vàng đem tiểu chánh thái thả xuống.

"Cha! Đây chính là ân nhân cứu mạng mà con nói với người, Hoàng Hoan!" Tiểu chánh thái vui vẻ kêu to "Hoan ca, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là cha ta, đây là chú Thiệu, đây là Cốc Nhị bá, đây là Bạch thúc thúc... Bọn họ rốt cuộc đều trở lại rồi, thôn không cần lo lắng sơn tặc rồi!"

"Cái đó, Thạch đầu cũng nói với ta" một hán tử mặt rỗ nắm tay Hoàng Hoan chân thành nói "Cảm ơn đại ân cứu mạng của tiểu huynh đệ! Sau này có việc cần giúp đỡ cứ việc nói. Ta Cốc Xa Kiêu xin thề tuyệt không bao giờ nói chữ không!"

Những hán tử khác cũng rối rít khen Hoàng Hoan.

"Ách, không có gì." Hoàng Hoan có chút không quen sự nhiệt tình của con người, gãi đầu một cái nói.

Đúng lúc này.

"Vô Lượng Thiên Tôn, vị này là ai mà các ngươi lại nhiệt tình như vậy?" Một thanh âm bất mãn vang lên, từ trong đám chạy thương đội một bóng người đi ra.

Lại là một lão đạo sĩ.

Chỉ thấy hắn, cả người mặc áo bào đạo sĩ màu xanh, chính diện thêu hình bát quái , mặt trái thêu tường vân tiên hạc.

Gò má gầy nhom, tóc hoa râm, bộ dâu dài màu trắng rủ trước ngực, cảm giác nhìn vào rất giống cốt cách tiên ông.

Với tướng mạo này, nếu là trong tay cầm thêm cái phất trần, đi tới, thật là liền cùng với tượng thần tiên trong miếu giống nhau như đúc!

Lão đạo sĩ này bên hông treo hai món đồ.

Bên hông trái là một cái túi vải tinh xảo, chỗ miệng túi buộc chặt, túi phồng nên tựa hồ bên trong chứa đầy đồ.

Bên hông phải là một cái gương đồng xinh xắn tám mặt.

Trừ cái này ra, lão đạo sĩ tay không, toàn thân trên dưới một món hành lý cũng không có. Bất quá đi theo một đám hán tử khỏe mạnh của chạy thương đội, chạy hết tốc lực một đoạn đường, lão đạo sĩ lại có thể mặt không đổi sắc, mặt không đỏ không thở mạnh, tựa hồ như đi dạo, có thể thấy quả thật không phải người tầm thường.

Hoàng Hoan một trận khẩn trương.

Từ lúc xuống núi tới nay, Hoàng Hoan lần đầu tiên gặp phải "Người tu tiên ", không thể nào không sợ. Người tu tiên chính là khắc tinh yêu tộc.

Hoàng Hoan lặng lẽ sử dụng liễm tức thuật nâng cao lên mấy phần.

"Vô Lượng Thiên Tôn" lão đạo sĩ nói một câu, liếc mắt nhìn Hoàng Hoan, quan sát trên dưới "Vị này là ai a, ta nhìn các vị đối với hắn ngược lại rất nhiệt tình." Nói bóng gió, thì ra là không thích hắn được chào đón quá, xem ra là bất mãn.

"Vị này là ân nhân cứu mạng của con trai ta, Hoàng Hoan. Hoàng Hoan, mau tới ra mắt tu tiên đại nhân."

Các hán tử chạy thương đội vội vàng cười xòa một trận, đối với một thôn nhỏ như Bạch Khê thôn mà nói, bất kỳ một người tu tiên nào cũng đều là đại nhân vật, bọn họ không dám thờ ơ chút nào.

Lão đạo sĩ tựa hồ rất hài lòng với thái độ của các hán tử, xua tay biểu thị mình không để ý, lúc này đội ngũ mới tiếp tục chạy, hướng Bạch Khê thôn đi.

Hồ ly mập chẳng biết lúc nào cũng lưu lại, nhìn Hoàng Hoan một cái, cả hai đồng thời mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Lăn lộn ở Bạch Khê thôn lâu như vậy, Hoàng Hoan cũng biết rất nhiều chuyện, thí dụ như, người tu tiên ở loài người cũng là trong một vạn người bình thường cũng chưa chắc có một người tu tiên, bình thường rất khó gặp. Trừ khi pháp khí của các thôn trang phát hiện ra yêu khí, người tu tiên nghe tin sẽ chạy tới, hàng phục yêu quái, thời điểm khác muốn gặp người tu tiên quả thực rất khó!

Tại sao trong chạy thương đội lại lòi ra một người tu tiên?

Hai tiểu yêu đều nghi ngờ, cùng đội ngũ chạy thương đội trở lại Bạch Khê thôn.

Bởi vì sớm có người chạy trở về thông phong báo tin, cho nên từ xa, liền thấy thôn trưởng mang toàn bộ phụ nữ, người già và trẻ nít đứng ở cửa thôn nghênh đón. Ai cũng nhón chân nhìn, trông trông ngóng ngóng, một mặt là nghênh đón các nam nhân đã lâu không trở lại, mặt khác là tới bái kiến người tu tiên trong truyền thuyết.

Nhìn ra được, lão đạo sĩ đối với trận nghênh đón này hết sức hài lòng, cho nên đưa tay mở túi vải bên hồn ra, đưa tay vào sờ nửa ngày, móc ra một tấm bùa màu vàng vẽ hinh quỷ quái, đưa cho thôn trưởng nói: "Đây là tiên phù bần đạo vẽ, ẩn chứa pháp lực, đem dán vào cửa thôn, có thể bảo vệ thôn một năm vô tai vô họa..." Ho khan một cái, nhận lại một thỏi bạc.

Thôn trưởng cười híp mắt bỏ tiền mua.

Nhưng mà ngay khi lão đạo sĩ mở túi vải ra, Hoàng Hoan cùng Báo mập yêu đồng thời chấn động cả người.

Bởi vì ở thời khắc đó, chiếc vảy Xà nữ vương trong ngực hai người đột nhiên trở nên nóng bỏng, nhiệt độ trước đó chưa từng có! Một giây tiếp theo, ánh mắt hai tiểu yêu đều tập trung ở túi vải bên hông lão đạo sĩ!

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.