Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong túi càn khôn có bí mật

Phiên bản Dịch · 1670 chữ

Đóng chặt cửa trong phòng lại, Hoàng Hoan bưng vảy rắn ra bí mật nói chuyện cái túi của người tu tiên với Xà nữ vương.

“Bên trên miệng túi thêu hoa văn, một màu tử sắc, trên thân túi treo miếng ngọc, miệng túi được buộc bằng dây thừng màu vàng sáng phải không?” Hình bóng của Xà nữ vương trên vảy rắn thướt tha mềm mại nhưng lại nghiêm nghị miêu tả hình dạng chiếc túi cho Hoàn Hoan.

Hoàn Hoan nghe xong vội vàng nói “Vâng”

“Túi càn khôn” Xà nữ vương hét lên “Nó chính là túi càn khôn của người tu tiên, bên ngoài nhìn có vẻ nhỏ nhưng bên trong rất lớn, Lân nhi có thể là bị nhốt trong cái túi đó.”

“Cái gì!” Hoàn Hoan giật mình, đại thiếu gia làm sao có thể bị nhốt trong cái túi đựng tiền đó.

Chính vào lúc tên đạo sĩ mở túi nhét tiền vào, Hoàng Hoan cảm nhận được vảy rắn trong người nóng lên, mức độ nóng còn mạnh hơn so với những lần trước nên Hoàng Hoan mới đem nó nói cho Xà nữ vương.

“Bây giờ phải làm sao?” Hoàng Hoan lẩm bẩm nói.

Từ tận đáy lòng, Hoàng Hoan hy vọng Xà nữ vương có thể tự mình xuất thủ. Mấy tiểu yêu như hắn làm sao so sánh được với Xà vương. Nếu nàng xuất thủ đánh một tên tu tiên không phải dễ như trở bàn tay sao?

Đáng tiếc Hoàng Hoan lại không hề biết Xà nữ vương đang mang thai, một người mang thai sao dám khinh suất.

“Trộm” Xà nữ vương căm hận nói “Ngươi cùng Lý Ly nghĩ biện pháp che giấu khí tức tiếp cận hắn rồi trộm cái túi kia đi.”

“Chúng ta?” Hoàng Hoan trợn mắt, tên đạo sĩ đó chính là nhân vật lợi hại đã bắt đại thiếu gia đi đó.

“Nếu như ngươi cứu được Lân nhi, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi, sẽ phong ngươi làm Hộ sơn thân vệ, địa vị đãi ngộ đều ngang với ba đại thống lĩnh.”

Hoàng Hoan khẽ run rẩy.

Hộ sơn thân vệ! Ai da, nghe tên đã thấy uy phong cực kỳ, chức vị còn ngang bằng với ba đại thống lĩnh, vậy là còn cao hơn cả cha của Hồ ly mập một cấp.

Hoàng Hoan nuốt nước miếng, trong lòng mông lung nghĩ tới khung cảnh mình tung hoành ngang dọc khắp nơi, cuộc sống hạnh phúc vô vàn.

Mà lúc này Xà nữ vương cũng nói y hệt với Hồ ly mập, cũng hứa hẹn trọng thưởng làm cho cả hai tiểu yêu đều đỏ mắt.

...

Chạng vạng tối, Bạch Khê thôn tổ chức một buổi thôn yến ăn mừng đội chạy thương trở về cùng với người tu tiên đến chơi.

Toàn thôn mấy trăm hộ, bọn họ bày vô số bàn ghế ở cửa thôn, lấy củi đốt thành đống lửa. Bởi vì mới từ Thương Thạch Thành đổi được muối, đường, bột mì và dầu nên món ăn thập phần phong phú. Mọi người ăn uống, nói chuyện, không khí vui vẻ quét sạch sự lo lắng của thôn dân mấy ngày nay.

Thôn trưởng và lão đạo sĩ ngồi cùng một bàn, ở bàn này đều là những nhân vật quan trọng trong thôn. Như cha của Cốc Tinh Thạch là thủ lĩnh đội thợ săn trong thôn, cùng với người được mệnh danh là thợ rèn tốt nhất, Y sư duy nhất trong thôn và người lớn tuổi nhất... Ngay cả Hồ Ly mập đóng giả thôn dân của thôn bên cạnh cùng với Hoàng Hoan, người liều mạng đuổi sơn tặc đi cũng được may mắn ngồi cùng bàn này.

Con chó mực đen Vượng Tài an phận cụp đuôi ngồi xổm ở phía sau lưng thôn trưởng. Sở dĩ nó không hướng phía Hoàng Hoan sủa loạn là vì tên đạo sĩ vừa mới nhìn nó nói một câu: “Bần đạo nghe nói máu của con chó đen này có thể phá yêu thuật, thôn trưởng ngày nào đó có giết nó thì nhớ bảo ta biết, để ta mang hồ lô đến đựng máu.”

Một câu nói thôi nhưng lại dọa sợ cả hai tiểu yêu và một con chó.

Cơm ăn được một nửa, lão đạo sĩ bắt đầu mông lung đem sự tích mình hàng yêu phục ma ra kể. Hắn hưng phấn vỗ bàn phun nước bọt nói: “Các ngươi có biết ở vùng này mấy ngày trước có một con yêu quái đến làm loạn, chính là bần đạo đã thu phục nó.”

Hắn mặt mày hớn hở đem chuyện ngày đó ra kể một lần. Hắn kể mình đã phát hiện ra yêu quái kia như thế nào và làm như thế nào để hàng phục nó. Trong lời nói của lão, hình dáng của tên yêu quái được miêu tả chi tiết và hết sức rõ ràng.

Đám thôn dân vây quanh nghe hắn kể, trong lòng ai lấy đều sùng bái không thôi. Hoàng Hoan cùng Hồ ly mập nhìn lão đạo sĩ càng thêm khẳng định đại thiếu gia chính là do tên đạo sĩ này bắt đi.

Lão đạo sĩ nhìn đám thôn dân bị mình làm cho mê mẩm, đột nhiên đắc ý cười một tiếng đưa tay vào trong túi móc ra đống giấy màu vàng để xuống bàn, cao giọng nói: “Các vị thôn dân, cái này chính là tiên phù ẩn chứa pháp lực của bần đạo, chỉ cần mỗi ngày đều mang ở trên người liền có thể tránh được bách bệnh. Ta cũng chỉ là muốn giúp mọi người nên lấy rẻ, mỗi cái hai lượng bạc.”

“Phốc” Từ dáng vẻ của một vị tiên liền biến thành dáng vẻ của một con buôn trong nháy mắt, Hoàng Hoang suýt nữa thì bị sặc rượu mà chết.

Vậy nhưng lại có không ít thôn dân nhao nhao bỏ tiền ra mua mà lại không ngừng cảm kích.

Lão đạo sĩ lắc đầu cảm thán “Danh lợi đối với ta là phù du” hắn tiếp tục cái vẻ mặt thanh cao của mình.

Qua ba tuần rượu, thôn trưởng liền kể việc đám sơn tặc hẹn mấy ngày sau đến Bạch Khê thôn, vừa nói vừa mời rượu lão đạo sĩ. Đám thôn dân hiểu ý, ai ai cũng đều ngóng xem lão đạo sĩ sẽ nói gì.

Ai biết được lão đạo sĩ lại lắc đầu cự tuyệt. “Người tu tiên chính là không màng thế sự, không được nhúng tay vào việc tranh chấp.”

Chúng thôn dân không khỏi có chút thất vọng.

...

Thôn yến ngoài ăn uống ra tất nhiên còn có tiết mục phía sau.

Các cô nương trong thôn nhảy múa quanh đống lửa, thợ săn trẻ tuổi thì tranh tài bằng cách đấu vật. Nhìn thấy có chỗ náo nhiệt, mọi người liền nhao nhao ra xem.

Lão đạo sĩ cùng thôn trưởng uống rượu hơi nhiều, lần này khó có dịp Hoàng Hoan và Hồ ly mập ăn ý một lần, cả hai đều hung hăng rót rượu cho bọn họ. Rót đến khi hai lão già đều mắt say lờ mờ nằm sấp trên bàn.

Hai tiểu yêu lòng dạ khó lường liếc mắt nhìn nhau. Hoàng Hoan còn là lần đầu tiên đứng gần người tu tiên đến như vậy. Hắn ngửi được một tia kì quái, hắn biết nhân loại thường có một thứ lực hấp dẫn mê người nhưng lão đạo sĩ này lại chẳng giống người phàm, ngược lại lại có một cỗ tức khí nguy hiểm cùng chán ghét. Giống như loài linh dương ngửi được mùi của sư tử vậy, đó là cảm giác trời sinh khi ngửi thấy thứ nguy hiểm.

Hoàng Hoan phải rất lâu về sau mới biết được đó là “tiên lực” khí tức. Tiên lực trời sinh khắc chế yêu lực.

Cưỡng chế loại cảm giác không thoải mái này, ánh mắt của hai tên tiểu yêu hướng về người nằm trên bàn.

Nhưng là để bọn họ phải thất vọng rồi, lão đạo sĩ dù có say đến thiếp đi nhưng cái tay vẫn siết chặt túi càn khôn. Hồ ly mập không có cơ hội, cũng không biết nghĩ như nào liền đưa tay đến bên hông lão sờ soạng.

“Xoẹt...”

Mắt Hồ ly mập sáng lên, giống như hắn đã chạm phải cái bàn là đang nóng vậy, hắn rút tay lại kêu đau. Hoàng Hoan giật mình vội nhảy ra xa.

Lão đạo sĩ mơ hồ lẩm bẩm gì đó rồi đổi tư thế ngủ tiếp, hoàn toàn không có cảnh giác. Ngược lại con chó mực Vượng Tài đột nhiên đứng lên hướng phía bọn hắn sủa loạn. Hoàng Hoan và Hồ ly mập hung tợn trừng Vượng Tài, nó lại càng sủa mạnh hơn.

Lúc ăn cơm, thôn trưởng lấy dây thừng buộc Vượng Tài ở cái ghế, giờ phút này nó như lâm vào đại địch trừng mắt nhìn hai tiểu yêu. Con chó bỗng bổ nhào về phía trước, dây thừng buộc ở ghế thôn trưởng căng ra nhưng may mắn con chó không kéo được cái ghế theo, thôn trưởng vẫn ngồi yên vị trên đó. Tiếng chó sủa đánh thức lão đạo sĩ.

“Ngô...” Lão đạo sĩ buồn ngủ nhìn Vượng Tài lẩm bẩm nói “nghe nói chó đen thuần đối với yêu khí có thiên tính, tiểu súc sinh nhà ngươi phát hiện cái gì?”

“Gâu gâu gâu!” Vượng Tài khí thế càng cao, phách lối đối với bọn Hoàng Hoan phun nước miếng.

Lão đạo sĩ cười hắc hắc, đưa tay đem dây thừng buộc ở ghế gỡ ra “Đi đi, đi tìm thứ mà ngươi phát hiện rồi tiêu diệt nó.” Nói xong liền ngủ thiếp đi.

Hoàng Hoan cùng Hồ Ly mập hung tợn trừng mắt với Vượng Tài.

“...”

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.