Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 935 chữ

Cô hoảng quá khua tay múa chân loạn xạ la toáng lên

-aaaaaaaa

-Đố biết ta là ai_một giọng nói thân quen mà đã lâu rồi cô chưa nghe nó

Cô đứng tần ngần một lát thì nở nụ cười nhảy cẫng lên

-An Thyyy, bây giờ mày mới chịu về sao? tao rất nhớ rất nhớ mày luôn ấy

-Hì hì, cũng tại ba mẹ ép tao học ở trường đó tao chẳng ra ngoài được, cũng chẳng được xài điện thoại. Bây giờ...tao được về luôn rồi!!!_An Thy vui mừng nói

-Sao mày lại về đây?_cô nghiêng đầu hỏi

-Tao được về luôn, chuyển trường về đây luôn vì gia đình tao có việc. Vui chưa??

-Yee_cô ôm An Thy vào lòng

An Thy là một đứa con gái xinh đẹp, nhân hậu, hiền lành. An Thy có thân hình mảnh khảnh, mái tóc layer cá tính. Cô và An Thy thân nhau từ nhỏ tới lớn như chị em ruột. Chỉ là An Thy luôn nghe theo lời sắp đặt của ba mẹ

Cô vui, hạnh phúc, cô có tất cả mọi thứ: có ba mẹ, học hành cũng tốt, cô có An Thy và Thiên Anh-2 người bạn thân của cô,.... cả Quốc Kiệt nữa. Ngày hôm đó cứ tắt dần dưới 2 bóng của 2 cô gái...

Ngày hôm sau, cô cùng An Thy bước vào cổng trường, cùng ăn chiếc sanwich trên tay cười nói vui vẻ rồi tạm biệt nhau. Cô và An Thy lại học khác lớp.

An Thy bước vào lớp

-Ồ!!!!!!!!!!_cả lớp đồng thanh

-Xinh quá

-Cậu ấy đẹp thật

Bao nhiêu lời tấm tắc khen ngợi, An Thy không mấy để tâm

-Mình ngồi đây được không? trong lớp còn mỗi chỗ này là trống_An Thy đứng trước mặt Quốc Kiệt hỏi

-Cứ tự nhiên_anh vẫn đang chú tâm vào bài tập Toán trước mắt

An Thy ngồi xuống nhìn Quốc Kiệt thầm thốt lên trong lòng: “Đẹp trai thật đấy”

Ra chơi An Thy bận xuống gặp hiệu trưởng, anh thì chạy xuống lớp gặp cô. Thấy cô đang ngồi thẫn thờ dưới góc lớp nhìn ra cửa sổ, anh bước đến ngồi cạnh cô, lấy tay che những tia nắng chiếu vào mắt cô. Cô khẽ cười, tựa vào vai anh nhắm mắt lại. Mùi hương trên người anh thực sự rất đặc biệt, chỉ là mùi đặc trưng của cơ thể, rất khó quên. Anh nhéo má cô:

-Cậu đang học gì đây?

-Tiếng Anh, hôm nay tôi học được 1 câu rất hay

-Nói thử xem?

-You belong to me, not others (cậu thuộc về tôi, không phải ai khác)_Cô tủm tỉm cười

-Gheeee_cả lớp ai cũng ngưỡng mộ, thầy cô cũng ngưỡng mộ và gọi họ như thể “trời sinh một cặp”

Thiên Anh đột nhiên quay xuống đưa tay:

-Phi Phi, cho tôi mượn cây bút chì

Cô mỉm cười đưa bút cho cậu rồi tiếp tục nói chuyện với anh. Mấy giây sau, cậu lại quay xuống:

-Phi Phi, cho tôi mượn tẩy

.....

-Phi Phi, cho tôi mượn thước bla bla

Có lẽ cô không để ý nhưng ánh mắt cậu nhìn hai người họ có điều gì đó buồn pha lẫn giận hờn.

Cũng đến giờ vào lớp, anh đứng dậy và nói với cô:

-Đừng quên ngày mai chúng ta có hẹn đấy!

-Sao mà quên được! Bye bye

Nói rồi cô tạm biệt anh

-Mai cậu đi đâu với bạn ấy à?_Thiên Anh quay nửa người sang cô hỏi, cúi mặt xuống cười trừ

-Ừm, cũng chẳng có gì.._cô vẫn chìm đắm vào cuộc nói chuyện lúc nãy với anh

Lại một ngày kết thúc, cô về nhà hớn hở

-Ba mẹ ơi con về rồi!

-Chà! Tiểu thư đi học về rồi, mau mau đi tắm rồi ra ăn cơm nhé!_Ba cô chắp tay sau lưng cười tươi với cô

Cô là một đứa hồn nhiên, mơ mộng, lại rất sợ bóng đêm. Ba mẹ cô là những người buôn bán bình thường, đủ ăn đủ mặc. Cô có 1 người anh trai được học bổng và du học tại Đài Loan. Cô sống trong căn nhà 2 tầng nhỏ nhắn, cũ kĩ nhưng đầy hoa, đầy sách. Ba mẹ rất yêu thương nhưng không quá chiều chuộng cô, và trong mắt ba mẹ cô, cô là một đứa chăm học chứ không phải thích yêu đương.

Rồi ngày hẹn của cô và anh cũng đến. Vì hẹn là buổi tối nên cô có nhiều thời gian để chuẩn bị. Buổi sáng cô thức dậy, khi con mèo ngốc nghếch của cô đang nằm trên đầu nghịch tóc cô, cô mới lồm cồm bò dậy vươn vai đứng lên. Mở rèm cửa sổ, nhìn ra ngắm nhìn vùng ngoại ô yên bình.

-Lạnh quá!!_làn gió đông thổi qua má cô, cô khẽ run rẩy vì cái lạnh, nhưng có 1 chút ấm áp bởi ánh nắng của con tim

Cô trong chiếc váy hoa nhí màu vàng thật dễ thương, thân hình hơi mũm mĩm, mái tóc đen dài xoã ngang lưng. Cô có một gương mặt mộc rất đẹp, rất tự nhiên. Cô ngồi xổm xuống vuốt ve chú mèo vàng đang nằm phơi bụng béo phì dưới chân cô. Cơn lười biếng lại kéo đến, cô lại chỗ cây đàn piano đánh cả 1 tiếng đồng hồ, cô hát, giọng hát nhẹ nhàng thanh thoát. Cô sống như một con người tự do thực sự, cuộc sống như thế này là quá đủ rồi!

“Ting ting”_điện thoại cô có tin nhắn..

Bạn đang đọc Tìm Em Ở Bắc Kinh sáng tác bởi Rinrin_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinrin_2107
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.