Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưỡng chế di dân

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

“Con đã về rồi đây.”

Tích tích… Tiếng nhắc nhở thanh thúy của máy quét vân tay vang lên, cánh cửa được gắn khóa phòng trộm bật mở ra.

Chu Tĩnh về đến nhà, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ mệt mỏi, trong tay hắn mang theo một hộp bánh gato nho nhỏ.

Gương soi toàn thân bên cạnh soi ra dáng vẻ của hắn, tóc ngắn đơn giản, gương mặt thanh tú nhã nhặn, quần đen giày da, là một bộ trang phục tìm việc nghiêm chỉnh.

Hôm nay là ngày phỏng vấn xin việc. Thân là người tốt nghiệp đại học tầm trung khóa này, hắn có GPA không quá xuất sắc, chỉ có thể tự mình đăng ký vào trường đại học trọng điểm. Ba tháng qua, ngoại trừ ôn tập, Chu Tĩnh vẫn luôn đi tìm việc làm.

Tình hình cạnh tranh việc làm ở thành phổ Tây Hải càng lúc càng kịch liệt, dù có trình độ đại học vẫn không dễ xin việc. Hôm nay hắn lại gặt hái được một đống câu quen thuộc tới mức tai tê rần “trở về chờ thông báo đi”. Tâm trạng của Chu Tĩnh cũng không phập phồng chút nào, hắn đã quen với việc làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Thành thạo thay dép, bỗng Chu Tĩnh phát hiện trong nhà yên tĩnh tới quá đáng.

Vào giờ này, hẳn trong nhà phải tràn ngập tiếng cười đùa của em trai em gái, cùng với tiếng mở lớn tivi quen thuộc lúc chiều của mẹ. Nhưng giờ khắc này, căn nhà vốn nên ồn ào náo nhiệt lại yên tĩnh tới kỳ cục.

“Có ai ở nhà không?”

Chu Tĩnh nói nhỏ, vượt qua tủ ở cửa, lại phát hiện cha mẹ và các anh em đang ngồi yên bên cạnh bàn ăn đồng loạt quay đầu nhìn qua.

Trên bàn cơm đơn giản không có cơm nước, chỉ có hoa thủy tiên được cắm tới gần khô héo trong bình đang khẽ đung đưa.

Chu Tĩnh bị cảnh tượng này làm hơi sửng sốt.

Tình huống này là thế nào? Đại hội công thẩm gia đình ư? Lẽ nào cả nhà đã biết chuyện hôm qua tôi len lén đánh bài với em trai, thắng sạch tiền tiêu vặt của nó?

Nhưng vì sao hai người anh đã dọn ra ngoài cũng quay về rồi? Dường như chỉ mới qua tám ngày kể từ lần cả nhà tụ hội trước đó, bình thường một hai tháng mọi người mới tụ lại một lần, hẳn sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà tụ tập đông đủ chứ…

Lúc này, mẹ tôi Triệu Tĩnh mở miệng, giọng điệu vẫn như thường ngày, chỉ là giọng nói mơ hồ có chút run rẩy.

“A Tĩnh, hôm nay con đi phỏng vấn thế nào?”

Nghe vậy, Chu Tĩnh đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, lắc đầu nói: “Hẳn mẹ cũng biết, hiện tại rất nhiều vị trí cơ bản bị các công nhân người máy chiếm mất, một người mới tốt nghiệp không có chút kinh nghiệm nào như con rất khó kiếm việc.”

“Vậy con… Con có dự định gì chưa?”

Dường như mẹ đã hỏi chuyện này lúc trước, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi ư? Chu Tĩnh cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng qua vẫn hỏi lại một lần nữa.

“Trình độ đại học quá khó tìm việc, con dự định thi vào trường đại học trọng điểm, muốn thi được trình độ học vấn cao hơn. Nếu trong quãng thời gian này con không tìm được việc làm, chỉ có thể mượn tiền mẹ đóng học phí… Thế nhưng cha mẹ cứ yên tâm, chờ sau này khi con đi làm rồi sẽ trả lại đủ.”

Chu Tĩnh vừa giải thích rõ vừa cởi cà vạt xuống, ngồi vào vị trí còn trống trên bàn ăn.

Hắn đặt hộp bánh gato trong tay lên bàn, đẩy về phía ba người em trai em gái còn chưa thành niên.

“Này, anh mua bánh gato về cho mấy em rồi đây.”

“Oa, cảm ơn anh ba!”

“Anh ba tốt nhất!”

“Đây là bánh được mua từ tiền tiêu vặt của em! Chỉ em mới có thể ăn!”

Ba người em trai em gái hoan hô, trong đó có lẫn một tiếng động không hài hòa. Mọi người tranh thủ mở hộp đóng gói ra, cướp bánh gato ăn.

Chu Tĩnh cười cười, lúc này hắn mới quay đầu nhìn về phía cha mẹ và hai người anh, phát hiện vẻ mặt cả bốn người đều hết sức nghiêm túc.

Ừm… Bầu không khí hơi kỳ lạ, sao mọi người lại nhìn chằm chằm con vậy? Tuy con cũng có thể tính là đẹp trai, nhưng đừng nhìn con mãi như vậy có được không?

Chu Tĩnh không khỏi nghi ngờ mở miệng: “Sao hôm nay mọi người lại đến đông đủ vậy? Còn bày ra vẻ mặt kiểu ấy, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Cha hắn Chu Duy An thở ra một hơi thật dài, cất giọng trầm thấp: “Con đã xem tin tức kia rồi đúng không? Tổ chức cộng đồng chính phủ mới phát hiện ra một hành tinh mới có thể sinh sống, đang bắt đầu di dân. Vì lần này không đủ số người chủ động xin đi, cho nên bọn họ bắt đầu ngẫu nhiên cưỡng chế di dân.”

“… Con biết việc này.” Chu Tĩnh gật đầu, đột nhiên trong lòng hơi căng thẳng.

Chu Duy An trầm giọng nói: “Nhà chúng ta bị rút trúng, phải đưa ra một người vào danh sách cưỡng chế di dân… Quy hoạch tương lai của con cần được sửa lại một chút…”

Giọng nói vừa phát ra, vẻ mặt Chu Tĩnh đã cứng đờ, mắt dần dần trừng lớn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hôm nay mọi người lại khác thường như vậy.

Cưỡng chế di dân… Không nghĩ tới chuyện xác suất thấp như vậy lại rơi trúng đầu nhà mình.

Thời đại tinh tế hàng hải(1) tới nay, hơn mời quốc gia đi ra từ hành tinh mẹ tạo thành “cộng đồng liên hợp tinh tế”, thành chính phủ thống trị tối cao của nền văn minh nhân loại, phối hợp với cả nhân loại phát triển văn minh, bắt đầu điên cuồng mà mở rộng tinh tế.

(1) Thời đại tinh thế hàng hải: Ý là thời đại trái đất sụp đổ, người dân phải di cư tới hành tinh bên ngoài.

Theo phi thuyền văn minh nhân loại di khắp từng hằng tinh hệ, càng ngày càng nhiều hành tinh có thể sinh sống được bị nhét vào cương thổ văn minh.

Bạn đang đọc Tinh Giới Sứ Đồ (Dịch) của Tề Bội Giáp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.