Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu (3)

Phiên bản Dịch · 1122 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

“Cũng may trên người có bộ đồ, nếu không sợ rằng mình đã bị lạnh cóng…”

Bộ trang phục tùy thân này có kiểu dáng đơn giản, chỉ có một áo một quần, vải vóc thô ráp. Đi gần nửa ngày, vai và cổ đều bị ma sát ra vết trầy, vừa nhột lại đâm ngứa. Gió lạnh thổi qua, cảm giác kia thật đúng là vừa chua vừa sảng, không gì sánh được.

Hắn sống trong thời đại tinh tế, tuy không thể nói là an nhàn sung sướng nhưng tất cả vật dụng cần thiết cho cuộc sống đều là sản phẩm công nghiệp hiện đại, chưa từng trải qua cảnh mặc một bộ đồ mỏng sinh tồn dã ngoại, cũng chẳng bao giờ phải chịu tội như thế này.

Chu Tĩnh cắn răng nhẫn nại, cố gắng không nghĩ tới thời hiện đại thoải mái, nỗ lực thích ứng --- Trước khi hắn tiến vào đã có chuẩn bị tâm lý, lùi bước là từ vốn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Đến cũng đến rồi, cứ làm cho xong!

Một đường vừa đi vừa nghĩ, Chu Tĩnh thử phân tích dấu vết bên ngoài, tìm kiếm tung tích người.

Hắn chưa từng học cách trinh sát dã ngoại, chỉ có thể phán đoán bằng cảm giác. Thế nhưng dường như thiên phú 【 nhạy bén 】 này đã phát huy tác dụng, thỉnh thoảng hắn có thể chú ý thấy một vài dấu vết không dễ nhìn thấy.

Chỉ có điều những phát hiện này khiến tinh thần hắn trở nên căng thẳng. Trên một vài cây gỗ có dấu móng cũ kỹ, hiển nhiên trong rừng rậm này có tồn tại dã thú không biết tên, tình cảnh của mình lại càng nguy hiểm hơn.

Thế nhưng khiến hắn vui mừng là tố chất thân thể của thân thể này còn tốt hơn so với hắn đoán. Đi ba bốn giờ cũng chỉ thấy hơi mệt, vẫn còn đủ thể lực. Hơn nữa hắn sống trong khí trời lạnh lẽo lâu như vậy, nhưng khớp xương chỉ hơi cứng lại, đã có thể tính là kháng lạnh rất tốt.

Đi qua một gốc đại thụ, bỗng Chu Tĩnh dừng bước, ánh mắt nhìn về phía mặt đất cách đó không xa, thình lình có mấy dấu chân nhân loại, một đường kéo dài.

“Cuối cùng cũng thấy dấu chân!”

Chu Tĩnh đầu tiên là vui vẻ, nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại.

Cũng không biết chủ nhân của mấy dấu chân này là tốt hay xấu.

Chỉ có điều sinh tồn dã ngoại chỉ có thể giao lưu với nhân loại, cần phải dò xét tiếp xúc, nếu không cứ tiếp tục ngơ ngác không hiểu rõ nơi này, muốn ra khỏi rừng rậm cũng khó.

Lần đầu tiên Chu Tĩnh gặp phải chuyện như vậy, hắn bắt đầu so sánh lợi hại. Trong rừng rậm, tồn tại hắn có thể gặp chỉ có thể là dã thú hoặc người. Rõ ràng người phải dễ giao lưu hơn nhiều.

Hắn thầm đề phòng, sau đó dọc theo dấu chân cẩn thận từng li từng tí đi tới.

Tinh thần căng thẳng cao độ, chú ý tới từng chi tiết xung quanh, chuẩn bị chống lại ngoài ý muốn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Đi chừng nửa giờ, bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên.

Chu Tĩnh phản ứng rất nhanh, tranh thủ lắc mình trốn phía sau cái cây gần nhất.

“Phập!”

Một mũi tên cắm vào mặt đất cách hắn mấy bước.

Cùng lúc đó, trong rừng bỗng vang lên tiếng quát lớn của nam nhân.

“^%$&%#@!”

--- Không ngoài dự liệu, quả nhiên không hiểu.

Chu Tĩnh nắm chặt cành cây khô trong tay, thò đầu ra từ phía sau cây nhìn về hướng tiếng nói phát ra. Chỉ thấy trong khu rừng phía trước có năm bóng người đi vòng ra từ sau gốc cây, tất cả đều cầm cung tiễn, ở xa xa nhắm vào cái cây mình đang trốn.

Những người này cao thấp gầy mập không giống nhau, nhưng cách ăn mặc lại không khác nhau là mấy, trên đầu là áo choàng mũ trùm, trên người là bộ đồ vải dày, bên ngoài còn có áo giáp đơn giản, trên lưng đeo giỏ tên, tay nắm trường cung, thuộc da đeo bên hông có chứa đao săn và dao găm, trên chân là đôi giày bó, thoạt nhìn bọn họ không phải hiệp khách thì cũng là thợ săn.

“Phong cách và vũ khí này… Thời kỳ trung cổ? Hay là thế giới này đang phát triển tới giai đoạn tương tự?

Trong lòng Chu Tĩnh máy động, từ cách ăn mặc của hững người này, hắn nghĩ ngay tới giai đoạn lịch sử nào đó trong thời đại nào đó được ghi lại ở hành tinh mẹ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.

Cùng lúc đó, bảng lóe lên một chút, tin tức mới bắn ra.

【 Phát hiện ngôn ngữ không biết, có quyết định tiêu hao 50 điểm tinh giới để kích hoạt 【 công cụ phụ trợ - nhanh chóng phân tích ngôn ngữ (bản lâm thời) 】 không? 】

【 Công cụ phụ trợ - nhanh chóng phân tích ngôn ngữ (bản lâm thời): Khi người khác dùng ngôn ngữ giao lưu với ngươi, ngươi sẽ hiểu được hàm nghĩa đối phương muốn biểu đạt. Nếu ngươi muốn biểu đạt ý của mình, lúc nói ra khỏi miệng ngôn ngữ sẽ tự động chuyển hóa thành ngôn ngữ đối phương đang sử dụng. (Chú ý: Điều này không có nghĩa ngươi đã nắm giữ được ngôn ngữ này) 】

【 Nhắc nhở: Chỉ thích hợp với một ngôn ngữ, khi lại gặp phải một ngôn ngữ không biết khác, cần phải kích hoạt công cụ phụ trợ lâm thời, mỗi lần tiêu hao 50 điểm tinh giới, cứ thế mà suy ra 】

【 Nhắc nhở: Phụ trợ lâm thời không thể hình thành kỹ năng, không thể kế thừa, sau khi cắt Tinh Giới Sứ Đồ, cần phải kích hoạt lại 】

“Nếu không dùng phân tích ngôn ngữ bản kỹ năng, chỉ có thể tốn điểm để mở ra công năng trao đổi lâm thời, nếu lặp lại sẽ rất lãng phí… Không cần phải làm vậy, cứ dùng khen thưởng thành tựu của mình trước đi.”

Chu Tĩnh hiểu rõ. Hắn không chần chừ, đầu óc nhanh chóng mở kho thành tựu ra, dùng khen thưởng thành tựu đặc biệt đã nhận được lúc trước.

Bạn đang đọc Tinh Giới Sứ Đồ (Dịch) của Tề Bội Giáp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.