Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu (4)

Phiên bản Dịch · 1124 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

【 Phát hiện ngôn ngữ không biết, sử dụng 【 công cụ phụ trợ - nhanh chóng phân tích ngôn ngữ (bản kỹ năng) 】! 】

【 Ngươi nhận được kỹ năng 【 Ngôn ngữ nước Tara – bản phương ngôn phía Bắc 】 ! 】

【 Tình độ nắm giữ trước mắt: Lv2 – (thạo) 】

【 Tên các kỹ năng có thể tự định nghĩa, có muốn thay đổi không? 】

“Không cần.” Chu Tĩnh cự tuyệt trong đầu.

Lúc này, năm tên thợ săn thấy Chu Tĩnh không trả lời, tên thợ săn khôi ngô như người dẫn đầu trong đó lại mở miệng quát hỏi lần nữa, lần này hắn lại có thể nghe hiểu.

“Anh là ai?”

Chu Tĩnh vẫn chưa thể cảm giác được có tri thức ngôn ngữ gì hiện lên trong đầu, nhưng vẫn kiên trì mở miệng. Sau đó hắn phát hiện hắn gần như theo bản năng nói ra một loại ngôn ngữ hắn chưa từng học bao giờ, lưu loát tự nhiên:

“Tôi chỉ là một người lạc đường.”

“Lạc đường?”

Thợ săn khôi ngô chau mày, quát lên: “Bước ra khỏi gốc cây!”

Chu Tĩnh dang hai tay lên, ra hiệu rằng mình không có vũ khí, sau đó đi ra từ phía sau gốc cây, dừng lại ở vị trí cách gốc cây chừng 1m.

Thợ săn khôi ngô nhìn kỹ Chu Tĩnh, thấy hắn ăn mặc như kẻ lang thang, trên mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ: “Sao anh lại tới đây? Anh đang định làm gì?”

“Tôi bị lạc đường trong rừng rậm, khó khăn lắm mới nhìn thấy dấu chân người nên theo dấu chân đi tới… Mấy người là ai?”

Chu Tĩnh cẩn thận dò xét thử. Lúc trước khi đi trên đường, hắn đã từng dự đoán mấy khả năng có thể gặp phải, cũng từng nghĩ tới chuyện người khác sẽ hỏi han hắn như thế nào.

Hắn không hề hiểu rõ thế giới này, chắc chắn không thể bịa ra lai lịch, nói mò dễ lòi đuôi, nên cứ dứt khoát nói mình bị lạc đường, đang thử tìm giúp đỡ.

Nghe vậy, một thợ săn cao gầy bên cạnh cảnh giác hỏi: “Ánh mắt anh không có vấn đề, hẳn phải nhìn ra được chúng tôi là thợ săn chứ?”

Chu Tĩnh nhíu mày lại, không chờ đối phương tiếp tục hỏi thêm, hắn nanh chóng đáp lời, giọng điệu chậm dần:

“Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi… Chào các thợ săn tốt bụng, tôi bị mất phương hướng trong rừng rậm, hi vọng có thể tìm được người đưa tôi ra khỏi nơi này, không biết các vị có thể có lòng tốt đưa tôi ra khỏi đây được không?”

“Chúng tôi không có hứng thú, tốt nhất anh nên rời đi ngay đi!” Thợ săn cao gầy mặt không đổi sắc.

Chu Tĩnh lại cắn răng, không lùi mà tiến, lại đi về phía trước thêm một bước:

“Mấy người nhìn tôi thế này… Mặc bộ đồ mỏng manh như vậy, không ăn không uống, vì không còn lựa chọn nào khác tôi mới phải xin mấy người giúp đỡ. Ai cũng có lúc gặp rủi ro, chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp nhau nơi núi rừng hoang vắng thế này, giúp đỡ nhau một chút được không? Thiện giả thiện báo.”

Lúc đi trên đường hắn đã hạ quyết tâm, nếu đối phương không phải kiểu dễ dàng công kích, có chỗ trống để thương lượng, vậy hắn không cần bỏ qua bọn họ mà đi tìm người khác làm gì.

Hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể trao đổi, không thể để bọn họ chuồn mất được.

Nếu đặt ở thế giới chính, Chu Tĩnh cảm thấy mình sẽ không thể mặt dày như vậy. Hắn mắc chứng sợ xã giao loại nhẹ, rất ít khi chủ động kết bạn với người xa lạ.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại không cho phép hắn tiếp tục ngại ngùng, hắn phải thay đổi. Hắn quyết định cắn môi đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, bỏ hết mặt mũi và vân vân đi.

Lại nói tiếp, hắn đã thay một gương mặt khác đi tới một thế giới khác, không ai nhận ra hắn, dường như hắn có đột nhiên biến thành mặt dày cũng không ảnh hưởng gì, cũng không có gánh nặng tâm lý.

Nghe thấy lời này, thợ săn khôi ngô dẫn đầu hơi chần chừ một chút, sau đó hắn ta đật cung tên xuống.

Thấy thế, thợ săn cao gầy lúc trước không nhịn được nhắc nhở đồng bạn: “Này, hắn quá khả nghi, ai lại mặc mỗi một bộ đồ đơn giản như vậy để chạy vào Hắc Sam Sâm Lâm? Để hắn đi theo sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Đuổi hắn đi!”

Thợ săn khôi ngô lắc đầu nói: “Tôi thấy rất có thể hắn đã gặp nạn thật. Từ nơi này, muốn ra khỏi rừng rậm cần mất tới hai ba ngày, nếu chúng ta đuổi hắn đi, vậy hắn gần như chết chắc rồi. Cũng không thể thấy chết không cứu.”

Thợ săn cao gầy nhìn thợ săn khôi ngô, giọng điệu hơi vội vã: “Thu hồi thiện tâm lan tràn của anh đi, đừng quên chúng ta cũng không có nhiều thời gian để hao tổn ở đây đâu.”

Thợ săn khôi ngô quay đầu nhìn thợ săn cao gầy, đang định đáp lại, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi.

“Đến rồi!”

Trong lúc bất chợt, trong bụi cỏ cách đó không xa bỗng vang lên tiếng ma sát dày đặc, hệt như có một đám sinh vật đang lướt qua bụi cỏ, nhanh chóng tới gần.

Xoát xoát xoát---

Trong bụi có có mười mấy con dã thú màu xám đen lao ra, đi bằng bốn chân, giống với chó săn, cao chừng tới đầu gối người, da lông thưa thớt, trên người bắp thịt cuồn cuộn, răng nhanh sắc nhọn lồi ra hệt như cái cưa bất quy tắc, bên miệng còn nhỏ nước dãi sền sệt, vô cùng hung ác.

“Rút lui, dụ bọn chúng tới bẫy đi!”

Mấy tên thợ săn hô lên một tiếng, sau đó lập tức chạy về một phương hướng khác, muốn hấp dẫn bầy dã thú này.

Thợ săn khôi ngô đang muốn đổi theo, nhưng thoáng thấy bóng dáng Chu Tĩnh, hắn ta cắn chặt răng, quẹo đường chạy phóng thẳng tới chỗ Chu Tĩnh, đưa tay níu chặt lấy cánh tay hắn.

“Chạy theo ta!”

Bạn đang đọc Tinh Giới Sứ Đồ (Dịch) của Tề Bội Giáp

Truyện Tinh Giới Sứ Đồ (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.