Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Mộng Khởi, Vạn Thế Minh

Tiểu thuyết gốc · 1609 chữ

[- Ngươi thử nói xem, một người bình thường sống dưới niềm tin bất diệt rằng bản thân mình chính là người xuất sắc nhất thiên hạ thì sẽ như thế nào?

- Ta không biết! Đối với chuyện của người khác, ta chưa bao giờ suy đoán nếu không có căn cứ. Bất quá đối với bản thân ta mà nói, những điều tốt đẹp nhất luôn bắt đầu từ loại niềm tin mãnh liệt đối với chính bản thân mình...!]

Xuy xuy, tiếng gió đưa đẩy hàng tre già lắc lư trong màn đêm tĩnh mịch, khoảnh khắc khiến cho tâm hồn đọng lại đậm đặc như khói thuốc. Đêm nay, lại một đêm bình thường như bao nhiêu đêm hè khác, trời không trăng không sao, không mây không mưa, màn trời trong vắt xanh cao vời vời, gợi cho con người ta cảm giác trống rỗng như lạc vào cõi tinh không vô cùng vô tận.

Chợt từ bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đom đóm lập loè chiếu qua khung gỗ xuyên vào tròng mắt, mang đến cảm giác bình lặng đến lạ lùng. Haizz, ta thở dài một hơi, cố đè xuống một đống suy nghĩ lộn xộn từ cuộc đời thăng trầm ngả ngiêng, xiêu vẹo lệch lạc mang lại, ép bản thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Tích tắc mấy tiếng, trong màn đêm lặng lẽ như tờ, tiếng kim đồng hồ quay từng nấc cũng phát ra âm thanh cọc cạch rõ ràng bên tai, nghe giống như tiếng đồng hồ đếm giờ của Diêm Vương đang canh chừng thời điểm sinh tử của một người luân phiên xoay vòng.

- Ngày mai, ngày mai, ngày mai... Ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hai chữ ngày mai này như bây giờ. Cái thời thế này không dành cho người đường hoàng tử tế, rõ ràng là như thế!

- Thành công trong một xã hội thành công chính là đại thành công. Thành công trong một xã hội thất bại chính là đại thất bại. Xã hội ngày nay xem chừng chỉ nhìn cho đẹp mắt, chứ thực tế thì tồi tàn hết chịu nổi.

- Những kẻ thành công thời nay, có kẻ nào mà tay không nhuốm máu tươi, miệng kẻ nào không ngậm một bồ lời lẽ ngon ngọt dối trá, có kẻ nào thân không mang một đống nghiệp lực chất chồng như núi đâu cơ chứ?!

- "Nhân Trực Bất Phú, Cảng Trực Bất Thâm", "Ra Trâu Mới Có, Ra Chó Mới Giàu", hai câu này câu nào mà không phải ám chỉ một tầng lớp người trong xã hội này.

- Chẳng lẽ ta cũng phải giống như họ, cố gắng tạo thật nhiều nghiệp lực để dành lấy một thứ gì đó trong xã hội này rồi vách mặt lên trời nói với thiên hạ rằng bản thân mình mới là người thành công chân chính hay sao?

- Không, ta không làm được, ta kiên quyết không thể làm như vậy! Xã hội này vốn đã quá tồi tàn rồi, nếu ngay cả ta cũng nhảy vào trong vũng bùn, chẳng phải thế gian sẽ biến thành màu đất hay sao?

- Thời thế khi ta sinh ra ta không thể lựa chọn, nhưng cách mà ta đối diện với nó thì có. Thành công cũng được, thất bại cũng tốt, giàu có cũng được, nghèo hèn cũng chẳng sao.

- Ta một mực sống đúng bản tâm, một mực tuân tác thiên địa đại đạo để tự soi sáng lối đi của mình, quyết không bao giờ để cho người trong thế gian này dắt mũi đi, đó mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

- Huống hồ thiên thu còn đó, nhân sinh khổ đoạn, ta làm sao có thể chìm đắm trong đống thị phi lẫn lộn này mà đánh mất bản thân mình được.

- Bất quá ngày mai, ta nên bắt đầu từ đâu đây? Nếu như tối nay có thể nhắm mắt ngủ một giấc ngàn thu, như vậy có phải cũng là chuyện đáng mừng hay không?

Loay hoay trong những câu hỏi và trả lời không có hồi kết, ta miên man chìm vào giấc ngủ lúc nào không hề hay biết. Chỉ không ngờ rằng, thực tại chưa dứt huyễn cảnh đã sinh, chợt có một luồng thanh âm như từ trong chốn u minh vang vọng bên trong thức hải:

[- Nhân Trí ngu si, lấy lòng tham làm đại nghiệp.

- Nhân Đức bại hoại, tạo pháp tắc hoạ lòng nhân.

- Nhân Tâm thối nát, mượn ngoại vật để lấp liếm.

- Nhân Đạo lụi tàn, dùng ma đạo dưỡng nhân sinh.]

- Bài thơ này, tại sao vừa nghe đã cảm thấy quen thuộc như vậy? Có phải ta đã nghe qua ở đâu đó rồi hay không?

- Haha, nghe ở đâu đó rồi ư? Bài thơ này là do ngươi làm ra, ngươi không nhớ sao, tiểu tiên chủ đáng kính của ta?

- Tiểu tiên chủ? Ta làm ra bài thơ này? Là ai đang nói?

- Ngươi đang hỏi ta sao? Ta chính là ngươi, ngươi cũng chính là ta. Ngươi hỏi ta, vậy ta biết hỏi ai?

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là bản tâm của ta sao?

- Haha, đọc truyện tiên hiệp nhiều, nghe truyện tiên hiệp nhiều cũng khiến ngươi có chút giác ngộ ra đấy. Quả nhiên không tồi, vừa mới gặp đã nhận ra ngay.

- Được rồi, cứ coi là vậy đi. Chỉ là lời ngươi vừa nói rút cuộc có ý gì?

- "Nhất Niệm Bất Phục", ngươi nhớ nó chứ?

- "Nhất Niệm Bất Phục" là cái gì? Ngươi nhìn ta làm gì, để ta suy nghĩ một chút!

- Chấp niệm của ngươi, đại đạo của ngươi, chính vì theo đuổi nó mà ngươi bất chấp mọi giá để chuyển thế đến thế giới này, ngươi quên rồi sao?

- Trước đây ta từng nói ngươi không nên đến đây, ngươi vẫn cố chấp đến, chỉ vì một niềm tin bất biến đối với đại đạo của ngươi. Thế mà bây giờ ngay cả nó ngươi cũng không nhớ, thật nực cười!

- Ngươi đừng có rộn ràng, ta đang cố nhớ lại!

- Đang cố nhớ lại, haha, ngươi đang đùa cợt ta sao. Với năng lực của nhân tộc tại nơi này, xem chừng còn chẳng biết tu hành hay linh khí là cái gì, còn nói chuyện thu thập linh thức từ trong tinh hà vạn giới, ảo tưởng.

- Hơn nữa ta cho rằng ngươi cũng đừng nên làm gì cả, chỉ tổ phí công nhọc sức. Dù sao một kiếp này của ngươi, ngươi đã bị thế nhân gán cho cái mác có bốn chữ "Làm Người Thất Bại" rồi đấy.

- Cái gì, "Làm Người Thất Bại" ư? Haha, hay cho bốn chữ "Làm Người Thất Bại". Bất quá ngươi không thử nghĩ, nếu ta không phải là một kẻ "Làm Người Thất Bại", thì sao có thể làm một "Tiên Chủ Thành Công" được chứ. Ở đời, không có chuyện gì toàn vẹn cả đâu.

- Hay, nói rất hay. Chỉ vì một câu nói này của ngươi, ta quyết định giúp ngươi thức tỉnh ký ức cổ xưa, giúp ngươi tìm ra con đường đúng đắn, nhìn thấy sứ mệnh của mình.

- Ngươi nói thật chứ?

- Chẳng lẽ bổn đại chân tiên lại đi lừa gạt một tiểu tử như ngươi. Bất quá việc trước tiên cần làm đó là phải kiếm cho ngươi một cái đạo hiệu đáng tin cậy cái đã.

- Kiếp trước của ngươi có quá nhiều danh hiệu, bản thân ngươi chính là Lưỡng Giới Thiên Tiên Chủ, là người khai sáng ra Lưỡng Giới Thiên. Thần tộc lại sắc phong ngươi làm "Công Chính Tiên Tôn", ma tộc tôn ngươi làm "Hỗn Nguyên Kiếp Chủ", còn phật tộc ví von ngươi là "Vô Chấp Phật Đà", cuối cùng chẳng biết dùng cái nào cho ổn thỏa.

- Lại nói kiếp này của ngươi sống trong thể xác mới, có thần hồn mới, nếu dùng lại danh hiệu cũ e rằng không phù hợp, vẫn là nghĩ ra một cái tên mới thì tốt hơn. Đó là còn chưa nói cái tên do cha mẹ ngươi đặt cho nghe quá củ chuối, nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, không có khí độ, không ra hình thái, cơ bản chỉ để làm thủ tục hành chính nô lệ chứ chẳng nên dùng tới.

- Theo ta, hay cứ gọi là "Đạo Tiên" đi.

- "Đạo Tiên", tên này nghe cũng được đấy, ý tứ là gì?

- "Đạo" ở đây mang ý nghĩa là một con đường, ý nói người đưa đường dẫn lối. Còn "Tiên" chỉ tiên giới, có thể ví von nghĩa của từ tiên này giống như người đứng cạnh với trời, ám chỉ một tu sĩ mang theo thanh khí bước qua sơn hà vạn chúng mà ngự tại thương khung, nắm trong tay thiên địa pháp tắc, trường sinh bất tử cùng tinh hà vạn giới.

- Tóm lại, "Đạo Tiên" chính là người dẫn đường đến tiên giới, mà cái tiên giới đó dĩ nhiên là "Lưỡng Giới Thiên", nhà của ngươi rồi.

- Ồ, thì ra là vậy, tên rất hay, ý nghĩa cũng rất hay.

- Tên là do ta nghĩ ra, không hay mới là chuyện lạ, khen thừa. Để cám ơn thành ý của ta, ngươi hãy thay ta chứng minh cho đám phàm phu tục tử trong thiên hạ này biết, chữ "TIÊN" không phải là một người - một núi, mà chính là một người - một trời, được chứ?

- Đơn giản thôi, dĩ nhiên là được!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.