Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nóng Giận Mất Khôn

Tiểu thuyết gốc · 3635 chữ

Hét lớn một câu, a Ngưu sư huynh vì quá đỗi tức giận liều mạng xông tới chỗ Lập Thiên, toàn lực thi triển quyền cước, muốn đánh gục hắn ngay lập tức, đòi lại phần thể diện vừa đánh mất. Lập Thiên thấy thế thì không những không lo lắng mà còn khấp khởi mừng thầm, chắc mầm trong bụng kế hoạch của bản thân đã đạt được thành công bước đầu.

Trong kế hoạch của hắn, chọc giận a Ngưu sư huynh là yếu tố quan trọng nhất để dành được chiến thắng chung cuộc, cho nên khi thấy đối phương đùng đùng nổi giận thì mừng quýnh cả tay chân. Dù sao thực lực đối phương quá mạnh, tiến hành đấu tay đôi hắn hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, ngoài sử dụng một vài loại thủ đoạn khiến đối phương mất hết thể diện, tự động rút lui thì không còn sự lựa chọn nào khác.

Chỉ bất quá hắn cũng không ngờ rằng, a Ngưu sư huynh lại dễ dàng bị chọc giận đến như vậy, chính mình mới đoạt đi một cái thắt lưng mà đã nổi điên lên rồi, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ vân đạm phong khinh lúc mới đến. Loại tâm trạng thiếu ổn định kiểu sáng nắng chiều mưa này có mấy phần giống chị em phụ nữ, thực khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.

Trên thực tế, đàn ông để lộ thân thể là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước, sư huynh đệ đồng môn với nhau tắm sông tắm suối thì đều cởi trần, có cái gì mà mất mặt với cả mất mũi, càng không nhất thiết vì việc cỏn con này mà làm hỏng đại sự. Nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì a Ngưu sư huynh không phải người ngu, lẽ nào không hiểu được điểm này, thế cho nên bên trong đây chắc hẳn có vấn đề khó nói.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Lập Thiên cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời hợp tình hợp lý. Nguyên nhân thứ nhất có thể là do nước da ngăm đen gây ra, chính bởi làn da không bắt mắt khiến cho a Ngưu sư huynh cảm thấy tự ti với thân thể của mình, từ sâu trong nội tâm đã hình thành chấp nhất. Thích khen ghét chê là bản tính con người, thế gian chẳng có ai muốn bị người khác chê bai cả, hơn nữa còn chê đúng vào nhược điểm cố hữu thì càng không, có lẽ đó là lý do khiến đối phương dễ dàng bị lời lẽ nhạo báng của mình kích động.

Nguyên nhân thứ hai cũng quan trọng không kém, mà nguyên nhân này ngay cả Lập Thiên cũng chưa từng nghĩ đến, đó là phần lông ở bụng dưới của a Ngưu sư huynh. Chẳng biết thể chất bẩm sinh của vị này thế nào mà ngoại hình lại đặc dị đến mức lạ lùng. Da dẻ đen nhẻm không nói, ấy thế bề mặt còn mọc ra rất nhiều lông, sợi nào sợi nấy dài như tơ nhện, nhìn vô cùng quái dị. Bằng vào dáng vẻ dọa người này, không tự ti mặc cả mới là chuyện lạ. Có lẽ vì bí mật bản thân giấu diếm bao nhiêu năm bị bại lộ trước mặt mọi người cho nên đối phương mới nổi khùng lên như vậy.

Ngoài ra, một yếu tố khách quan nhưng đóng vai trò không nhỏ khác đó là hoàn cảnh xung quanh. Giả như khu vực xung quanh đây chỉ có hai người, hoặc như chỉ có nam nhân với nhau, khả năng a Ngưu sư huynh nổi giận là không lớn. Thế nhưng ở thao trường lúc này người đông như kiến, số lượng nữ nhân đến quan chiến tối thiểu cũng chiếm tới hai ba phần. Bất ngờ bị hàng trăm nữ nhân nhìn thấy thân thể không hoàn mỹ, thử hỏi có nam nhân nào bình tĩnh nổi đây?

Cần biết rằng, phàm là tu sĩ nội môn hay là chiến tu đệ tử thì đa số đều đã tu luyện qua nhãn pháp, khả năng quan sát vô cùng kinh người. Đừng nói chi để tấm bụng lồ lộ ra như vậy, chỉ e một khe hở nhỏ xuất hiện cũng khó tránh được ánh mắt tinh tường của bọn họ. Thân là một vị quản sự, địa vị thân phận đều không thấp, chỉ vì sơ ý mà khiến thanh danh bị hao tổn, sự mất mát này quả thực không phải dùng tiền bạc hay quyền lực là có thể bù đắp được.

Thử đứng vào vị trí a Ngưu sư huynh suy xét, chỉ nghĩ ngày mai phải đối diện với đám sư đệ muội ở bên dưới như thế nào, tương lai làm sao tìm kiếm đạo lữ thôi thì cũng đủ mất ăn mất ngủ rồi. Huống hồ chính mình còn đứng một bên luôn mồm lên tiếng dè bỉu, còn có cả đám đồng môn miệng mồm độc địa không ngừng xôn xao bàn tán ở bên dưới, thực sự không thể nghĩ ra đối phương có bao nhiêu xấu hổ khi đối diện với tình huống éo le này.

Bất quá nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Lập Thiên cũng chẳng bận tâm. Hắn chỉ cần biết đối phương bị chọc giận, và sự tức giận của đối phương là không hề nhỏ, thế là đủ rồi. Bởi vì chỉ cần đối phương nổi giận, hắn sẽ có biện pháp khiến cho đối phương càng lúc càng tức giận hơn. Đợi đến khi nộ hoả ngập đầu, đó chính là lúc đối phương không quản hậu quả mà làm ra hành vi sai lầm không thể vãn hồi, giúp hắn đạt thành mục đích cuối cùng.

Tất nhiên a Ngưu sư huynh không hề hay biết những toan tính trong đầu Lập Thiên. Gã chỉ biết rằng bản thân vừa mới bị một tiểu sư đệ dùng chiêu trò ám toán, khiến cho thể diện mất sạch. Trước sự chứng kiến của bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn như vậy, thử hỏi nỗi nhục nhã này gã làm sao nhịn xuống đây. A Ngưu sư huynh càng càng nghĩ càng điên tiết, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi thế nào mà tiểu tử trước mặt lại dám bày ra loại thủ đoạn hèn hạ bậc này.

Đáng hận nhất là, gã một đời oanh oanh liệt liệt, tự thấy không có gì thua kém người khác, chỉ riêng ngoại hình là luôn cảm thấy tự ti vì không bằng người. Màu da ngăm đen này của gã từ khi sinh ra thì đã như thế, có làm cách gì cũng không trắng nổi. Ngoài ra lông ở các bộ phận cũng nhiều và rậm rạp hơn người thường rất nhiều, có thể là do thể chất bẩm sinh, không cách nào cải biến được.

Để khắc phục nhược điểm này, bình thường gã rất chú ý vệ sinh thân thể, cứ cách một hôm là sẽ cắt tỉa một lần, gọn gàng sạch sẽ, chưa bao giờ để người khác nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm mà chê bai. Chẳng qua tinh khí thần của tu sĩ theo cấp bậc tu vi tăng lên thì cũng tăng lên, dẫn đến da lông phát triển cực nhanh. Với loại thanh niên trai tráng khí lực sung mãn như gã, chỉ vài canh giờ là đâu lại vào đó, cơ bản vệ sinh hàng ngày cũng đuổi không kịp tốc độ mọc lên của nó.

Thứ mà a Ngưu sư huynh càng không ngờ đến là, chính cái nhược điểm chí mạng bản thân cố gắng giấu diếm bao lâu vậy mà bây giờ bị tiểu tử nhìn như vô hại trước mặt lợi dụng, trong chốc lát phô bày cho cả thiên hạ cùng xem, đem công sức của gã bao nhiêu năm đổ sông đổ bể, thử hỏi cục tức này làm sao có thể nhẫn nhịn được đây. Vào giờ phút này, nếu gã không làm một điều gì đó thì căn bản không thể nào đè xuống lửa giận đang cắn nuốt tâm can được.

- Tiểu tử, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!

A Ngưu sư huynh gầm lên, lúc này đã không quản cái gì phong thái đạo mạo của bậc trưởng bối nữa, hùng hổ hướng Lập Thiên tấn công. Một màn mưa vần gió vũ xuất hiện, cuồng phong đầy trời, mảnh gỗ bắn ra tứ phía, kình lực đãng không tạo ra từng cỗ thanh âm như sấm nổ đùng đùng, trông chẳng khác nào một trận sinh tử chiến đang nổ ra giữa hai phe chính tà.

Đối diện sự cuồng nộ của a Ngưu sư huynh, Lập Thiên vẫn giữ được vẻ bình thản, trong đầu còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì để lột sạch y phục trên người đối phương xuống nhanh nhất có thể. Nhìn tâm trạng đầy bức xúc của đối phương, hắn hoàn toàn tin tưởng rằng chưa cần lột xuống món đồ cuối cùng thì đối phương đã chịu không nổi mà phạm phải sai lầm rồi.

Vèo một tiếng, a Ngưu sư huynh và Lập Thiên lại lao vào nhau. Lần này, Lập Thiên bị a Ngưu sư huynh đánh cho một quyền, chẳng qua nhờ vào tầng bình chướng bảo hộ bên ngoài thay hắn chống đỡ nên không bị thương, mà chính hắn lại dễ dàng xé đi một mảnh tay áo từ trên người đối phương xuống, sau đó nguyên nguyên vẹn vẹn xuất hiện ở một vị trí khác.

- Hắc Ngưu sư huynh, Thanh Túc Điện nghèo khổ lắm hay sao, ngay cả y phục cũng mục nát thế này. Sư đệ mới chạm nhẹ một cái thì đã rách toạc cả ra rồi, đúng là hàng chất lượng kém nha, chả trách sư huynh lại có hứng thú đến thao trường kiếm chút bạc vụn.

- Haiz, thật là đáng tiếc, một sự tình hệ trọng như vậy mà sư huynh không chịu nói sớm. Chỉ cần sư huynh mở miệng nói một tiếng, sư đệ sẽ chẳng ngại ngần dùng một nửa số tài bảo bản thân kiếm được hiến tặng cho sư huynh, vốn không cần phải động thủ làm gì cho mất hòa khí.

Lập Thiên không chút thương tình, đã không xuất thủ thì thôi, xuất thủ rồi thì tất cả đều là chiêu hiểm, lối ra bài không theo lẽ thường. Miệng không ngừng buông lời chọc ghẹo, tay chân thì nhanh thoăn thoắt chộp vào vị trí sơ hở của đối thủ. Mỗi một lần đều ỷ vào Bình Chướng Thuật kiên cố vững chắc tiếp cận a Ngưu sư huynh, sau đó lại dùng ưu thế về tốc độ để đoạt thêm một mảnh y phục trên cơ thể của đối phương.

Chỉ tội cho a Ngưu sư huynh, bị Lập Thiên chơi trò mèo vờn chuột mà trước sau không thể làm gì được. Dù sao bản thân gã đã nói chỉ dùng tu vi Ngự Khí cấp bốn để giao thủ, bây giờ gặp đối thủ tu vi Ngự Khí cấp năm, còn dùng lối đánh bất chấp tất cả thì tỏ ra vô cùng chật vật. Tuy đã dùng toàn lực phản kháng, bất quá số lượng y phục trên người càng lúc càng ít dần đi.

A Ngưu sư huynh cũng không phải hạng người không biết động não, sau khi nhìn ra chiêu trò của Lập Thiên cũng dùng lại đúng thủ đoạn đó để đối phó hắn, đáng tiếc tình thế cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Y phục trên người cả hai lần lượt bị xé xuống, cuối cùng cả Lập Thiên và a Ngưu sư huynh đều chỉ còn lại một chiếc quần ngủ mỏng dính trên người. Chỉ bất quá ở dưới tình huống này, thái độ của hai người lại khác biệt nhau một trời một vực.

Suy cho cùng, Lập Thiên chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, dù có dùng thân thể trần truồng chạy qua chạy lại trước mặt mọi người thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Hết thảy đều sẽ cho rằng trẻ con tinh nghịch, cùng lắm là trêu đùa vài ba câu rồi thôi. Thế nhưng a Ngưu sư huynh thì khác, gã không còn trẻ nữa, hơn nữa còn là người có địa vị không nhỏ trong tông, nếu cũng lộ ra bộ dạng đó thì ai dám tưởng tượng hậu quả đây.

Tình huống diễn ra không ngoài dự liệu, Lập Thiên cởi trần thì chẳng tỏ ra cái gì, còn vui vẻ sảng khoái hơn trước, khí thế càng lúc càng sung mãn. Đổi lại a Ngưu sư huynh thì không như vậy, vẻ xấu hổ trên mặt càng lúc càng đậm. Dưới ánh mặt trời gay gắt, thân hình không hoàn mỹ càng thêm lộ rõ, da dẻ sần sùi, màu da ngăm đen, lông lá dưới bụng, trên ngực, dưới nách đều phô bày hết cả, chưa gì đã ngại đến mức mặt mày đỏ bừng như bị lửa đốt.

Rất nhiều người quan chiến bên dưới dài giờ khắc này đã nhìn ra thủ đoạn của Lập Thiên là gì, không ngừng lên tiếng chửi rủa, buộc hắn nhận thua. Một số khác thì đứng ra bênh vực a Ngưu sư huynh, còn khen dáng vẻ của gã rất là nam tính, đúng chuẩn nam nhi đại trượng phu. Chỉ có điều Lập Thiên không hề để tâm chút nào, hắn chỉ chăm chú thực hiện mục tiêu của mình mà thôi. Thấy trên người a Ngưu sư huynh chỉ còn mỗi chiếc quần mỏng tang, hắn nghiêng đầu nhìn tới, khẽ chép miệng mấy cái.

Đối diện, a Ngưu sư huynh thấy Lập Thiên cứ nhìn chằm chằm vào chiếc quần của mình thì khẩn trương đến mức tay chân cuống lên, bất tri bất giác lùi lại mấy bước. Đến nước này rồi mà gã còn không nhìn ra thủ đoạn của đối phương thì quá là ngu xuẩn rồi. Rõ ràng đối phương biết đánh không lại, muốn hạ nhục mình trước mặt mọi người, ép mình chủ động rút lui đây mà, thủ đoạn thật là hèn hạ.

- Tiểu tử, ngươi dám dùng thủ đoạn bỉ ổi bậc này đối phó ta?

Lập Thiên nghe thế thì lập tức lên tiếng phản bác:

- Cái gì mà thủ đoạn bỉ ổi? Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Rõ ràng ta tung chiêu bị ngươi né tránh, vô tình khiến cho y phục bị hư hỏng mà thôi, không phải do ta cố ý.

A Ngưu sư huynh hét lên:

- Khốn kiếp, rõ ràng là ngươi cố ý phá hủy y phục của ta!

Lập Thiên không chịu kém cạnh, hét to không kém:

- Ai nói ta cố ý, có bằng chứng không? Nói ta cố ý, ngươi thì không cố ý chắc? Sao không nhìn xem trên tay ngươi là cái gì?

A Ngưu sư huynh nhìn tấm áo ngủ của Lập Thiên đang cầm trên tay mà tức muốn ói máu, nói:

- Tiểu tử, ngươi ép người quá đáng!

Lập Thiên đáp:

- Hừ, ta ép người quá đáng hay là ngươi khinh người quá đáng? Là kẻ nào muốn chiếm tiện nghi của tiểu gia trước. Không làm mà đòi có ăn, vậy phải xem ngươi có cái phúc đó không đã!

Nói vừa dứt câu, thủ trảo của Lập Thiên đã hướng hạ bộ của a Ngưu chộp tới.

- Tiểu tử thối, ngươi đã không biết điều, vậy đừng trách ta không khách khí. Để xem ta thu phục ngươi như thế nào!

Trong lúc giận dữ, a Ngưu sư huynh cũng không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ có thể liều mạng phản kháng. Dù thế nào gã cũng không thể để Lập Thiên giật nốt chiếc quần trên người xuống, bằng không dù có thắng thì hậu quả cũng không chịu nổi. Thoáng chốc, thân hình a Ngưu sư huynh biến mất khỏi võ đài, đến khi xuất hiện thì đã ở phía trên không trung tầm hơn chục trượng.

Chỉ thấy hai tay gã liên tục biến đổi, tốc độ thi triển pháp quyết nhanh đến hoa cả mắt. Mà tuân theo số lượng pháp quyết xuất hiện, linh khí trong không trung phát sinh dị động cực lớn. Không cần tu luyện pháp nhãn cũng có thể nhìn thấy từng luồng linh khí bàng bạc giống như gió xoáy bị thu hút về vị trí a Ngưu sư huynh đang đứng, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.

Chỉ sau mấy tức hơi thở, luồng gió xoáy này đã hình thành một chưởng ấn to lớn, phạm vi còn lớn hơn cả võ đài, ngự ở trên không trung. Chưởng ấn hiện ra, bên trong bao gồm vô số đạo phong nhận sắc bén như dao bay qua bay lại, thi thoảng ánh lên từng tia sáng sắc lạnh như lôi điện, hết sức doạ người. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều bị doạ cho kinh hồn táng đảm, theo quán tính làm ra phản ứng phòng ngự.

Chỉ bất quá so với những người khác, Lập Thiên bình tĩnh hơn một bậc, vì hắn sớm đã đoán biết được tình huống này chắc chắn sẽ xảy ra. A Ngưu sư huynh bị hắn ép đến đường cùng ngõ tận, hiển nhiên ngoài chủ động chịu thua ra chỉ có một biện pháp duy nhất đó là đánh bại hắn trước khi hắn có cơ hội đoạt đi chiếc quần của gã. Dưới tình huống đó, loại chiêu thức có uy lực lớn và phạm vi tấn công rộng có vẻ như chính là sự lựa chọn không tồi, là chiêu bài chí mạng mà đối phương sử dụng để định đoạt kết quả trận đấu.

- Haha, tiểu tử kia chết chắc rồi! A Ngưu sư huynh tung ra tuyệt học cả đời, phen này tiểu tử kia hết đường né tránh.

- Đáng đời nhà hắn. Tiểu tử họ Khuyết kia dùng thủ đoạn hạ nhục a Ngưu sư huynh trước mặt mọi người, nhận phải kết cục này là đáng lắm.

- Haha, tốt rồi, tốt quá rồi. Nhìn một chưởng này của a Ngưu sư huynh, tiểu tử kia hoặc là bị bức xuống đài, hai là bị đánh gục, kết quả đều phải thất bại không thể nghi ngờ. Chúng ta sắp phát tài rồi.

Tiếng bàn tán lần nữa vang lên, lần này khác với những lần trước, đa phần là bàn luận của những người đã đánh cược cùng với Lập Thiên. Khách quan mà nói, chỉ những người này hoặc người từng bị Lập Thiên đánh bại mới là đối tượng quan tâm nhất đến kết quả chung cuộc của trận đấu, còn những người khác thì ai thắng cũng được, chủ yếu là màn tỷ thí có gay cấn và đáng xem hay không mà thôi.

Ầm...! Một tiếng nổ vang trời bùng phát, nhất thời khiến cho mấy ngọn núi xung quanh đồng loạt rung động, một chưởng của a Ngưu sư huynh cuối cùng cũng đáp đất. Lực lượng ẩn chứa trong một chưởng của gã uy lực quá mạnh, dễ dàng đánh cho toàn bộ võ đài đổ sập, thậm chí nền đất bên dưới cũng lún xuống một đoạn, vết lõm hình dấu bàn tay còn hằn in rõ ràng, ai cũng có thể nhìn thấy.

Trước uy lực của chưởng này, tất cả khán trường đều im lặng, không phải vì sợ hãi mà vì quá kinh ngạc trước uy lực phô thiên cái địa của nó. Ai cũng biết thực lực của tu sĩ Ngự Khí hậu kỳ thâm sâu khó lường, vượt quá tầm hiểu biết của mọi người, thế nhưng ít ai có thể nghĩ rằng chênh lệch lại lớn đến như vậy. Một chưởng vừa rồi nói không ngoa thì có thể đánh sập cả ngọn núi nhỏ chứ chẳng đùa. Uy lực ghê gớm bậc này, thử hỏi ai không mơ ước có được đây.

Mà cũng vì tất cả mọi người đều chú ý đến một chưởng kia, không có ai để ý Lập Thiên đã rời khỏi võ đài và xuất hiện trên mặt đất từ khi nào. Mất một hồi lâu sau, đến khi cái bụi tan đi, lúc này mới có người nhìn thấy Lập Thiên đã đứng bên ngoài phạm vi võ đài, mà ở giữa võ đài chính là a Ngưu sư huynh, lập tức hét vang.

- Mọi người mở mắt to ra nhìn mà đi, tiểu tử họ Khuyết tự động thoát ly võ đài, hắn đã thua rồi. Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi. Haha haha.

- Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất. Túi trữ vật của ta đã thu hồi lại được rồi. Linh thạch của ta, đan dược của ta, tương lai của ta.

- Cha mẹ linh thiêng, tổ tông công đức, ngày mai con của hai người không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi.

Tiếng reo hò phấn khởi vang lên, có không ít người vội vàng xuyên qua đám đông chạy lên phía trước, dự định thu về phần đặt cược và chiến lợi phẩm của mình. Thế nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào túi trữ vật thì bất ngờ bị một tràng thanh âm quát tháo ngăn lại:

- Khoan đã!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.