Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Có Đối Thủ

Tiểu thuyết gốc · 2845 chữ

Lập Thiên bất ngờ lên tiếng, sau đó lườm mắt nhìn đám đông với vẻ vô cùng giận dữ.

- Ai nói các ngươi là người thắng cược?!

Nghe được lời này, toàn bộ khán giả có mặt ở đấu pháp trường nhất thời ngơ ngác, bộ dáng phấn khích ngưng lại một nhịp, ánh mắt vô thức hướng về Lập Thiên với vẻ tò mò. Mà ngay vào thời điểm đó, một giọng nói trầm đục bỗng vang lên như sấm dậy mùa xuân.

- Hừm, bọn họ không phải người thắng cược, chẳng lẽ ngươi là người thắng cược chắc? Tiểu tử, khá khen cho ngươi nhanh trí. Bằng không, kết cục của ngươi sẽ không khác phiến sàn gỗ này.

Thấy Lập Thiên đã thua mà cứng đầu không chịu nhận thua, địch ý trong lòng a Ngưu sư huynh dâng cao như thủy triều, không chút nhượng bộ lên tiếng hăm dọa. Lúc này gã đang đứng ngay chính giữa võ đài đổ nát, hai tay khoanh tròn trước ngực, thái độ vô cùng lãnh ngạo, rõ ràng là đang tận hưởng vinh quang của người chiến thắng.

A Ngưu sư huynh gằn giọng mà nói, từng câu từng chữ đều tràn đầy nộ khí, ý tứ răn đe uy hiếp không cần bàn cãi. Chẳng qua dù như vậy, ánh mắt đầy hận ý vẫn chỉa thẳng về chỗ Lập Thiên đang đứng, dường như đối diện hành vi bỏ của chạy lấy người của hắn thì không hề hài lòng.

Mà nghe a Ngưu sư huynh nói năng không chút khách khí, một tên ngoại môn đệ tử đã xuất cả gia tài sự nghiệp ra đánh cược cũng hùa theo, dùng ngón trỏ chỉ thẳng mặt Lập Thiên gầm lên:

- Tiểu tử, ngươi còn dám già mồm. Ngươi đang đứng ở đâu không tự mình nhìn đi, còn chờ chúng ta nói sao?

Lập Thiên nghe thế cũng không thèm nhìn xuống chân mà nhìn tới chỗ a Ngưu sư huynh, cao giọng hỏi:

- Hắc Ngưu sư huynh, huynh cũng thật biết nói đùa. Trận này rõ ràng là ta thắng, sao đùng một cái đã biến thành huynh thắng rồi?

Dứt lời, Lập Thiên lại quay sang đám đông đang đần ra vì không hiểu chuyện gì, hô to:

- Các vị sư huynh sư tỷ có mặt ở đây xin hãy nói một lời công đạo đi, trận này là ta thắng hay Hắc Ngưu sư huynh thắng?

Mọi chuyện vốn đơn giản là vậy, thế nhưng sau câu hỏi của Lập Thiên thì liền trở nên phức tạp. Ở đây không có ai là kẻ ngu, làm sao không biết câu hỏi này ẩn chứa dụng ý sâu xa nào đó, chỉ e kết quả của trận tỷ thí không đơn giản như tình huống diễn ra trước mặt.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, người đang ăn mừng thì ngừng việc ăn mừng lại, từng nhóm từng nhóm tụm ba tụm bảy bàn tán xôn xao. Không nói thì thôi, nói rồi mới biết kết quả trận chiến quả nhiên không giống như mọi người vẫn nghĩ.

Rất nhanh sau đó, từ trong đám đông bắt đầu xuất hiện những âm thanh đính chính vang lên, dù chuỗi thanh âm này rất nhỏ bé và hỗn tạp thế nhưng không khó nghe ra một chút đạo lý trong đó.

- Trận này hình như a Ngưu sư huynh đã thua rồi. Các ngươi còn nhớ không, lúc lên đài chẳng phải huynh ấy từng nói chỉ dùng tu vi Ngự Khí tầng bốn để giao đấu hay sao? Một chưởng vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống một tu sĩ tu vi Ngự Khí tầng bốn có thể đánh ra được nha!

- Không sai. Lúc đó a Ngưu sư huynh còn cam đoan sẽ không dùng tuyệt kỹ mà chỉ dù quyền cước bình thường để giao đấu, xuất ra một chiêu Bàn Sơn Chưởng cũng tính là phạm quy đi. Dù sao Bàn Sơn Chưởng là tuyệt học của tông ta, chỉ có tu sĩ có tu vi Ngự Khí hậu kỳ trở lên mới được phép tu luyện.

Một người khác nói xen vào:

- Theo ta thấy, a Ngưu sư huynh đích thị đã thua rồi. Dù không thích tiểu tử kia nhưng vẫn phải công nhận hắn ta quả là người đa mưu túc trí, biết người biết ta, thông minh lanh lợi, thủ đoạn cao minh. Các ngươi thử nghĩ mà xem, ngay cả thời điểm rời khỏi võ đài cũng được tính toán chi ly như vậy, chẳng lẽ đây cũng là sự tình ngẫu nhiên ư?

- Không, không hề. Tiểu tử kia đợi a Ngưu sư huynh thi triển xong Bàn Sơn Chưởng rồi mới rời bỏ võ đài là vì hắn biết a Ngưu sư huynh đã phạm quy, chính thức thua trận rồi. Mà hắn cố tình nán lại đến phút cuối là để đám khán giả như chúng ta tận mắt chứng kiến uy lực một chưởng đó, đồng thời trở thành nhân chứng sống khiến a Ngưu sư huynh không đường nào chối cãi được.

- Xâu chuỗi toàn bộ tình huống từ đầu đến cuối sẽ hiểu, tiểu tử kia vì biết không thể đánh bại a Ngưu sư huynh nên mới nghĩ ra kế hạ nhục đối phương trước mặt mọi người. Hạ nhục cũng được đi, điều đáng nói là việc hạ nhục a Ngưu sư huynh thực ra chỉ là cái cớ, mục đích chính là khiến a Ngưu sư huynh nóng giận mất khôn, từ đó mắc phải sai lầm.

- Thực tế thì sao nào? A Ngưu sư huynh hết lần này đến lần khác bị tiểu tử kia đẩy vào thế khó, tiến không được, lùi không xong, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài phải xuất toàn lực ứng phó. Chỉ đáng tiếc, cái toàn lực ứng phó này vừa hay lại đúng ý của hắn, giúp hắn dành được chiến thắng cuối cùng.

- Haiz, chẳng trách ông cha lại có câu "Danh Bất Hư Truyền". Nếu tiểu tử kia thực không có chút bản lĩnh nào mà nói, hắn làm sao có khả năng đạt đến thành tựu ngày hôm nay. Chỉ e chưởng môn sớm đã nhìn ra tư chất phi thường của hắn nên mới để mắt đến, còn mấy người chúng ta thì vì ganh ghét đố kỵ nên mới nhìn không ra điểm ưu tú của người ta mà thôi.

Lời bàn tán không ngừng vang lên, tranh luận giữa đám đông càng về sau càng gay gắt. Kẻ thì khẳng định a Ngưu sư huynh thắng, người thì cho rằng Lập Thiên thắng, loạn hết xì ngầu. Trong chốc lát, không bên nào chịu thua bên nào, ai nấy đều bào chữa cho quan điểm của mình, một số dù biết bản thân thua lý nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ cho a Ngưu sư huynh chỉ vì không muốn mất sạch tiền của vào tay Lập Thiên.

Đám đông tranh luận là việc của đám đông, chỉ là chủ nhân tạo ra vấn đề để tranh luận thì vẫn đang đứng đó quan sát phản ứng của bọn họ. Lập Thiên im lặng lắng nghe, mặc kệ thiên hạ nói ngả nói nghiêng thì vẫn bình chân như vại, giống như đã biết được phần thắng sẽ thuộc về mình. Trong khi a Ngưu sư huynh thì không, nghe càng lâu thì tinh thần càng dao động, khí thế trên thân nhanh chóng tiêu tan, mà dáng vẻ bối rối lẫn hổ thẹn thì càng lúc càng rõ.

Cử động bất thường này của a Ngưu sư huynh hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Lập Thiên. Thấy gã cứ qua một lúc là lại thay đổi tư thế, tay chân xuýt xoa, con ngươi đảo vòng vòng thì chắc chắc đối phương đang chột dạ. Với tình hình này, Lập Thiên dám khẳng định dù bản thân chẳng cần làm gì thì đối phương cũng sẽ tự giác nhận thua mà thôi.

Quả nhiên chưa đầy năm phút đồng hồ, trước sức ép của dư luận, a Ngưu sư huynh đã không trụ nổi nữa, không nói một lời mà độn không biến mất tăm dạng. Lập Thiên thấy thế thì bật cười haha, theo kế hoạch soạn sẵn từ trước mà làm, hai tay chắp lại hướng đám đồng môn phía đằng xa nói:

- Đa tạ các vị sư huynh sư tỷ xuất khẩu tương trợ, cũng may ở đây vẫn có người hiểu được đạo lý, bằng không hôm nay sư đệ chắc phải nhọc công một chuyến rồi.

Nói xong lại hướng đám người thua cược không phục đang đứng vây quanh mình quát lên:

- Đám khốn kiếp các ngươi mở mắt chó ra mà nhìn cho kỹ đi, người cũng đã đi rồi, các ngươi còn ngây ra đó làm cái gì. Ở đây không có việc của các ngươi nữa, đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó thôi.

Đám đồng môn cùng Lập Thiên đánh cược nghe nói thế thì bất ngờ nhìn về trung tâm võ đài, khi thấy ở đó đã không còn bóng dáng a Ngưu sư huynh nữa thì tất cả đều trợn mắt há mồm, tức ngực khó thở, có người vì không chịu nổi cú sốc đầu đời mà ngã bệt xuống đất, đứng dậy không nổi nữa.

Một người bất giác hét lên:

- Người đi đâu rồi, người đi đâu rồi. Hừ, a Ngưu sư huynh không thua, huynh ấy bỏ đi đều là tại ngươi. Tiểu tử, là ngươi dở thủ đoạn hạ nhục người khác, a Ngưu sư huynh vì quá nóng giận nên mới phạm quy, lỗi không phải tại huynh ấy, tất cả là tại ngươi hết, ngươi mới chính là kẻ bại trận.

Một người khác cũng tức giận gầm lên:

- Không thể nào, không thể nào, a Ngưu sư huynh làm sao có thể tự dưng bỏ đi được chứ? Ta nghĩ ra rồi, là ngươi và a Ngưu sư huynh bắt tay nhau dở trò lừa gạt tiền bạc của chúng ta. Ta không phục, ta không phục, mau gọi a Ngưu sư huynh đến đây đối chất.

Tiếng la hét phản đối kết quả trận chiến liên hồi vang lên, tuy rằng mỗi người một ý, không ai giống ai, thế nhưng tất cả đều có chung một mục đích là không chấp nhận kết quả a Ngưu sư huynh thua cuộc. Bất quá bên cạnh đó vẫn có không ít người dường như đã chấp nhận số phận, không ngừng buông lời than thở:

- Cha mẹ ơi, ngày mai con trai của hai người biết phải sống thế nào đây? Tông môn cắt trợ cấp đã đành, chẳng nhẽ chỗ tiền bạc tích cóp bao năm cũng đành giao vào tay người khác hay sao? Hai người có linh thiêng thì xin hay làm điều gì đó đi?!

- Hết rồi, hết thật rồi. Có nửa tháng mà cúng liền hai cái túi trữ vật cho tiểu tử kia, thời gian tới lấy cái gì để tu luyện đây hả trời? Chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài tham gia chiến tu phù chiếu hay sao chứ? Nhưng ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn chết nha.

Nghe được những lời lẽ không mấy thiện chí này, Lập Thiên đùng đùng nổi giận, chống nạnh hướng đám đồng môn thua cược mà quát:

- Dở thủ đoạn thì thế nào? Có giỏi thì các ngươi lên đây dở thủ đoạn chiến thắng ta thử xem? Khốn kiếp, lúc các ngươi dở thủ đoạn ta đã từng mở miệng ra nói cái gì chưa? Bây giờ ta mới động vào thì các ngươi dở giọng phản đối, la ó không phục. Không phục con mẹ các ngươi, lằng nhằng nữa tiểu gia đánh gãy răng cả lũ bây giờ.

- Cả ngươi nữa? Ai nói ta và a Ngưu sư huynh kia cấu kết lừa đảo? Tiểu gia mà thèm đi cấu kết với tên da đen như hắn sao? Có trách thì trách ngươi có mắt như mù, đặt niềm tin sai chỗ. Bây giờ thua sạch rồi, muốn nói lý thì đi tìm tên da đen mà nói, nói với tiểu gia làm cái gì. Ồn ào có tin tiểu gia cắt lưỡi ngươi hay không?!

- Còn các ngươi nữa, khóc lóc thì biến đi nơi nào thật xa vào. Dám chơi không dám chịu, tại sao ta lại có một đám đồng môn ô hợp như các ngươi chứ?! Đúng là nghiệp báo truyền thừa mà!

Lập Thiên buồn bực không ngừng quát tháo đám người xung quanh, chẳng qua vừa lấp được miệng kẻ này thì đã có tiếng khóc lóc ai oán của người khác vang lên:

- Lập Thiên sư đệ, làm ơn tha cho ta lần này có được không, ta van cầu đệ đấy. Toàn bộ tài sản của ta đều đã đặt hết vào đây rồi, nếu bị thua sạch, trở về cha ta nhất định sẽ đánh chết ta mất!

- Đúng vậy, Lập Thiên sư đệ, chúng ta sai rồi, lần sau chúng ta tuyệt đối không dám xem thường đệ nữa. Ta thề, từ nay trở đi sẽ luôn đặt cược đệ thắng, chỉ xin đệ cho chúng ta rút lui khỏi ván cược này thôi. Sắp tới ta phải đăng ký thi vào nội môn, nếu không có chỗ tài nguyên này, chỉ e kế hoạch sẽ sụp đổ mất.

Không ngừng có tiếng gào khóc van nài vang lên, mà không ít trong số đó là hướng tới Lập Thiên xin được tha thứ. Lập Thiên thì chẳng bận tâm chút nào, chậm chạp đi tới chỗ túi trữ vật đang nằm ngổn ngang khắp nơi nhặt từng cái một bỏ vào túi của mình.

Ở nơi xa, Vương sư huynh nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng bừng, chẳng cần ai kêu gọi thì đã ra sức chống gậy chạy tới, nhiệt tình tham gia vào công việc thu thập túi trữ vật đang nằm đầy đất, nước miếng nước mồm chảy ra ròng ròng khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy phát thèm.

Thời gian chậm chạp trôi qua, thế nhưng Lập Thiên vẫn không hồi tâm chuyển ý. Theo quan niệm của hắn, phàm cái gì xứng đáng thuộc về mình thì không cần phải cảm thấy hổ thẹn. Cái gì không xứng đáng thuộc về mình thì người ta cho cũng không lấy, tránh cho lương tâm bị cắn rứt, thế thôi.

Mà nhìn vào chuỗi hành động đầy kiên quyết không có chỗ cho sự thương lượng của Lập Thiên, trong số đám người đang gào khóc cũng có người nhận thức được loại hành vi cầu xin này của bọn họ căn bản không có tác dụng gì, bèn dứt khoát đứng dậy, cao giọng hướng đám đồng môn an ủi.

- Nào, các vị huynh đệ, đều đứng dậy cả đi, ngàn vạn lần không nên bi quan như vậy. Cuộc đời mà, còn nước còn tát, núi xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt, mọi người nói có đúng không?

- Tiểu tử kia sống tuyệt tình tuyệt nghĩa thì càng hay chứ sao, càng như vậy thì chúng ta càng có lý do để nỗ lực phấn đấu. Hôm nay chúng ta bại dưới tay hắn, ngày sau tu luyện thành tài sẽ lại tìm hắn báo thù rửa hận. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chúng ta còn trẻ, lo gì không có cơ hội.

- Vả lại thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, hoàn toàn không cần làm lớn chuyện lên làm gì, cùng lắm thì mấy người chúng ta đi đăng ký làm chiến tu đệ tử mà thôi. Tiểu tử kia làm được, chúng ta cũng làm được vậy, vẫn hơn là đi khóc lóc cầu xin loại tiểu nhân vô liêm sỉ này.

Nhất thời, lời động viên này chạm đúng vào tâm can của rất nhiều người, khiến cho bọn họ đều kích động đến mức quên cả sống chết. Từ đó đám đông không làm loạn nữa, đoàn người lũ lượt kéo nhau rời đi, trước khi đi còn hướng Lập Thiên nhổ một bãi nước bọt kèm theo mấy lời chửi rủa cho bõ ghét.

Tử Diêu chân nhân đứng trên đỉnh núi quan sát cả buổi, thấy Lập Thiên dành được chiến thắng thì vô cùng bất ngờ. Dù rất khó chấp nhận cách làm thiếu chuẩn mực của Lập Thiên, bất quá khi thấy đám đệ tử hô hào kéo nhau đi đăng kí làm chiến tu đệ tử thì toàn bộ phiền muộn trong đầu ông đều tan biến sạch sẽ, đổi lại là cảm giác lâng lâng như đang ở cõi tiên vậy.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.