Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia Của

Tiểu thuyết gốc · 2875 chữ

Một ngày nọ, tiết trời âm u không mưa không nắng. Như thường lệ, Tử Diêu chân nhân đứng trên vách đá nhìn về phía đấu pháp trường. Kỳ lạ thay, đấu pháp trường hôm nay không một bóng người, trên đài chỉ có Lập Thiên và Vương sư huynh chống gậy đứng đó, cả hai thất thần nhìn thao trường vắng tanh mà ngây dại, cả buổi không ai nói với ai lời nào.

- Con mẹ nó chứ, chẳng lẽ vì ta biểu hiện quá xuất sắc nên không ai dám đến đấu pháp trường tỷ thí nữa hay sao? Vô lý, quá là vô lý. Mới hôm qua bọn chúng còn hô hào khẩu hiệu không chết không thôi, thế quái nào hôm nay đã không thấy bóng dáng rồi.

Đợi nửa ngày mà vẫn không thấy một người nào xuất hiện tại thao trường, Lập Thiên bụng dạ nôn nao, toàn thân ngứa ngáy, bỗng dưng chửi ầm lên. Vương sư huynh ở một bên nghe thấy thế thì buồn bực tiếp lời:

- Cái gì mà vô lý với chả có lý. Đạo lý sáng tỏ như mặt trời ban trưa là thế, chả hiểu sao cứ vào miệng đệ là biến thành vô lý mới tài. Chuyện đó ta sớm nhắc nhở đệ rồi, tại đệ không nghe ấy chứ. Bây giờ đã thấy chưa, mối làm ăn tốt bao nhiêu bị đệ phá hỏng, từ nay trở đi hai chúng ta liền biến thành người thất nghiệp rồi.

- Huynh nói cái gì, tại sao ta không nhớ?

- Haiz, đệ đúng là quý nhân hay quên nha. Ta từng nói đệ đánh mười trận thì nhường người ta thắng một trận đi, để cho mọi người thấy có khả năng đánh bại đệ thì người ta mới lên đài. Đằng này đệ lần nào cũng thắng, mà càng về sau thì càng chiến thắng dễ dàng, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không có chút cơ hội nào, vậy làm sao bọn họ dám cùng đệ đánh cược nữa.

- Giờ thì hay rồi, người có năng lực tái chiến thì bị đệ đánh gãy tay què chân, muốn lên đài cũng không được. Người không có năng lực thì sớm bị đệ móc sạch túi, đến cơm còn phải chạy ăn từng bữa, lấy cái gì ra cùng đệ đánh cược đây?! Hôm nay không có ai thèm tới thao trường đã chứng minh lời ta nói là đúng, đám người kia kẻ thì nghèo, kẻ thì ốm yếu bệnh tật, căn bản sẽ không có ai đến tỷ thí với đệ nữa đâu.

Lập Thiên suy ngẫm một lát, cảm thấy những lời Vương sư huynh vừa nói có mấy phần đạo lý. Chẳng qua hắn thấy số người lên đài trong một tháng qua không quá nhiều, trong số đó vẫn còn rất nhiều gương mặt hắn muốn so đấu một lần mà chưa có cơ hội, nói tông môn đã hết đối tượng tỷ thí thì không đúng.

Lập Thiên càng không tin đám thế gia hậu duệ kia thiếu tiền hay vì sợ thua mà không dám đến, bởi vì những kẻ này từ nhỏ đã ngủ trên nhung lụa, chút tiền cược đối với bọn chúng chẳng tính là thứ gì to tát, hơn nữa đám người này luôn tự cho mình cao cao tại thượng, mặt mũi bản thân là quan trọng nhất trần đời, một khi đã bị chà đạp thì căn bản sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ e đang tụ tập đâu đó lập mưu đối phó hắn cũng chưa biết chừng.

- Thôi bỏ đi, bọn chúng không dám đến thì ngày mai ta lại nghĩ biện pháp khác, hiện tại hai người chúng ta trước phân chia tài bảo một chút sao.

Nghĩ ngợi một hồi, Lập Thiên cảm thấy việc dò xét lòng người thực sự quá là phức tạp đi, càng nghĩ càng đau đầu mà không mang lại tác dụng gì, cho nên không ngần ngại ném toàn bộ sang một bên.

Nghĩ đi nghĩ lại, thiết nghĩ vào thời điểm này, tiến hành phân chia số tài sản thắng được trong thời gian qua mới là việc làm đúng đắn. Trước tiên là kiểm kê tài sản xem trong đó có thứ gì tốt, có thể hỗ trợ bản thân tu hành hay không. Thứ hai là làm yên lòng vị Vương sư huynh mắc bệnh thèm tiền ở bên cạnh, một công đôi việc.

Thực ra mấy ngày nay, ngày nào Vương sư huynh cũng nhắc khéo Lập Thiên về chuyện này. Chẳng qua hắn cả ngày miệt mài đánh đấm không có thời gian, tối về thì toàn thân mệt lả, mới đặt lưng xuống giường là ngủ say như chết, căn bản không tìm ra cơ hội thích hợp để chia chác. Bây giờ đang lúc rảnh rỗi, không bằng dứt khoát giải quyết vướng mắc trong lòng đôi bên một lần cho xong.

Quả nhiên, khi Lập Thiên đưa ra lời đề nghị ấy, sắc mặt u ám của Vương sư huynh bỗng dưng biến đổi một trăm tám mươi độ, trở nên rạng rỡ tươi cười hẳn lên, thậm chí nạng gỗ trong tay cũng bị gã vứt sang một bên, tấm lưng đồ sộ duỗi thẳng, ánh mắt nhìn tới phần ngực của Lập Thiên với vẻ thèm thuồng tột độ. Có vẻ như trước công đoạn phân chia thành quả này, Vương sư huynh còn khẩn trương hơn Lập Thiên gấp mấy lần.

Dưới sự thúc dục quên mệt mỏi của Vương sư huynh, Lập Thiên bắt đầu lấy túi trữ vật ra kiểm kê tài sản rồi tiến hành lựa chọn. Cũng chẳng biết cả hai phân chia thế nào, ban đầu ai nấy đều ăn nói nhỏ nhẹ, thế nhưng mới mấy phút trôi qua thì đã biến thành tiếng gào thét tranh giành ỏm tỏi, khiến cho vị quản sự tên Tiểu Khôi cũng bị doạ sợ hết hồn, cứ tưởng giữa huynh đệ đã xảy ra xung đột gì rồi, thi thoảng phải chạy ra nhìn một cái cho chắc ăn rồi mới trở vào.

Không thể không nói, số lượng túi trữ vật thắng được cũng quá nhiều đi, Lập Thiên và Vương sư huynh tích cực phân chia là thế mà mãi đến chiều muộn mới xong. Lập Thiên cũng không phải hạng người chỉ biết phần mình, ngoài những thứ bản thân cảm thấy hữu dụng ra thì đều đưa cho Vương sư huynh hết thảy. Dù sao Vương sư huynh bị thương nặng, mất đi khả năng làm việc, phí tổn sinh hoạt và tu luyện không hề nhỏ, cho nên hắn cũng không thể hẹp hòi với đối phương được.

Về phần Vương sư huynh, vô duyên vô cớ thu được một đống tài bảo vào tay, gã mặt mày nở hoa, cười đến không ngậm được mồm, cả buổi không ngừng tung hô Lập Thiên đến tận mây xanh. Ban đầu khi Lập Thiên nhờ gã đến giúp việc, gã còn nghĩ bản thân sẽ phải làm không công, đền đáp lại ơn cứu mạng của hắn. Gã cũng không ngờ không những bản thân không phải làm việc không lương, mà ngược lại mức lương còn hậu hĩnh đến mức không tưởng. Chính mình làm có một tháng mà bằng người khác làm tận mấy năm, đúng là không thể tin nổi.

- Tiểu Thiên sư đệ, cám ơn đệ, ngàn vạn lần cám ơn đệ, đệ đúng là cha mẹ tái sinh của ta. Lúc tham gia phù chiếu đệ đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi, sau đó còn cứu mạng ta, bây giờ còn cho ta nhiều tài bảo như vậy, cả đời này của ta thực sự không biết nên báo đáp đệ thế nào nữa.

Vương sư huynh vừa nói vừa khóc thút thít, dáng vẻ chân thành mười phần có dư. Chỉ là Lập Thiên thấy cảnh này thì mặt nhăn mày nhó, cơ hồ không muốn nhìn vào bộ mặt Vương sư huynh thêm một giây một phút nào, phất phất tay nói:

- Haiz, huynh đừng có bày ra dáng vẻ đó trước mặt ta, phiền chết đi được. Có chút tiền thôi mà làm như phát tài lớn vậy. Mấy thứ trong tay huynh hiện tại còn có chút giá trị, đợi lúc tu vi tăng lên Ngự Khí trung kỳ tầng năm tầng sáu mà nói, bọn chúng cũng chẳng khác gì rác rưởi mấy đâu, thứ diệu dụng quả thực không nhiều.

Vương sư huynh biết lời Lập Thiên nói không sai, thế nhưng lại không cho đó là hoàn toàn đúng, nói:

- Dù vậy ta vẫn phải cảm ơn đệ. Từ nhỏ đến lớn, có nằm mơ ta cũng chưa từng nghĩ bản thân có ngày sẽ sở hữu được số tài sản lớn thế này. Có nhớ lúc ta dẫn đệ vào sơn môn không, cả ta và đệ đều nghèo rớt, làm sao dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Hiện tại trời ban phước lớn, cho ta được toại nguyện, ta sao có thể không biết hài lòng cơ chứ.

Nhắc lại chuyện cũ, Lập Thiên cũng cảm khái không thôi. Ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà bản thân lại thay đổi nhiều đến như vậy, nói khác biệt một trời một vực cũng không ngoa. Chẳng qua quá khứ của hắn chỉ toàn chuyện buồn chứ chẳng có chuyện vui, không nghĩ đến thì tốt hơn, cho nên cũng không muốn để tâm vào.

Vương sư huynh kể lể một thôi một hồi, kể từ cây bàng sang cây khế, chuyện nhỏ chuyện lớn gì đều nhắc lại một lượt mới chịu thôi. Nhưng đến đoạn cuối, chẳng biết gã nhớ tới chuyện gì mà biểu tình trở nên khẩn trương còn hơn cả lúc chia tiền, vội vàng hướng Lập Thiên nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, nếu đám người kia đã chịu thua, thế thì chúng ta cũng dừng lại ở đây thôi, được không? Thu hoạch một tháng vừa qua của hai người chúng ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tối thiểu cũng đủ để sống dư giả trong mấy năm tới, không cần thiết phải tiếp tục làm loại sự tình bán mạng nuôi thân như vậy nữa đâu.

- Vả lại theo ta thấy, mục đích của đệ cũng đã đạt thành rồi mà. Muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn thực lực có thực lực, muốn tiền bạc có tiền bạc. Ở độ tuổi của đệ hiện nay mà nói, người có thể cùng đệ sánh vai ở khắp bắc phương cũng đếm được trên đầu ngón tay chứ đừng nói chỉ riêng Ứng Thiên Tông, thiết nghĩ không cần phải náo loạn thêm nữa, tránh cho thiệt người hại mình.

- Vì sao phải dừng lại? Kẻ ta muốn đánh còn rất nhiều.

Lập Thiên thẳng thừng phán một câu, mà Vương sư huynh nghe xong câu này thì chán nản thở dài một hơi, tận tình giải thích:

- Mấy ngày qua ta nghe người ta nói chuyện chúng ta làm ở đấu pháp trường đã đến tai mấy vị trưởng lão, còn nói rất nhanh sẽ có thông báo ở trên ban xuống. Tuy rằng cùng đồng môn so tài thì không có tội gì, nhưng lời lẽ của đệ động chạm quá nhiều người, chỉ e trưởng bối của đám thế gia hậu duệ kia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

- Hơn nữa ta và đệ còn tổ chức cá cược ở đấu pháp trường, đây chính là hành vi vi phạm môn quy, tội trạng không nhẹ. Tuy ta đã đưa cho đám đệ tử chấp sự ở đây một chút tiền hối lộ, chỉ bất quá không thể cam đoan phía trên sẽ bỏ qua chuyện này. Chẳng may bên trên trách phạt xuống, bọn họ cũng không thể làm gì khác ngoài chấp hành mệnh lệnh. Đến lúc đó chỉ e hai người chúng ta khó mà thoát được can hệ.

- Chi bằng nhân lúc bọn họ còn chưa làm ra động thái gì, hai chúng ta dừng lại ở đây đi. Người ta nói bắt trộm phải bắt quả tang, bắt gian thì bắt tại trận, một khi chúng ta đã rửa tay gác kiếm, các vị trưởng lão muốn bắt bẻ cũng khó. Chưa kể phía sau còn có chưởng môn chống lưng cho đệ, tin chắc nếu có bị xử phạt thì hình phạt cũng không nặng lắm đâu.

- Đệ phải biết, nếu ta bị tông môn xử phạt thì chỉ tính là đồng phạm, cộng thêm thân thể bị thương nặng, cùng lắm là mất một ít tiền bồi thường thôi. Nhưng đệ thì khác, đệ là chủ mưu, một khi bị phạt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp. Tiền đồ của đệ là bất khả hạn lượng, không nên vì xúc động nhất thời mà gây ảnh hưởng xấu đến nó.

Vương sư huynh chân tâm thật ý mà nói, bất tri bất giác cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của Lập Thiên. Mấy ngày qua gã đã nghe rất nhiều tin tức không tốt có liên quan đến Lập Thiên, sớm đã muốn báo cho hắn biết để tìm biện pháp xử lý. Chẳng qua lúc nào đến đấu pháp trường thì đều bị khí thế ở đó làm cho tinh thần bấn loạn, cuối cùng quên mất tiêu chuyện muốn nói. Cũng may bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nói vẫn còn kịp.

Một điều khác còn quan trọng hơn cả chuyện xử phạt đó là Vương sư huynh nhận thấy rằng Lập Thiên càng chứng tỏ bản thân ưu tú bao nhiêu thì tiếng xấu của hắn lại càng đồn xa bấy nhiêu, không những không cải thiện hình ảnh bản thân trong mắt sư huynh đệ đồng môn mà chỉ chọc cho càng nhiều người chán ghét, tạo thêm càng nhiều kẻ thù mà thôi. Trước đây lúc mới vào tông môn số người không thích Lập Thiên đã có không ít, mà theo từng nấc thang hắn đi lên, số lượng ấy càng tăng nhanh đến mức chóng mặt, điều này sẽ gây bất lợi cho hắn trong tương lai xa, tuyệt đối không thể xem thường.

Nghe Vương sư huynh phân tích chủ kiến, Lập Thiên không đồng tình cũng không phản bác. Không phải hắn không hiểu được những đạo lý này, chẳng qua tính tình hắn không phải người thích để tâm đến cái nhìn của người khác về mình. Hắn chỉ cần biết mục tiêu của bản thân là gì, còn lại toàn bộ thế giới đều không quan trọng. Ngoài ra hắn còn biết, chỉ cần bản thân không ngừng tiến lên phía trước, những chướng ngại sẽ có người thay hắn lo liệu một phần, không cần bận tâm quá nhiều.

- Không thể, đối thủ ta cần tìm còn chưa xuất hiện, thế nào có thể dừng tay được chứ, nhất định phải tiếp tục. Những điều huynh vừa nói ta biết rồi, huynh không cần lo lắng cho ta, tự ta biết nên làm thế nào.

- Thôi được, nếu đệ đã nói như vậy thì ta cũng không nhiều lời nữa. Chỉ có điều đệ phải chú ý an toàn, không nên chủ quan khinh địch. Nỗ lực tu luyện là tốt, nhưng tu luyện kiểu hành xác như đệ không khéo lại phản tác dụng đấy. Sắp tới tông môn tổ chức ghi danh cho các thí sinh từ khắp bắc phương đến, nhiều khả năng ta sẽ không rảnh rỗi đến đây phụ giúp đệ đâu, đệ tự mình bảo trọng nhé.

Vương sư huynh nói xong thì không miễn cưỡng nữa, định bụng trở về phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuẩn bị tinh thần để tông môn điều động bất kỳ lúc nào. Chỉ bất quá vừa nghe được lời này, thân thể Lập Thiên chợt run lên, một chuỗi hình ảnh không mấy đẹp đẽ khẽ lướt qua trong đầu, mà hình ảnh đó lại có liên quan đến vị tiểu thư Hàn gia.

- Thôi chết, hôm nay chẳng phải là ngày đầu tiên tông môn làm thủ tục ghi danh cho các đệ tử bên ngoài sao? Chẳng trách lại không có ai bén mảng đến đấu pháp trường, thì ra là vì chuyện này.

- Mà khoan đã, tiểu nha đầu kia liệu có đến ghi danh hay không nhỉ? Nếu nàng ta đến thật, vậy thì cơ hội báo thù của ta đến rồi. Khà khà, ta nhất định phải đi xem một chút mới được.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên trong trạng thái đầy phấn khích không nói không rằng chụp lấy tay Vương sư huynh phóng vụt đi.

- Chúng ta đi thôi!

Vương sư huynh bị kéo giật đi nhất thời ngây ngốc không hiểu chuyện gì, gấp gáp hỏi lại:

- Đi đâu cơ?

- Thì đi xem thí sinh tới ghi danh chứ đi đâu.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.