Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có chút muốn bỏ cuộc

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

Sáng sớm ngày hôm sau, chú Minh theo thời gian đã hẹn trước với Duy Nam tìm đến khu rừng phía sau chùa. Ông cố tình đến sớm hơn 15 phút nhưng không ngờ Duy Nam đã ngồi đó từ lúc nào.

“Mày không ngủ hả thằng nhóc?”

Chú Minh chỉ cần liếc mắt qua cũng biết từ hôm qua đến giờ Duy Nam không có ngủ một chút nào.

“Xin lỗi chú, cháu hồi hộp quá nên không ngủ được.”

Kể từ lúc trở về nhà sau cuộc trò chuyện với chú Minh, Duy Nam cảm thấy vô cùng hưng phấn. Kết quả là hắn đã trằn trọc cả đêm hôm đó không thể nào chợp mắt được. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cảm thấy tinh thần của bản thân vô cùng minh mẫn.

“Nên nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ cũng là một loại luyện tập.”

Chú Minh hiểu tâm lý của Duy Nam lúc này nên cũng chỉ nhắc nhở hắn một chút mà thôi. Nhớ lại lúc trước ông ta không phải cũng như vậy hay sao?

“Tao không muốn dạy một đứa mà ngay cả căn bản cũng không biết.”

Đó là câu nói mà chú Minh nói với hắn khi bắt đầu huấn luyện. Ngoài miệng thì có vẻ như chú Minh muốn kiểm tra kiến thức của hắn nhưng Duy Nam biết, chú Minh chắc chắn là đang lười giảng dạy về mấy cái này mà thôi. Chính vì vậy mà lúc này, Duy Nam giống như một cái máy đọc răm rắp mọi thứ hắn biết về Hồn Sư. Đây cũng chính là công lao mấy ngày hắn ngồi tra toàn bộ tư liệu có trên mạng.

Theo như ghi chép, sau khi thông qua nghi lễ triệu hồn, người thức tỉnh Tinh Hồn sẽ trở thành Hồn Sư. Hồn Tướng của Tinh Hồn Sư được phân chia thành bốn phẩm cấp là Nhân Hồn, Binh Hồn, Tướng Hồn, Vương Hồn tương ứng với bốn loại màu sắc lục, lam, đỏ vàng. Mỗi phẩm cấp lại phân chia thành ba bậc sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Hồn Sư cũng được phân chia thành các cấp độ từ cao đến thấp là Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tướng, Võ Vương, Võ Đế, Võ Thần, Võ Thánh. Các cấp bậc từ Võ Vương trở xuống cách gọi không có gì khác biệt, nhưng từ Võ Đế trở lên thì sẽ được gọi theo phương hướng tu luyện của mỗi cá nhân. Ví dụ như người luyện kiếm thuật thì được gọi là Kiếm Đế, người luyện đao thuật được gọi là Đao Đế… và cứ như vậy cho đến Võ Thánh.

Trên trái đất hiện nay cấp bậc tồn tại cao nhất chính là Võ Thần, hơn hết số lượng Võ Thần của mỗi quốc gia đều chỉ đếm trên đầu ngón tay nên họ được xem như tồn tại đỉnh cao của nhân loại hiện nay. Còn về cấp bậc Võ Thánh thì trong lịch sử hoàn toàn không hề nghe nhắc đến. Có người nói rằng, đây là cảnh giới siêu việt chỉ cần dùng ý niệm thì liền có thể khiến đất trời rung chuyển. Cũng có người nói rằng, đây chỉ là lời đồn đại không có thực mà thôi. Dù sao cũng đã vài trăm năm trôi qua nhưng vẫn chưa có một người nào có thể chạm được ngưỡng cửa đến cấp bậc Võ Thánh cả.

Nhân cơ hội này, chú Minh cũng kiểm tra sơ qua về kiến thức của Duy Nam đối với những sinh vật đã xâm lăng trái đất trong hàng trăm năm qua.

Những sinh vật đó được gọi chung là quái vật hư không. Khác với cấp bậc của con người, quái vật hư không được chia làm năm loại từ Nguy Hiểm, Tàn Phá, Thiên Tại, Thảm Hoạ và Diệt Thế. Vốn hơn 10 năm trước, quái vật hư không đã có thể xuất hiện một quái vật cấp độ Diệt Thế nhưng với sự liên hợp của hơn 200 Võ Thần trên khắp trái đất hợp lực lại, cuối cùng cũng khiến cho đối phương trọng thương nặng. Mặc dù mất đi vô số Võ Thần và không ít người bị thương nặng nhưng trận chiến đó khiến cho phía quái vật hư không bị tổn thất nặng nề, kẻ cầm đầu của bọn chúng cũng từ đó lui về ở ẩn. Như rắn mất đầu, quái vật hư không cũng phải lui quân về địa phận của mình, từ đó mở ra khoảng thời gian hòa bình tạm thời cho nhân loại sau này.

“Bốp… bốp… rất tốt, rất đầy đủ, rất chi tiết.”

Nghe Duy Nam nói xong, chú Minh cũng hài lòng vỗ tay gật đầu khen ngợi.

Dừng một lúc, chú Minh lại bắt đầu hỏi.

“Kiến thức rất tốt, tiếp tới đây tao sẽ kiểm tra nền tảng võ thuật của mày như thế nào.”

“Nền tảng võ thuật?”

Nhìn thấy Duy Nam tỏ vẻ kinh ngạc như vậy, chú Minh lập tức nhíu mày càm ràm.

“Chứ mày nghĩ trở thành Hồn Sư thì sẽ bỗng dưng giống như đội trưởng Mĩ gì đó đấy chứ? Không đùa nữa, nói tao nghe xem ở trường mày được dạy những loại võ thuật nào.”

“Thể dục nhịp điệu có được tính là võ thuật không?”

Mặc dù Duy Nam chỉ nói rất nhỏ nhưng chú Minh vẫn nghe thấy hết được. Lúc này mặt ông trầm xuống, mắng chửi một câu rồi quay lưng đi về.

“Mẹ kiếp! Mày tưởng đây là trò đùa à? Không dạy nữa, tự học đi, tao còn về bán hàng.”

Thấy chú Minh rời đi, Duy Nam lập tức chạy tới kéo tôi ông ta lại, nhưng sức lực của hắn làm sao so bì với chú Minh. Cho dù Duy Nam có dùng hết sức bình sinh nhưng chú Minh vẫn ung dung đi từng bước giống như không hề gặp bất cứ cản trở nào vậy.

“Chú Minh, chú đừng như vậy mà, chỉ có chú mới giúp được cháu thôi. Chú nhẫn tâm nhìn thằng khách ruột đáng thương của chú trở thành phế vật như vậy hay sao?”

Nhưng mặc cho Duy Nam năn nỉ đến gãy lưỡi, chú Minh dường như vẫn không hề động tâm. Duy Nam lúc này đành cắn răng ra một tuyệt chiêu cuối cùng.

“Hoá đơn 1 triệu, cháu sẽ mua đồ ở cửa hàng của chú với hoá đơn 1 triệu.”

Thoáng thấy chú Minh dừng lại một nhịp rồi đi tiếp, Duy Nam biết bản thân có cơ hội để thuyết phục chú Minh. Lúc này hắn lại tiếp tục nâng giá không ngừng nghỉ.

“2 triêu, 2 triệu 500… 5 tri…”

Duy Nam vừa chưa dứt lời thì chú Minh đã quay lại nở một nụ cười vô cùng thân thiện, tay cũng chuyển sang khoác vai hắn quay trở về phía sân bóng.

“Từ nãy đến giờ chú chỉ đùa thôi, làm sao chú có thể nhẫn tâm để cháu tự bơi như vậy được chứ? Tình cảm bao năm của chúng ta làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà phai nhạt được đúng không? An tâm, trở về chú nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều thứ với giá cả tốt nhất cho cháu.”

Nhìn nụ cười của kẻ chiến thắng trên môi của chú Minh lúc này, Duy Nam biết bản thân đã bị lừa. Chú Minh nếu không đi làm diễn viên thì quar thực là điều đáng tiếc của nước nhà mà.

“Vậy phải nhờ chú quan tâm đến cháu nhiều hơn rồi.”

Duy Nam rất muốn mắng to hai chữ “gian thương” nhưng cuối cùng vẫn kiềm lòng lại được. Có sự chỉ dạy của chú Minh thì một chút tiền này cũng không đáng là bao cả. Dù sao số tiền bỏ ra để thuê một gia sư kèm cặp cho người như hắn e rằng cũng cao hơn gấp 10 lần.

“Tao thực sự không hiểu lúc trước mày thi lên lớp kiểu gì nữa Nam ạ.”

Mặc dù đồng ý chỉ dạy nhưng chú Minh vẫn không ngừng việc càm ràm chê trách Duy Nam.

Kể từ khi Hồn Sư được thức tỉnh, thì nhà nước đã đưa võ thuật thành bộ môn bắt buộc ở trong các trường học. Chính vì vậy mà ngay từ nhỏ, trẻ em đã bắt đầu học nền tảng võ thuật cơ bản rồi.

Nhưng đó là với người của thế giới này mà thôi. Duy Nam là xuyên không đến đây, hắn không hề học qua bất cứ thứ gì về võ thuật có, có lẽ bây giờ hắn còn bị một đứa nhóc cấp 1 đè xuống dưới chân mà hành hạ mất.

“Cháu bây giờ bắt đầu liệu có muộn không?”

Duy Nam cũng biết việc học võ bắt đầu càng sớm thì nền tảng càng vững chắc. Với độ tuổi của hắn thì cho dù bây giờ siêng năng luyện tập đến đâu chăng nữa cũng khó mà đuổi kịp người khác.

“Bây giờ mà bắt đầu thì quả thực quá muộn.”

Ở thời đại này, trở thành Hồn Sư, đứng trên đỉnh cao chính là ước mơ của rất nhiều người, nhìn vẻ ủ rũ của Duy Nam, chú Minh cũng không tiếp tục đả kích hắn thêm nữa.

“Nhưng cũng không phải không còn cách khác.”

“Cách khác! Đó là gì? Chú Minh, chú mau cho cháu biết đi!”

Như vớ phải phao cứu sinh, Duy Nam lại trở nên cuồng nhiệt hơn. Chú Minh vẫn chậm rãi từ tốn hỏi.

“Theo mày thì võ thuật như thế nào thì gọi là mạnh?”

“Tất nhiên là nhanh, chuẩn, độc rồi.”

Duy Nam quả quyết đáp. Trong các tiểu thuyết mà hắn đọc, có quá nhiều chiêu thức không cần thiết. Chẳng hạn như cái gì mà Hoả Liên, bề ngoài thì đẹp, sức công phá cũng rất lớn nhưng khuyết điểm chính là thời gian ra chiêu quá lâu, phạm vi quá lớn không phân biệt địch ta mà đánh. Thử nghĩ mà xem, khi người đang dung hợp dị hoả mà bị đối phương áp sát cho một đòn chí mạng thì sao? Hoặc dả dụ đối phương bám sát người ngươi thì chẳng lẽ lại ném Hoả Liên xuống chân để cùng chết với đối phương? Vậy thì tốt nhất chẳng phải là dùng tốc độ nhanh chóng, chiêu thức đơn giản nhưng đủ chuẩn xác và ngoan độc, có thể một kích lấy mạng đối phương chính là tốt nhất.

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Câu trả lời của Duy Nam khiến chú Minh cũng hài lòng gật đầu tán đồng.

“Nếu mày đã nhận thức như vậy thì tao nhắc nhở mày một chút. Trong ba tháng này, tao sẽ dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để huấn luyện cho mày. Nếu không chắc bản thân có thể kiên trì thì tao khuyên mày nên từ bỏ ngay bây giờ. Cho dù bây giờ bắt đầu luyện tập võ thuật căn bản, nếu cố gắng không ngừng thì 5 đến 10 năm sau mày cũng có thành tựu nhất định.”

Khuôn mặt chú Minh lúc này không còn vẻ đùa cợt như lúc trước mà đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Duy Nam cũng nhận thức rõ chuyện này, muốn bước vào con đường tắt thì ắt phải trả giá rất lớn. Sau khi cẩn thận suy nghĩ Duy Nam khuôn mặt đầy quyết tâm nhìn chú Minh trả lời.

“Cháu nhất định sẽ không bỏ cuộc!”

Nếu xuyên đến thế giới này chỉ để làm một kẻ tầm thường thì Duy Nam thà chọn mạo hiểm một lần để trở mình. Cho dù khó khăn đến đâu, hắn cũng không muốn phải hối hận.

“Rất tốt! Tao hy vọng mày vẫn luôn giữ vững được quyết tâm này. Trong ba tháng, ngoài việc luyện tập thì mày phải ghi nhớ tất cả mọi thứ trong này cho tao ”

Chú Minh vỗ vai hài lòng. Sau đó ông ta không biết từ đâu lôi ra mấy chồng sách cao ngang người trước sự ngỡ ngàng của Duy Nam.

Nhìn đống sách trước mặt, Duy Nam trong phút chốc liền nghi ngờ nhân sinh. Ba tháng bảo hắn không ăn không ngủ mới có thể đọc hết đống sách này, bây giờ chú Minh lại bắt hắn vừa luyện tập vừa ghi nhớ hết. Đây chẳng phải là điều bất khả thi hay sao? Mặc dù chưa bắt đầu, Duy Nam đã cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc rồi.

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.