Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cút!

Tiểu thuyết gốc · 1945 chữ

Trong phòng hiệu trưởng.

Với thân phận là hiệu trưởng của một trường trung học lớn nhất tỉnh thì những người khác khi gặp Trần Trung Kiên đều phải cung kính, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng phải nể mặt gọi ông mấy tiếng “hiệu trưởng Trần”. Nhưng giờ đây, ông ta đang vô cùng khép nép, cẩn trọng từng lời nói trước mặt một cặp nam nữ.

“Trần Trung Kiên, những điều vừa rồi tôi nói hy vọng ông sẽ ghi nhớ.”

Nam thanh niên chừng 30 tuổi, khuôn mặt lãng tử, ngồi chéo chân trên ghế nhìn về phía hiệu trưởng Trần đầy vẻ thị uy.

“Hai vị cứ an tâm, cho dù kề dao vào cổ, Trần Trung Kiên tôi nhất định cũng không hé răng dù là nửa lời.”

“Ông không cần lo lắng, chỉ cần ông thực hiện tốt thì đất nước sẽ không bạc đãi ông đâu.”

Người thanh niên vỗ vai hiệu trưởng Trần nói.

“Chuyện đó còn phải nhờ hai vị đây chiếu cố cho.”

Thái độ của hiệu trưởng Trần khiến cho nam thanh niên kia vô cùng thuận mắt. Ngay cả cách trò chuyện cũng chuyển sang thành anh em thân thiết.

“Nghe nói trường các ông xuất hiện một loại Hồn Tướng chưa từng được biết đến?”

Im lặng từ đầu đến giờ, người con gái còn lại lúc này mới lên tiếng.

“Loại Hồn Tướng phế vật ngay cả tên tuổi cũng không có, chị Tô cần gì phải quan tâm đến. Nếu không phải nhờ có chủ nhân của Trưng Trắc đứng ra cầu xin thì hắn có thể được nhập vào lớp Hồn Sư hay sao? ”

Nam thanh niên kia cười khẩy nói.

Nữ nhân khuôn mặt mười phần xinh đẹp, những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể xinh đẹp kia ẩn hiện ở sau lớp áo măng tô. Nàng nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, đôi mắt sắc như dao liếc nhìn về phía nam thanh niên bên cạnh.

“Ta hỏi ngươi hay sao?”

Chỉ một ánh mắt và một câu nói đã khiến nam thanh niên kia bỗng chốc mặt mày tái xanh, ngay cả dáng vẻ cao ngạo lúc trước khi nói chuyện với hiệu trưởng Trần cũng hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt của cô lại chuyển về phía của hiệu trưởng Trần khiến ông ta có chút giật mình. Từ thái độ của nam thanh niên kia, hiệu trưởng Trần biết cô gái trẻ tuổi trước mặt thân phận không đơn giản. Rất nhanh, ông ta liền điều chỉnh lại tâm trạng rồi từ tốn trả lời.

“Đúng vậy đại nhân, trường chúng ta quả thực xuất hiện một học sinh có Hồn Tướng màu trắng không rõ danh tính.”

“Ta muốn trong thời gian nhanh nhất, toàn bộ tư liệu về học sinh đó phải đến tay ta. Ông làm được chứ?”

“Ngài an tâm, bây giờ ta sẽ lập tức đi lấy và đem toàn bộ tư liệu qua đây.”

Hiệu trưởng Trần nói xong liền nhanh chóng rời đi.

“Chị Tô, chị cũng biết tài nguyên của quốc gia vốn không nhiều, cho dù là một phần cũng nên tiết kiệm một chút. Tại sao lại phung phí lên người của một học sinh phế vật?”

Khi hiệu trưởng Trần rời đi, nam thanh niên kia liền bất bình lên tiếng. Đối với một xuất thân trong gia tộc quyền quý như hắn, việc đánh giá con người đều thông qua cấp bậc và danh tính của Hồn Tướng. Một Hồn Tướng cho dù chưa được biết tới nhưng chỉ là một Hồn Tướng vô danh thì mặc định trong mắt hắn chính là phế vật.

“Quả thực cấp bậc và danh tính của Hồn Tướng đại biểu cho sức mạnh của Hồn Sư. Nhưng ngươi đừng quên, từng có một Hồn Sư chỉ sở hữu Nhân Hồn trung cấp đã tung hoành trên chiến trường như thế nào.”

Nghe lời nói của cô gái kia, nam thanh niên liền lắc đầu đáp.

“Người như Bóng Ma sao một học sinh vô danh có thể so bì? Từ trước đến nay, ngoài Bóng Ma ra thì còn có ai có thể làm được chuyện đó kia chứ?”

Nam thanh niên lập tức bất bình. Bóng Ma mặc dù chỉ là Nhân Hồn trung cấp nhưng chính là anh hùng của đất nước. Ông ta từng một mình trong đêm tối tiêu diệt cả một đại đội, sau này liền trở thành nỗi khiếp sợ của các nước đối địch mỗi khi nghe đến tên. Ông cũng chính là thần tượng mà hắn theo đuổi. Đem một học sinh so sánh với một huyền thoại như vậy, hắn làm sao có thể chấp nhận được. Cho dù thường ngày hắn rất sợ cô gái này nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của thần tượng, hắn nhất định không thể nhún nhường.

“Đúng là từ trước đến nay chưa từng có ai làm được như Bóng Ma, nhưng chưa chắc sau này không có.”

Nam thanh niên kia còn muốn tranh cãi nhưng lúc này hiệu trưởng Trần đã đẩy cửa đi vào. Vì để giữ mặt mũi nên hắn mới đành phải nhịn xuống mà không tiếp tục tranh cãi.

“Tại sao lớp chúng ta lại xuất hiện một kẻ vô dụng như hắn kia chứ?”

“Đúng vậy, nếu như kéo thành tích của cả lớp đi xuống, chẳng phải tài nguyên tu luyện của chúng ta cũng bị cắt giảm đi hay sao?”

“Còn phải nói nữa sao? Nếu không phải hắn núp dưới váy lớp trưởng thì đừng mong có thể vào được lớp Hồn Sư.”

Duy Nam có thói quen viết vài dòng để giải toả tâm trạng. Nhưng hôm nay, những lời nói của bạn học cứ văng vẳng trong đầu hắn mà không thoát ra được.

Đúng vậy. Hắn có thể vào được lớp Hồn Sư là nhờ có Thanh Trúc đứng ra xin hiệu trưởng. Nếu không phải nàng doạ sẽ chuyển trường thì có lẽ hiệu trưởng cũng không đồng ý thu nhận một học sinh như hắn.

Duy Nam thở dài ngả người tựa lưng vào ghế. Kể từ lúc về nhà đến nay, hắn đã thử dùng mọi biện pháp để tìm kiếm tung tích về Hồn Tướng màu trắng của bản thân, nhưng hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào. Thậm chí hắn còn điện thoại hỏi các chuyên gia nhưng đều bị đối phương lấy làm trò cười.

“Chẳng lẽ bản thân xuyên tới đây chỉ để lại làm một kẻ thất bại thôi sao?”

Hắn không cam lòng. Bản thân xuyên không đến đây là để viết lên lịch sử của riêng mình chứ không phải là phế vật.

Gặp một chút khó khăn đã chùn bước không phải là phong cách của Duy Nam. Hắn lập tức tắt máy tính rồi đi ra ngoài.

Duy Nam biết phẩm chất Hồn Tướng càng cao thì con đường tu luyện của Hồn Sư sẽ càng dễ dàng. Nhưng cho dù là vậy, Duy Nam tin rằng nếu hắn nỗ lực không ngừng nghỉ, chắc chắn hắn sẽ có thể bù đắp được phẩm cấp của Hồn Tướng.

Nếu như muốn tu luyện tốt thì trước tiên nên nhờ những Hồn Sư khác chỉ dạy. Thầy cô trong trường sẽ ưu tiên bồi dưỡng những học sinh có Hồn Tướng phẩm cấp cao chứ không ai rảnh rỗi đi chỉ dạy một phế vật như hắn cả. Người duy nhất Duy Nam có thể nhờ cậy lúc này không ai khác ngoài người đầu tiên cho hắn biết tới Hồn Sư - chú Minh.

Mặc dù là sáng chủ nhật nhưng tiệm tạp hoá của chú Minh vẫn không có lấy một người khách. Như vậy cũng thuận tiện cho việc hắn nhờ vả chú Minh chỉ dạy về Hồn Sư.

“Chả phải hôm qua là lễ triệu hồn hay sao? Thế nào rồi, mày có thức tỉnh được Hồn Tướng không?”

Chú Minh lúc này đang nằm trên võng, miệng phì phèo điếu thuốc. Khi thấy Duy Nam bước vào. Ông ta lập tức đứng dậy đi ra chào hỏi thân thiết.

Duy Nam nghe xong khuôn mặt tỏ vẻ buồn rầu, kéo chú Minh ngồi xuống cái ghế đá trước cửa tiệm tạp hoá rồi từ từ kể lại mọi chuyện.

“Hồn Tướng màu trắng? Mày đang đùa tao đúng không?”

Chú Minh kinh ngạc thốt lên. Đây cũng là điều hiển nhiên mà thôi. Cho dù là bất cứ ai cũng đều chưa nghe đến trường hợp của Duy Nam bao giờ cả. Nếu không các chuyện gia trên mạng cũng không đem hắn ra để làm trò đùa.

“Chú nhìn mặt cháu giống giả lắm hay sao?”

Chú Minh nghe xong cẩn thận quan sát nét mặt của Duy Nam. Quả thật thằng nhóc này trông giống như một cái bánh bao nhúng nước, ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ chán nản.

“Được rồi, mày quan tâm làm gì đến lời của đám chưa trải sự đời kia. Nên biết rằng, phẩm cấp Hồn Hồn chỉ quyết định một phần đến thành tựu của mày mà thôi. Cho dù là Tướng Hồn hay Vương Hồn thì sao? Nếu không biết nỗ lực cố gắng thì cũng chỉ là bình hoa vô dụng mà thôi.”

Chú Minh lại rít một hơi thuốc rồi vỗ vai Duy Nam nói.

“Quả thực cháu cũng có suy nghĩ như vậy.”

Nghe xong câu nói của chú Minh, Duy Nam cũng gật đầu tán đồng.

“Anh hùng không bàn xuất thân, chỉ có những việc họ làm và được người khác công nhận mới có thể trở thành anh hùng.”

Trong phút chốc khi chú Minh nói ra câu này, Duy Nam cảm thấy ông ta khác xa với dáng vẻ bất cần hằng ngày. Đôi mắt ông nhìn về xa xăm như mang theo đầy tâm sự.

“Chú Minh, xin chú hãy chỉ dạy cho cháu cách tu luyện của một Hồn Sư.”

Từ những lời của chú Minh nói, Duy Nam tin chắc rằng bản thân hắn tìm đến nhờ vả chú Minh là một quyết định hoàn toàn chính xác. Hắn không do dự đứng dậy cúi đầu cầu xin đối phương.

Thấy dáng vẻ kiên quyết của Duy Nam, chú Minh suy nghĩ một lúc rồi mới thở dài đáp.

“Được rồi, tao sẽ dạy cho mày toàn bộ thứ tao biết, nhưng chuyện này chỉ có tao và mày biết thôi, không được nói với bất kỳ ai.”

“Cháu hứa, nhất định sẽ không có thêm người thứ ba biết chuyện này.”

Duy Nam biết chú Minh mặc dù bề ngoài trông bất cần đời nhưng lại là một người tốt bụng và giữ chữ tín. Có lời hứa này, hắn tin chắc chắn bản thân sẽ nhanh chóng trở thành một Hồn Sư thực thụ.

“Ngày mai 4 giờ tìm tao ở khu rừng phía sau chùa, còn bây giờ thì cút về cho tao nghỉ trưa.”

Chú Minh ngáp một hơi rồi hạ lệnh đuổi khách. Nếu không phải do Duy Nam đến thì bình thường vào giờ này có lẽ ông đã đóng cửa tiệm để nghỉ trưa rồi.

“Vậy có cần dập đầu hay dâng trà bái sư không?”

Duy Nam chắp tay trước mặt làm động tác bái lạy hỏi. Ngay lập tức, chú Minh liền giơ cái dép lào lấy từ dưới chân lên muốn ném về phía hắn, miệng gào rõ to một từ.

“Cút!”

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.