Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Yêu Xác Chết (2)

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

"Dừng tay, mau dừng tay..."

Hiện giờ suy nghĩ của Diệp Phi Phi rất hỗn loạn, cô không thể hiểu nổi những chuyện như vậy.

Dù có được đào tạo chuyên nghiệp thì cô cũng không biết phải trả lời như thế nào cho phù hợp.

Nhưng cô đã nhận ra được sự kích động của đối phương, cô vô thức siết chặt súng lại, nhưng lúc này cô không biết mình có nên bắn vào hay không, tuy cô ta đã từng học bắn súng, nhưng lúc thật sự cần dùng đến súng thì không biết làm sao để có thể nhắm trúng đầu trong tình huống như thế này.

Hắn ta lấy đứa bé ra làm lá chắn, nên cô cũng không chắc là mình có thể nã thẳng vào đầu hắn hay không.

Nhưng nếu bắn trúng các bộ phận khác của hắn thì không có gì để đảm bảo rằng hắn ta sẽ không đủ sức để làm đứa nhỏ bị thương.

Có lẽ chiếc đinh bạc sẽ đâm vào người đứa bé ngay cả khi hắn ta ngã xuống.

"Thật cảm động..."

Vào thời khắc mấu chốt này, một giọng nói nặng nề đột nhiên vang lên.

Diệp Phi Phi hơi ngẩn ra, trong lòng cô dấy lên tia hi vọng. Ngay cả gã công nhân cũng sửng sốt.

Giọng nói mơ hồ lại ngột ngạt vang vọng cả căn phòng, hắn không thể biết nó phát ra từ đâu, Diệp Phi Phi, người đối diện với hắn ta vẫn đang chĩa súng vào hắn, khiến hắn không dám di chuyển quá xa để quan sát trái và phải.

Trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác...

"Khi cô ấy còn sống, ngươi xấu hổ không dám tới gần...

Nhưng sau khi cô ấy chết, ngươi lại nảy ra suy nghĩ muốn chiếm hữu?"

"..."

Ngụy Vệ đang chậm rãi đi qua bên hông ngôi nhà bê tông, khi Diệp Phi Phi xông vào đối diện với gã công nhân, Ngụy Vệ đã xác định được vị trí của hắn, sau đó đứng trước bức tường bê tông màu xám, hắn lấy ra một khẩu súng lục đen, từ từ nạp đạn.

"Chuyện tình của ngươi nghe thì khá là cảm động, nhưng ngươi đang có vấn đề đấy người anh em…"

Hắn nói một cách chậm rãi, chĩa họng súng vào bức tường bê tông bên ngoài, điều chỉnh họng súng một cách chính xác và chậm rãi.

Âm thanh xuyên qua bức tường bê tông truyền vào tai của gã công nhân trong phòng, ngay cả hắn ta cũng hơi ngẩn ra.

Bỗng dưng, hắn muốn nghe câu trả lời.

Đúng lúc này, Ngụy Vệ đang ở bên ngoài căn nhà bê tông đột nhiên bóp cò.

"Đoàn!"

Viên đạn bắn ra với uy lực cực lớn, xuyên thủng bức tường bê tông dày.

Viên đạn bay xuyên qua bức tường bê tông, tiếp tục bay về phía trước và bắn thẳng vào phía sau đầu của gã công nhân.

Gã công nhân sửng sốt chốc lát, đôi mắt hắn lập tức chảy máu.

Đứng ở vị trí của Diệp Phi Phi, cô không thấy được cảnh tượng viên đạn nã thẳng vào đầu gã công nhân.

Lực bắn của viên đạn đã bị giảm đi đáng kể bởi bức tường bê tông, thế là không thể bay xuyên qua đầu của gã công nhân.

Vậy nên, sau khi Diệp Phi Phi nghe thấy tiếng súng nổ, cô thấy cơ thể gã công nhân hầm mỏ cứng đờ, hai mắt chuyển sang màu đỏ máu, tay phải cầm đinh màu bạc muốn vùng vẫy nhưng đã cứng đơ lại, không nghe theo sự điều khiển của hắn ta.

Dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.

Lúc cánh tay của gã công nhân hơi lỏng ra, đứa bé sắp rơi khỏi cánh tay hắn, Diệp Phi Phi vội vàng chạy lên.

Hai tay cô ta đỡ lấy đứa bé, sau đó lộn người, tiếp đất bằng lưng và nhanh chóng lăn đi.

……

"Ngươi đang yêu đơn phương chứ có phải tình yêu đâu..."

Ngụy Vệ đi vào từ cửa chính, trên tay vẫn cầm súng, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của gã công nhân hầm mỏ rồi nói.

Làm người thì phải lễ phép, không được nói nửa lời rồi thôi, dù đó là người chết.

"Người anh em..."

Diệp Phi Phi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cẩn thận ôm đứa bé, lúng ta lúng túng dỗ dành đứa bé đang sợ hãi khóc.

Đồng thời ngẩng đầu, nhìn Ngụy Vệ bằng ánh mắt kinh ngạc và cảm kích.

"Đừng ôm đứa bé như vậy, ôm đầu của nó ấy."

Ngụy Vệ nhìn đứa bé trong tay, cười nói: "Cô lấy gì đó cho nó bú, nó sẽ không khóc."

Diệp Phi Phi sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Ngụy Vệ liếc nhìn Diệp Phi Phi, cảm thấy hơi xấu hổ, nói: "Cái gì cũng được."

Sau đó hắn nhìn lên phòng, quan sát bố trí xung quanh, trầm giọng nói: "Cẩn thận nhé, vẫn chưa kết thúc."

"Vẫn chưa kết thúc?"

Cô đưa ngón tay út của mình vào miệng đứa bé, Diệp Phi Phi bối rối ngẩng đầu lên.

Đứa bé đã được cứu và gã công nhân đã chết, vậy còn gì nữa?

"Hì hì…”

Ngay khi Diệp Phi Phi đang suy nghĩ vấn đề này, một điệu cười âm lãnh sắc lạnh lại the thé vang lên phía sau cô.

Công nhân vừa chết, tiếng khóc lớn của đứa bé cũng ngừng, đó cũng là lúc ngôi nhà yên tĩnh nhất, tiếng cười âm lãnh này đột nhiên vang lên khiến người ta phải rét run.

Diệp Phi Phi quay đầu lại nhìn xác người phụ nữ mặc váy cưới trên ghế sô pha.

Khuôn mặt xanh xao của cô ta hướng lên trần nhà, cứng đờ lại ngốc trệ, nhưng bây giờ cô ta đang mỉm cười.

……

"Anh Ngụy..."

Diệp Phi Phi sợ hãi run lên, cô quay lại nhìn Ngụy Vệ, muốn nhận được chút trấn an ngay trong tình cảnh kì dị này.

Sau đó cô ta thấy Ngụy Vệ nở nụ cười.

Hắn cười còn khoái chí hơn cả ai đó.

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.