Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Quan (1)

Phiên bản Dịch · 1209 chữ

“Hừ…”

Đi khỏi từ toà nhà bỏ hoang này, Ngụy Vệ ngả nghiêng dưới bầu trời đầy sao, hít một hơi thật sâu.

Từng luồng không khí se lạnh nhưng rất đỗi trong lành tràn vào phổi, làm tan đi cơn chóng mặt do âm nhạc náo động và không khí hỗn tạp vừa rồi mang lại. Men theo ánh sáng của đèn đường, hắn dọc theo con đường gập ghềnh đi xuống, đến trước xe của mình.

Đây là một chiếc xe Jeep màu đen đã qua cải tiến, vỏ ngoài kiên cố và lốp xe khá cao, một số nơi đã bị mòn.

Thậm chí còn có vài lỗ đạn ở cánh cửa bên trái.

Toàn thân của Ngụy Vệ dính đầy máu, cởi bộ quần áo thấm đẫm máu tươi, dùng một mồi lửa để thiêu hủy.

Sau đó dùng khăn ướt lau sạch sẽ tay và mặt, tất cả những nơi bị dính máu tươi, sau đó, hắn lấy ra một bộ quần áo cùng kiểu dáng lúc trước được giấu trong cốp xe, từng cái từng cái, trực tiếp mặc lên người. Mượn ánh sáng của các ngôi sao, cúi đầu soi vào kính xe, đơn giản chỉnh lại kiểu tóc một chút, nhìn bản thân đã khô ráo và sạch sẽ trong tấm gương chiếu hậu, trên mặt hắn lộ ra loại biểu cảm có chút sa sút không nói nên lời.

“Xà xà xà…”

Đằng sau, đột nhiên vang lên tiếng gì đó tựa như tiếng lớp vảy cọ vào sỏi, tiếng sột soạt khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy.

Thế nhưng, xung quanh lại chẳng có bóng hình nào xuất hiện, dường như đây chỉ là ảo giác.

Ngụy Vệ nghe thấy âm thanh này, trên mặt nở ra nụ cười, hắn đưa tay gỡ gương chiếu hậu của chiếc xe xuống và soi về phía sau lưng mình.

Thông qua gương chiếu hậu, hắn ta nhìn thấy một con rắn khổng lồ với thân hình dày như cái xô, bò qua từ bãi cát phía sau, phần bụng trên của nó dựng thẳng, trên thân có hoa văn giống như mặt người, trên lưng có hai màng thịt màu đỏ sẫm nổi đầy gân xanh quấn chặt lấy thân, không biết khi mở ra sẽ hùng vĩ đến mức nào.

Đầu rắn dữ tợn, một mắt đã bị mù.

Trên đỉnh đầu nó đội chiếc mũ nồi màu đen, vẻ mặt nghiêm túc giống như một con người.

“Giải quyết rồi à?”

Con rắn kỳ lạ có hoa văn mặt người đột nhiên mở miệng nhìn chằm chằm Ngụy Vệ từ trong gương, phát ra âm thanh khàn khàn.

Giọng nói có độ trầm dày như một ông lão.

Trên mặt Ngụy Vệ nở ra một nụ cười xán lạn, nhẹ nhàng gật đầu, mặt đầy thỏa mãn giống như vừa rồi mới dìu được một bà cụ qua đường vậy.

Sự lo lắng trong mắt con rắn đen càng lúc càng đậm, nó ngập ngừng hỏi:“Còn đạn thì sao?”

“Dùng hết sạch rồi.”

“……”

Rắn đen im bặt, một lúc sau mới bất lực thở dài: “Mỗi lần đều nhất định dùng hết thì đạn đâu cho đủ đây?”

“Tất nhiên không phải rồi, giáo quan.”

Ngụy Vệ vừa thắt lại nơ cổ áo, vừa cười vừa nói: "Đạn dùng hết sạch cũng chẳng đủ, được chưa."

“……”

Con rắn quái dị đột nhiên không biết nên nói cái gì, độc nhãn lộ ra con ngươi thẳng đứng tỏ vẻ bất lực.

Xe lặng lẽ khởi động, dọc theo con đường hoang vắng không đèn đường từ từ chạy về phía trước. Tòa nhà cũ bỏ hoang đã càng ngày càng xa, không ai biết trong tòa nhà bỏ hoang này đã xảy ra chuyện gì. Từ bên ngoài nhìn vào, nó thậm chí giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Vẫn cần phải chú ý đấy.”

Con rắn quái dị xuất hiện trong gương chiếu hậu, không biết đã chui vào xe từ lúc nào, nhưng thân hình của nó đã nhỏ hơn trước một vòng.

Con mắt đỏ sẫm vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Vệ, tràn đầy lo lắng khuyên nhủ.“Ngươi vẫn chưa chính thức được nhận chức, phía tổ chức sẽ không bao che cho ngươi.”

“Hừ…”

Ngụy Vệ liếc nhìn tấm bản đồ cạnh ghế phụ, cười nói: "Tới lúc bình minh là cũng gần tới nơi."

Nơi ánh mắt Ngụy Vệ quét qua, có một thị trấn nhỏ, được hắn dùng bút đỏ khoanh tròn.

Ở đó là thành Phế Thiết, một thành phố nhỏ ở rìa khu vực thứ ba của thành phố, tiếp giáp với vùng hoang dã, theo số liệu, dân số của thị trấn không nhiều lắm, chỉ có dưới một triệu. Trong bản đồ quy hoạch của tập đoàn Khoa Phụ, nơi này đã là bên ngoài rìa, cơ hồ đã bị vứt bỏ.

Ngụy Vệ đang trên đường đến nơi này để báo cáo.

“Đây là vấn đề có nên đến nơi này hay không sao?”

Giáo quan bị cách nói chuyện của Ngụy Vệ làm cho tức giận, nhịn không được mà tăng âm lượng.

Mà Ngụy Vệ chỉ cười, liếc nhìn trong gương chiếu hậu, ngoan ngoãn nghe lời, khiến cho lửa giận của nó như đánh lên bông mềm

“Giết không hết …”

Giọng của giáo quan có vẻ hơi bất lực, chống chế để thuyết phục: “Đã hơn bảy mươi năm kể từ khi cuộc chiến bí mật đầu tiên diễn ra.

Sức mạnh ác ma thâm nhập vào đời thực đã trở thành kết đã định.

Chúng nắm giữ những quyền năng siêu nhiên như sinh mệnh, quyền lực, số phận, v.v., chúng lấy vỏ bọc của Thần để giáng xuống thế gian.

Ngươi không bao giờ có thể tưởng tượng được thứ này hấp dẫn như thế nào đối với người bình thường, sẽ có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện vì nó..."

“……”

Ngụy Vệ nghe những lời mà con rắn kia nói, vẫn nở nụ cười:“Ác ma chính là ác ma, Thần sẽ không trở thành loại dáng vẻ đó.

Mà những người tôn thờ ác ma này chỉ là những con quái vật bị ô nhiễm mà thôi. "

“……”

Giáo quan tức giận: “Ngươi thấy cảm thấy chỉ cần những con quái vật này bị ngươi giết, chúng sẽ không đem lại phiền toái khác à?

Giống như lúc nãy, tuổi còn rất trẻ đã thành thạo phương pháp luyện chết không gian gấp khúc, ngươi nghĩ hắn có phải là một người bình thường không? Cho dù chúng ta có thể xóa bỏ một ít dấu vết giúp ngươi, nhưng nếu có người muốn kiểm tra, cũng không có gì đảm bảo sẽ không tìm được ngươi... "

“……”

“Vậy thì làm sao chứ?”

Ngụy Vệ cười nói: “Tên nào muốn điều tra thì trực tiếp giết luôn là được rồi.”

“……”

Giáo quan đột nhiên im lặng.

Nó đột nhiên phát hiện, tên này dường như đang nói lời nghiêm túc bằng loại giọng điệu đùa cợt.

“Giáo quan, đây không phải là điều mà ngài đã dạy cho chúng ta sao?”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.