Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô lệ Mộc Linh

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Chương 45: Nô lệ Mộc Linh

Hoàng Long hiểu được câu hỏi của Mộc Linh có ý gì, hắn vuốt ve gương mặt kiêu sa của nàng, làn da mịn màng do được thường xuyên bảo dưỡng khiến hắn không muốn buông tay. “Vẫn câu trả lời cũ, nếu em muốn, anh sẽ ra lệnh cho em cả đời.”

Câu hỏi tương tự Mộc Linh đã hỏi hắn hôm trước, nó tuy khác câu từ nhưng phần nào ý nghĩa thì quả thật giống nhau.

Mắt phượng của Mộc Linh quyến rũ nhìn hắn. “Chủ nhân ra lệnh cho em đi.”

Hoàng Long giọng nói như đanh lại, hắn chậm rãi nói. “Đứng dậy, ngồi lên bàn, từ từ vén váy của em lên.”

Mộc Linh nghe lệnh liền đứng dậy, nàng ngồi lên bàn, hai chân khép chặt vào với nhau, hai tay từ từ kéo váy bên dưới lên, đôi chân thon dài tinh tế của nàng từ từ lộ ra, trên hai bắp chân săn chắc đeo một đôi đai lụa mỏng giữ lấy mép áo phía trên cũng dần hiện ra, điểm cuối cùng của chiếc váy là quần lót lụa màu trắng che đi vùng nhạy cảm của nàng.

Hoàng Long chậm rãi đứng dậy, hắn đưa tay xoa đầu Mộc Linh. “Tốt lắm, em há miệng ra nào, nô lệ cao quý của ta.”

Hắn kéo quần xuống để hắc long của mình tự nhiên xuất chuồng, bạch long thẳng tắp đã thẳng đứng vươn mình có thể chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Sau khi cơ thể hắn thay đổi, bên dưới, hắc long từ lúc nào trở thành bạch long, điều may mắn là đầu cự long này kích thước không có thay đổi theo chiều hướng tốt lên.

Hắn sợ rằng, sau khi biến đổi, đầu cự long này càng thêm lớn hơn, thì hắn chỉ còn cách tìm cách chủng tộc khổng lồ để giải tỏa, chứ những chủng tộc phụ nữ có thân hình nhỏ bé như Mộc Linh hay Vân Khuynh Nhan không thể ăn vừa cự long này nữa.

Đợi Mộc Linh há miệng nhỏ của mình ra, hắn lấy tay đặt đầu của cự long lên môi nàng, hắn nhẹ xoa đầu nàng. “Thể hiện những điều ta đã dạy em đi.”

Mộc Linh đưa mắt nhìn hắn, đầu nàng khẽ gật, lưỡi nhỏ chậm rãi đưa ra liếm nhẹ lên đầu cự long, cảm nhận được sự kích thích, cự long không khỏi thoáng run nhẹ.

Chiếc lưỡi của Mộc Linh dần dần như một con rắn cuốn lấy dương vật của Hoàng Long mà đưa vào trong miệng, chỉ là con cự long này khá lớn, cái miệng nhỏ của nàng chỉ cho được phần đầu của nó vào đã căng tràn cả khóe miệng.

Hoàng Long vỗ vỗ má của Mộc Linh. “Nhả ra nào, cởi quần lót của em ra đi.”

“Vâng, chủ nhân.” Mộc Linh nhả cự long ra khỏi miệng, chỉ ngậm chưa đầy một phút nhưng cơ miệng của nàng trở lên căng cứng khó chịu, nàng khẽ nhấc hông cởi chiếc quần lót màu trắng xuống tới bắp đùi.

Hoàng Long lấy tay kéo từ từ chiếc quần lót xuống dưới chân, nhưng hắn không cởi ra hết mà để nó vẫn treo trên một chân của Mộc Linh, hắn ngồi lại xuống ghế. “Lại đây nào.”

Mộc Linh đến ngồi trên đùi của Hoàng Long, lúc này, nàng ngồi đối diện với hắn, áp sát bụng của nàng là cự long khổng lồ đang chọc quá phần bụng của nàng, điều này làm cho Mộc Linh cảm thấy hoảng hồn, tuy không phải lần đầu thấy dương vật của Hoàng Long, song nàng không nghĩ nó to đến mức này.

Dẫu sao tối hôm đó, nàng bị sốt, lại động tình trước đó, thần trí đã mơ mơ màng màng không nhớ rõ quá trình.

Hoàng Long không khách khí đưa tay kéo bung chiếc áo lụa đang sơ vin bên trong chiếc váy ra, từng tầng thịt trắng muốt cứ vậy hiện ra trước mắt Hoàng Long.

Vén áo lên tới cổ Mộc Linh, hắn nhìn cặp núi trùng điệp đang được bao bọc bởi một lớp áo lót màu trắng trước mặt, đưa đầu dí sát vào phần áo lót, hắn dùng răng kéo lốt chiếc áo lót lên, cặp núi nhu nhuyễn bên trong liền bật ra đập vào mặt hắn.

Tham lam hít lấy hương thơm tự nhiên trên người Mộc Linh, một mùi hương nhẹ nhàng như hoa mộc, ban đầu mùi thơm ngọt ngào có chút gắt nhưng chỉ một giây sau liền dịu dàng khó quên.

Mộc Linh thấy biểu hiện biến thái của Hoàng Long thì nũng nịu nói. “Chủ nhân.”

Hoàng Long không nói nhiều buông hai tay đang giữ áo của Mộc Linh liền buông xuống mà nắm lấy hai quả núi trắng đang bị che đi bởi lớp áo lụa.

Miệng hắn không khách khí hôn lên miệng của Mộc Linh, cái lưỡi to lớn của hắn thô lỗ mà chui vào trong miệng nàng, nó nhiệt liệt khuất đảo bên trong miệng nàng.

Từng đợt dịch hương trong miệng Mộc Linh bởi vậy mà tiết ra, Hoàng Long cũng không khách khí tham lam mà hút lấy vào trong miệng của mình.

Hai tay của hắn rất lớn, vậy mà đôi núi tuyết của Mộc Linh lại hoàn toàn vừa vặn bên trong tay hắn, có thể thấy rõ cái áo lót của nàng ngày thường khó khăn nâng đỡ đôi núi tuyết này như thế nào.

Rời khỏi miệng thơm của Mộc Linh, chiếc lưỡi của hắn hư hỏng tìm đến đỉnh núi tuyết, nơi có một hạt ngọc đỏ đâm ngày thường đâm tới trời xanh, hai ngón tay của hắn bóp nhẹ dưới chân núi liền khiến ngọn núi sóng sánh mà căng tràn lên trên.

Hạt ngọc cứ như vậy ép sát dưới lớp lụa, nhìn hình dáng của nó như ẩn như hiện bên dưới, hắn không kìm được mà nhè nhẹ cắn lên, cảm giác tuyệt vời lan tỏa đến tận óc, hàm răng lớn không nhịn được thích thú mà mân mê.

Lực răng của hắn điều chỉnh vô cùng hoàn mỹ, từng cảm giác sung sướng cùng ngứa ngáy truyền thẳng lên đầu của Mộc Linh.

Mà Mộc Linh lúc này thì tận hưởng, hai tay của nàng cũng nắm lấy cự long mà vuốt ve, bên dưới hang động ẩm ướt đã không kìm được tiết ra dịch nhờn chảy xuống hai bắp chân.

Hoàng Long cũng cảm nhận được thứ dịch nhờn đang chảy dưới chân, hắn lại đưa tay xuống bên dưới, không hề tìm đến cái hang động đang kêu gọi hắn, mà hắn chỉ thoáng lướt qua tìm kiếm dịch nhờn của nó, điểm tay hắn tìm đến là cái hang động hình hoa cúc màu hồng phía sau.

Lựa chọn ngón út nhỏ nhất, hắn thoa nước dịch lên bên trên nó, rồi mân mê tại lỗ hoa cúc màu hồng, ý muốn xâm nhập vào bên trong.

Song hắn không thể dễ dàng như mong muốn khi làm với Vân Khuynh Nhan vì khi ngón tay hắn mới chỉ đang tìm kiếm bên ngoài thì Vân Khuynh Nhan đã căng thẳng mà đóng chặt cái lỗ đấy lại.

Nàng ậm ừ nói. “Chủ nhân không nên.”

Hoàng Long dùng ánh mắt cao ngạo nhìn vào ánh mắt ngập nước của Mộc Linh. “Cơ thể của em là của ta, em phải nghe lệnh, giờ thì thả lỏng người ra.”

Mộc Linh nghe lời Hoàng Long nói thì cả người khẽ run lên, đôi môi đỏ như hoa của nàng ép sát vào ngực hắn, toàn thân vốn đang căng cứng đang dần mềm nhũn thả lỏng.

Cảm nhận được cúc hoa đã mở, Hoàng Long liền chậm rãi đưa ngón tay đi vào.

Chỉ với một ngón út đi vào, cả người Mộc Linh liền rùng mình run bần bật, cảm giác khác lạ chưa bao giờ có lan tỏa trên người nàng, ánh mắt cao quý của nàng giờ đã hoàn toàn mê đắm, bên ngoài hang động phút chốc đã trở thành đầm lầy.

Hoàng Long lúc này đưa nốt tay còn lại tìm xuống đầm lầy, hắn mân mê bãi cỏ màu đen dính nước. “Em nghĩ sao, nếu tôi xử lý đám cỏ vướng víu này.”

“Tùy chủ nhân.” Mộc Linh ánh mắt đầy mê tình nói.

Hoàng Long khẽ cười, tay hắn phóng ra một luồng tinh quang lướt trên da của Mộc Linh, thủ pháp vô cùng chính xác khiến đám cỏ đen lả tả rơi xuống, hắn đưa tay áp lên toàn bộ bên ngoài hang động, sức mạnh tinh quang nhè nhẹ chạy xuống bên dưới làn da loại bỏ toàn bộ đám chân lông còn sót lại.

“Giờ tôi muốn nhớ nếm thử hương vị tối hôm đó, em vén váy lên đi.” Hoàng Long nhấc bổng người Mộc Linh lên trước mặt hắn.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.