Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân sinh

Tiểu thuyết gốc · 1083 chữ

Chương 2 : Tân sinh

Trần Hạo lạc trong một khoảng không tối đen mịt mù không chút ánh sáng. Hắn chẳng buồn nhìn ngó xung quanh, chỉ yên lặng mà ngồi bệt xuống, trong đầu một mảnh trống rỗng...

Không phải nói, người sau khi chết sẽ được Hắc Bạch vô thường dẫn đi đầu thai hay sao ? Nơi này là nơi nào ? Chẳng lẽ, hắn đã giết quá nhiều sinh linh nên ngay cả quỷ thần cũng vứt bỏ ?

Trần Hạo cười nhạo chính mình, sống ở mạt thế hơn mười năm, trải qua đủ loại tình cảnh khắc nghiệt, không ngờ hắn vẫn còn tin vào thứ gọi là quỷ thần, hay là nói hắn vẫn còn hi vọng được sống một cuộc sống mới ?

Thả mình trong những dòng suy nghĩ miên man, Trần Hạo như đang trôi nổi trên sông, nhấp nhô nhấp nhô, không có điểm tựa vững vàng, chỉ biết nghĩ ngợi từ thứ này sang thứ khác để chứng minh- linh hồn hắn vẫn còn tồn tại.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã buông bỏ việc suy nghĩ sang một bên, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ...

Tia sáng yếu ớt nhưng rõ ràng nổi lên trong khoảng không tĩnh mịch, Trần Hạo nhanh chóng mở mắt, nhìn về phía tia sáng phát ra, những tia sáng ngày càng nhiều và rõ ràng hơn, chiếu rọi cả một vùng.

Hắn nhanh chóng di chuyển về phía nguồn sáng, nơi đó chẳng có gì ngoài một cánh cửa gỗ đã cũ kĩ, phía trên còn bám đầy bụi, cửa hơi hé ra một chút, ánh sáng chính là truyền qua từ đây.

Trần Hạo đưa tay lên đẩy mạnh cửa, tiếng gỗ trầm nặng ma sát rất khó nghe và chói tai, động tĩnh duy nhất vang lên giữa mảnh không gian yên ắng càng là rõ mồn một, nhưng Trần Hạo vẫn không nhíu mày một chút nào, tựa như không nghe thấy thứ âm thanh gây khó chịu cho màng nhĩ kia. Hắn bước chân kiên định mà vững vàng đi qua cánh cửa gỗ.

----Tuyến phân cách----

Những tia nắng ban mai nhòm qua khe cửa khẽ chiếu vào khuôn mặt bé con sơ sinh còn say giấc trên giường.

Khuôn mặt bé khi ngủ thật an tường, mắt nhắm lại, môi mở hé để lộ khuôn miệng còn chưa có răng, nom thật là đáng yêu.

Bỗng nhiên, bé nhíu mày thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xoăn tít lại. Không bao lâu thì chớp chớp mắt tỉnh dậy, vừa mới tỉnh, việc đầu tiên bé con làm không phải là khóc nháo mà là ngơ ngác nhìn xung quanh, vì mới sinh bé chưa thể tự ngồi dậy cũng chẳng thể chuyển động đầu, chỉ có thể dùng con mắt liếc qua liếc lại mọi ngóc ngách trong căn phòng .

Trần Hạo lúc này thật sự ngơ ngẩn, đây là nơi nào, theo bản năng hắn muốn ngồi dậy nhưng thân thể lại không chuyển động, đầu nặng như chì, chỉ đành cố gắng dùng mắt mình thăm dò xung quanh.

Cả căn phòng được bày bố vô cùng đơn giản, gam tường màu vàng ấm áp, trên vách là những tấm hình vui nhộn dễ thương. Trong phòng chỉ có chiếc giường hắn đang nằm, một cái bàn nhỏ và một tủ quần áo.

Góc phòng còn có một cây hoa kỳ lạ mà hắn không biết tên, mùi hương có chút giống hoa nhài nhưng hoa lại to như một đóa mẫu đơn. Rực rỡ và đầy sinh mệnh!

Trần Hạo cố gắng nhấc tay lên, định chống người dậy nhưng khi giơ tay rồi hắn lại lâm vào trầm mặc...

Cái gì đây ? Cánh tay bụ bẫm mềm mụp này... không phải là của trẻ con sao ?

Hắn...là sống lại, hay là lần nữa được sinh ra ?

Nếu là trọng sinh, vì sao lại ở trong hình hài của một đứa bé ?

Nếu là tái sinh, vì sao hắn vẫn còn ký ức của kiếp trước khi ở mạt thế ?

Không phải nói, người sau khi luân hồi sẽ mất đi ký ức hay sao ?

Ông trời cho hắn một kiếp sống mới lại để hắn tồn lưu ký ức của kiếp sống cũ ? Đây là dụ ý gì ?

Còn rất nhiều điều khiến Trần Hạo thắc mắc và khó hiểu nhưng tính cách lạnh nhạt, nội liễm được rèn luyện trong thời mạt thế đã ăn sâu vào trong tâm trí và trở thành một phần tính cách của hắn.

Vì thế, Trần Hạo điềm nhiên bỏ qua các vấn đề rắc rối này, thản nhiên tiếp nhận sự thật – mình đã tái sinh!

Hắn lung lay cố dịch chuyển thân thể, đúng lúc này, tiếng bước chân chậm rãi đến gần khiến hắn khựng người lại. Cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang dần hé mở.

Đẩy cửa vào là một người phụ nữ dịu dàng phúc hậu, nàng thấy bé con trên giường đã mở mắt, vội vàng vước tới, một mặt thì hô :

- Trần Dũng, Hạo Hạo mở mắt rồi, bé con mở mắt rồi này ông.

Nàng đến bên giường ôm đứa bé vào lòng, khuôn mặt nhiều nếp nhăn nở nụ cười rạng rỡ dường như trẻ trung thêm vài phần.

- Elina, Hạo Hạo thế nào rồi ? – Trần Dũng từ dưới lầu nhanh chóng chạy lên, nhìn đứa con bảo bối đã mở mắt linh động nhìn sang phía mình, ông hăm hở tiến đến sờ sờ mặt bé, làn da của trẻ mới sinh vô cùng non nớt, ông cũng không dám chạm mạnh, chỉ phớt qua da bé rồi thôi.

Hai vợ chồng nhìn nhau mà cười, họ đã chờ đứa con này từ lâu, đương nhiên yêu thích không buông tay, muốn dành hết mọi sự yêu thương cho nó.

Trần Dũng hưng phấn nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, nói với vợ mình :

- Con trai thật thông minh, lúc tôi tiến vào nó còn quay sang nhìn tôi nữa đó .

Elina đương nhiên phụ họa chồng mình, vui vẻ ghé vào người bé con cọ cọ :

- Đương nhiên rồi, ông không nhìn xem nó là con của ai, bé con thế mà mới tỉnh dậy đều không khóc không nháo, thật sự rất ngoan.

Bạn đang đọc Tinh Tế Trọng Sinh Chi Ái Nhân sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.