Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 918 chữ

Trần Hạo yên lặng uống từng chút một, vị sữa ngọt ngào ngập tràn trong khoang miệng, mùi thơm thoang thoảng khiến hắn có chút không quen. Đời trước sinh sống tại mạt thế, chịu bao đắng cay khổ cực, không cần làm việc, hay trao đổi mạng sống đã có thể nhận lấy thức ăn, hắn quả thực chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

Trần Dũng loay hoay nhìn đứa bé trong ngực, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lóng ngóng đổi từ tay này sang tay kia, ông vốn là một lão công nhân chân tay hậu đậu, chỉ chuyên làm việc nặng. Bế một đứa bé non nớt như thế này, ông có phần không biết xử lý ra sao, chỉ lo bản thân hơi dùng sức liền tổn thương làn da mịn màng của nó.

Elina đứng một bên đút sữa thấy vậy cũng bó tay, nàng nhìn chồng, trong mắt đều là vẻ trêu tức, cười mắng :

- Lão già này, ông còn lóng nga lóng ngóng như vậy liền đưa con cho tôi.

Trần Dũng nghe xong, lông mày giật một cái, vội vàng ôm nó vào trong lòng đồng thời lùi ra sau hai bước, sau khi định thần lại, cảm thấy bản thân phản ứng quá mức mạnh liệt, ông mới đỏ mặt tía tai :

- Ai lóng ngóng, tôi chỉ là lo cho nó, bà đừng có giành con với tôi, tôi mới ôm có một chút.

Elina lắc đầu thở dài, chồng nàng chỉ được cái to xác chứ đầu óc vẫn như một đứa trẻ, nhìn nàng có đến mức giành giật với ông không chứ ? Đúng là không biết đùa gì cả, chẳng hiểu sao hồi đó nàng mê mệt tên đàn ông to xác này đến nỗi bỏ nhà mà ra đi...

Sau khi cho con uống sữa xong, Elina bảo với chồng :

- Ông để con xuống giường đi, cho nó ngủ một lúc. Nãy giờ chắc bé cũng mệt rồi, ông mà còn lắc lư nữa, nó khóc cho mà xem. Xong thì xuống bếp phụ tôi nấu bữa sáng

Trần Dũng nghe lời vợ nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống, lấy chiếc chăn mỏng màu hồng đào bên cạnh kéo lên, tránh để bé bị lạnh. Xong xuôi, ông mới lưu luyến mà nhìn bé một cái rồi cùng vợ ra khỏi phòng.

Trần Hạo quả thực có chút mệt, thân thể này quá mức yếu ớt, hắn chỉ cử động một thoáng liền có cảm giác toàn thân đều đã rã rời, nhưng bản năng phòng bị vẫn không để hắn cho phép bản thân chợp mắt . Bây giờ hai người đều đã ra khỏi phòng, Trần Hạo mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi, thân thể bé xíu thả lỏng, hô hấp dần dần ổn định vững vàng ...

Trần Hạo ngủ ! Hơn nữa còn ngủ rất say ! Lần đầu tiên hắn cho phép bản thân mình buông thả đến thế !

Một giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa, lúc Trần Hạo tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu qua ô cửa sáng bừng cả căn phòng, may mắn cửa kính được làm từ chất liệu đặc biệt có giảm độ mạnh của tia nắng, nên hắn mới có thể nhìn thẳng vào mặt trời như thế.

Lay động thân thể, bàn tay bụ bẫm cố hết sức kéo ra cái chăn nhỏ phủ trên người, Trần Hạo phì phò thở không ra hơi

Yếu ! Quả thực rất yếu, đến cái chăn cũng không thể kéo xê dịch một phân nào!

Hắn rất không thích thân thể non nớt này

Đợi khi nào lớn một chút, hắn nhất định phải rèn luyện thân thể, ít nhất cũng phải có sức tự vệ bình thường. Nếu không, với thân thể này, khẳng định lớn lên hắn sẽ là một tên yếu gà, không sức chiến đấu . Dù ở thời đại nào cũng vậy, cường giả vi vương, thực lực vi tôn, không có sức mạnh, ngươi chẳng là cái thá gì cả

Đây là quan niệm của Trần Hạo, không, chính xác hơn, đây là quan niệm của tất cả những người đã từng sống trong thời kỳ mạt thế

Không có thực lực, ngươi sẽ chết

Vì vậy, chỉ có tăng lên chính mình, bằng cách nào cũng được, để có thể lấy được sức mạnh, hãy làm tất cả mọi thứ

Có thực lực, liền có tất cả !!!

Dừng lại hành động phí sức lại tốn thời gian kia, Trần Hạo bây giờ cảm thấy rất đói, nhưng với thân thể như thế này, hắn không thể di chuyển.

Lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, Trần Hạo mặt nhăn lại một chút, cuối cùng quả quyết nắm chặt tay, há miệng kêu lớn

- Oe, oe, oe......

Trong lòng tự nhủ với mình, bây giờ hắn là một đứa trẻ, không cần để tâm đến thể diện, không cần để tâm đến danh dự, không còn như đời trước nữa rồi, hắn giờ là một đứa trẻ, không ai sẽ để ý....

Bỗng dưng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, mới đầu chỉ kêu vài tiếng cuối cùng chuyển sang nháo loạn, quả thực không còn bận tâm mặt mũi nữa rồi !!!

Tác giả : Oh yeah, sau ba tháng, cuối cùng cũng tiếp tục đăng truyện !

Bạn đang đọc Tinh Tế Trọng Sinh Chi Ái Nhân sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.