Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh mai trúc mã

Tiểu thuyết gốc · 996 chữ

Chương 5 : Thanh mai trúc mã

*Bé con Trần Hạo cứ như vậy sống qua thời gian hết ăn lại nằm vô cùng thư thả

Bốn năm trôi qua thật mau, Trần Hạo bây giờ đã mau trở thành một cậu bé bốn tuổi, bản thân lớn lên khiến hắn thực hài lòng, rốt cuộc đã có thể thoát khỏi cảnh sống như một con heo hình người.

Hắn cuối cùng cũng có thể tự ra khỏi giường, đi nhìn những thứ mới lạ xung quanh, tìm hiểu về hoàn cảnh sống mới, nhưng việc này cũng kéo theo thật nhiều phiền toái.Trần Hạo nhăn mặt nghĩ, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi.

Quả nhiên, không để hắn đợi lâu, tiếng bước chân vội vã rất nhanh truyền đến, bóng người còn chưa thấy, tiếng thét lớn quen thuộc đã dội tới rồi :

- Trần Hạo / Hạo Hạo, ngươi đâu rồi ?

Chạy đến là hai đứa bé vẻ ngoài xinh xắn, một trai một gái vô cùng đáng yêu, nhưng hai tên này trong mắt Trần Hạo không khác gì hai nhóc tiểu quỷ đang giương nanh múa vuốt với hắn, quả thực rất đau đầu, thở dài lắc đầu coi như chịu trận, cuối cùng mới đen mặt nói :

- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không cho phép gọi ta Hạo Hạo gì đó !

Cô bé má phúng phính với hai bím tóc dễ thương bất mãn gật gật đầu, làm gì được đây, “Hạo Hạo” nổi giận rất đáng sợ, cô thật sự không dám chọc vào, đùa cũng nên vừa phải, không được quá trớn, nếu không hậu quả.... vừa nghĩ đến đây, cô liền trắng cả mặt, quá sức khủng bố !!!

Đứa bé trai đứng bên cạnh thấy vậy cười nắc nẻ, ôm bụng chỉ chỉ cô bé kia :

- Uyển Lam, không phải đã nói rồi sao ? Trần Hạo sẽ không chấp nhận cái tên dẹo dẹo đó, lần này cá cược, ta thắng rồi !

Nói xong, cậu nhóc còn chống nạnh như thể muốn ra oai phủ đầu. Chỉ là còn chưa kịp đắc chí bao lâu, nhóc con đã bị một ánh mắt sắc lạnh quét qua, vội vã rụt cổ lại, co chân chạy trốn nhưng vẫn không kịp.

Trần Hạo nhẹ nhàng kéo lại tên nhóc mặt mũi vặn vẹo kia, miệng gằn :

- Dám lấy ta làm trò cá cược, Dật Trì, ngươi cũng gan quá nhỉ ?

Lần này, đến lượt Uyển Lam bật cười, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, cô bé hất cằm nhìn tên ngốc trong tay Trần Hạo :

- Đã nói với ngươi, đừng có lấy Hạo H... à không, đừng có lấy Trần Hạo ra cá cược mà không nghe, đáng đời !

Tiểu Trì Trì nước mắt lưng tròng, vươn tay ra, khổ sở cầu cứu :

- Uy..uyển...l..lam

Tiểu Lam Lam ngạo kiều hừ lanh một tiếng, quay đầu không để ý

- Cứu ta, kẹo trong túi tất cả liền cho người – Dật Trì đau lòng lấy kẹo ra từ trong túi

Nói xong, còn có chút sợ cô bé không đồng ý, vội vã móc trong túi ra đủ loại kẹo, đôi mắt long lanh sắp khóc :

- Ngươi nhìn này, ta có kẹo vị nho, vị dâu tây... A, ta còn có một thanh Slick ngươi thích nhất. Mau cứu ta !!!

Uyển Lam nhìn đống kẹo kia lại nhìn Trần Hạo, cứ nhìn qua nhìn lại như vậy như đang cực độ phân vân. Thời gian tích tắc trôi qua, sắc mặt Trần Hạo ngày càng đen.

Uyển Lam mới giật mình lùi ra sau, cười trừ, lắc lắc đầu thương hại nhìn Dật Trì :

- Ta thật sự không giúp được ngươi, bảo trọng ! – Liếc mắt nhìn đống kẹo trên tay tiểu Trì Trì một cách đầy tiếc nuối

Ai ngờ, không giúp được người còn đẩy mình vào vực sâu, Trần Hạo đi tới lôi cả hai đứa ra sau vườn, hừ lạnh một tiếng :

- Cả hai người đều phải đi

Nghe lời này, Uyển Lam biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhanh chóng ra sức giãy giụa, thét lên:

- Không, ta không đi !!!

Nhưng mọi phản kháng lúc này đều không có tác dụng, cả hai người đều bị Trần Hạo không tốn chút sức lực lôi đi, trong miệng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng như heo sắp bị cắt tiết đưa vào lò mổ :

- Aaaaaaaa, không muốn, không muốn, Trần Hạo mau buông tay, ta không muốn, thật sự biết lỗi rồi mà !!!

----Phân cách tuyến---

Trần Hạo một bên đứng tấn, một bên nhàn nhã nhìn hai đứa nhỏ kia sắc mặt trắng xanh lẫn lộn, tái nhợt như không còn giọt máu, hai đứa cố gắng đỡ lấy thân mình. Dật Trì mở miệng, giọng nói run run, mãi mới thốt ra đầy đủ một câu :

- Ta thật sự không chịu nổi nữa, thật sự không đứng nổi nữa, đại ca xin tha mạng !

Uyển Lam bên này còn thảm hơn, cô bé sớm không còn chút sức lực, chỉ dựa vào thân thể đã cứng ngắc không di chuyển nổi để chống đỡ .

Trần Hạo liếc nhìn thời gian, gật gật đầu coi như đồng ý :

- Được rồi, hai người có thể nghỉ.

Uyển Lam và Dật Trì nghe được lời này liền như nghe thánh chỉ ân xá, thở ra một hơi dài, cả hai gục ngã xuống đất, không quan tâm quần áo sẽ bị dính bẩn, nằm trên mặt cỏ thở phì phò :

- C..cuối.. c..ùn..g ..cũ..ng thoát ...rồ...i...

Một bên kia, Trần Hạo vẫn tiếp tục luyện tập đứng tấn, nhìn hai đứa nhỏ bình ổn mà nói, không hề có chút thở gấp :

- Vậy vẫn còn yếu lắm, mới được 5 phút 9 giây.

Bạn đang đọc Tinh Tế Trọng Sinh Chi Ái Nhân sáng tác bởi Bịrađảoa

Truyện Tinh Tế Trọng Sinh Chi Ái Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.