Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mũi tên đâm ngược

Phiên bản Dịch · 2949 chữ

Xe la và xe trâu không ngừng di chuyển theo dòng người, một đường cử hành lễ tang và hôn lễ, nhạc đám tang và nhạc đám cưới vừa khóc vừa cười luân phiên nhau, không ngừng tiến lại gần núi lửa lập lòe ánh vàng cam trong bóng đêm.

Thân núi đỏ bừng như cây tường vi lơ lửng giữa lớp sương mù dày dặc, chảy xuôi quang mang vụn vặt.

Persephone bị bánh xe xóc nảy đến sắc mặt trắng bệch, cô cố gắng một hồi mới nhịn xuống cơn choáng váng buồn nôn. Có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh trộn lẫn trong không khí, như mang đến nhiệt độ của ngọn núi lửa, khiến xoang mũi người bắt đầu khô ráo.

Cô ngẩng đầu nhìn núi lửa Etna không hề kịch liệt phun trào mà chỉ có dung nham im lặng chảy xuôi trên đỉnh núi.

Bọn họ đang đi trên đồng bằng cách chân núi lửa không xa, nếu như lát nữa ngọn núi trước mắt này bùng nổ thì đừng nói xe trâu, ngay cả dùng siêu xe đi nữa thì tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi dưới chân núi.

Những người đàn ông cầm đuốc đi ở phía trước đã không còn xướng những bài ca hôn lễ nữa mà bắt đầu ca hát người yêu như quả táo đỏ trong lòng.

Những người phụ nữ ôm đầu khóc thảm đằng sau cũng không cam lòng yếu thế, cũng xướng lên ca khúc phúng điếu. Từ thương tiếc người qua đời đến xướng đến vật chôn theo cùng người chết phong phú như thế nào.

Nét mặt Persephone chết lặng: " ... "

Thế giới này thật đáng sợ, cô sợ rồi sợ thế nhưng hơi cảm thấy quen luôn rồi.

Xe chở thi thể dần dừng lại, con la không chịu tiếp tục đi nữa.

Lão tư tế đánh phải chống gậy gỗ, lom khom run run đi ra khỏi đoàn người, trên mặt lão và chỗ dưới cổ đều băng bó vải trắng, máu loãng loan thành dấu vết đáng sợ trên vải bố.

Người dẫn trâu cũng buông lỏng dây thừng, tất cả mọi người im lặng đứng lên, xung quanh chỉ có thanh âm gió thổi qua đất đen.

Lão tư tế bảo người xung quanh dùng gỗ tùng và gỗ sồi đã chuẩn bị sẵn xếp thành chồng, lại dựng lên dàn tế đá. Sau đó nhấc lên bình đơn quai chứa nước, vẩy nước trừ dơ bẩn.

Có vài con dê đen bị cột bên cạnh dàn tế, đang run rẩy giữa gió lạnh.

Lão tư tế cúi đầu nói với mặt đất: "Hỡi Thần Địa Phủ, xin hãy tiếp nhận tế phẩm của chúng con, chúng con xin dâng lên người dòng máu nóng của dê đen, còn có một vị tân nương thuần khiết."

Nói xong, lão bảo người bên cạnh lấy dao nhỏ, kéo một con dê lên trên tế đàn, lưỡi dao sắc bén rạch ngang cổ dê, mạch máu vỡ đôi phun trào máu loãng đỏ tươi, toàn bộ đều chảy xuống tế đàn.

Persephone ngồi trên xe, khi nhìn thấy lưỡi dao rạch lên cổ dê, không nhịn được mà hít sâu, đôi mắt nheo lại, biểu tình không đành lòng.

Chuyện này bốn bỏ năm lên, tương đương với cắt cổ cô.

Khi dê hoàn toàn chết, bị ném vào đống lửa bên cạnh, lại rắc lên bột lúa mạch và rượu nho, gia súc hiến Thần Minh Phủ không thể giữ lại thịt.

Sau đó đoàn người bắt đầu xếp hàng, dùng dao làm từ đồng thau cắt một chùm tóc của mình, đặt trên thi thể bọc vải bố, sau đó di chuyển từng thân thể đặt bên chồng củi.

Persephone ngồi trên xe, nhìn theo từng khối thi thể dần giảm bớt giống như nhìn thấy từng phút từng giây sống sót của mình. Cảm giác rơi vào tuyệt cảnh thống khổ áp lực khiến cô phải thở dốc.

Lão tư tế tưới rượu hòa với nước xuống mặt đất, ngẩng đầu khẩn cầu: " Hỡi Thần Boreas của ngọn gió Bắc, hãy khiến ngọn lửa này bốc cháy, tiễn đưa những con người đáng thương này đi đến hạnh phúc nơi Địa Ngục."

(Thần Boreas: là Thần Gió Bắc.)

Persephone đã không còn nghe rõ lão già kia đang nói điều chết tiệt gì, cô nhìn thấy chồng gỗ được nhóm lửa, thi thể đặt trên đó bắt đầu bốc cháy cùng với mười mấy bình dầu thơm và mật ong đặt bên thi thể.

Không khí dính đặc giống như dầu vậy, tràn đầy mùi xác chết thối rữa.

Persephone chưa từng nhìn thấy hình ảnh đáng sợ như thế, ngửi thấy bầu không khí ác độc như vậy bao giờ, tất cả mọi thứ xung quanh như một cơn ác mộng dài dằng dặc, còn không thể tỉnh giấc.

Cô nhịn không được mà ngừng thở, lồng ngực bởi vì thiếu không khí mà nhịp tim đập ngày càng nhanh, khống chế tầm mắt dời khỏi chồng thi thể đang bốc cháy kia như đang tránh né mà nhìn về phía núi lửa.

Miệng núi lửa không hề phun trào mà chỉ lặng im lan tràn dung nham, hình thành một con sông đỏ mềm mại chảy xuống chân núi.

Sương đen như vô số mãng xà quỷ dị quay xung quanh sườn núi, đỉnh núi, bao phủ lên sông dung nham, như một con thú khổng lồ chiếm cứ trên đỉnh núi, áp chế ngọn lửa trào dâng.

Đầu óc Persephone còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt cô đã bị hấp dẫn bởi hình ảnh tráng lệ cổ quái trước mắt.

Sương đen kia ... nhìn rất quen.

Cô sửng sốt một hồi cho đến khi nụ hoa trên vòng đội đầu bị gió thổi quét qua mí mắt, cô mới đột nhiên nhớ ra.

Sương đen kia giống như đúc làn sương mà cô thấy bên cạnh vị Thần trên biển kia. Làn sương đen tối đậm đặc, đen tối đến độ tự phát sáng, tựa như màu sắc đặc biệt của vị Thần ấy vậy.

Persephone ngừng thở, một suy nghĩ hiện lên như cơn lốc trong đầu, sương đen kia ... có thể giúp cô khôi phục thể lực, hơn nữa có thể làm cho thời gian biến chậm rãi.

Giống như tìm thấy ánh sáng giữa địa ngục, tiếp thêm dũng khí liều mạng cho người đang lâm vào tuyệt cảnh.

Nếu như vị Thần ấy đang ở núi lửa thì sao?

Một ý định điên cuồng xuất hiện trong đầu Persephone, nếu cô mạo hiểm chạy đến vùng núi lửa đó thì dung nham nóng bỏng có thể ngăn cản tất cả người đuổi bắt cô.

Nhưng nếu như luồng sương đen ấy không có tác dụng giúp bảo vệ cô nào ... thì chết cháy là một trong những cách chết thảm thiết nhất của loài người.

Persephone trầm mặc một hồi, mới chậm rãi chớp chớp mắt, dưới lớp lông mi dài là đôi mắt trong trẻo ánh lên tia lửa. Cô thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra, trong lòng bàn tay đều là dấu móng tay.

Sau đó cô hít sâu một hơi, rồi nín thở đến khó chịu, khiến cho hốc mắt chậm rãi đỏ hồng, những giọt nước mắt to như hạt đậu lập tức rơi xuống.

Persephone vừa khóc vừa vươn tay nhấc vạt áo của người bên cạnh bụm mặt.

Người phụ nữ kia vốn giật mình cảnh giác nhưng khi nhìn thấy tân nương tế phẩm khóc, liền thả lỏng đề phòng, thậm chí còn thở dài buông xuống dây cương dắt trâu, muốn an ủi cô. Nhưng kết quả giây tiếp theo, cả người cô ta bị người dùng sức đẩy ngã khỏi xe.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, chờ đến khi người phụ nữ còn lại phát hiện có gì không đúng, Persephone đã xoay người, hung hăng đá lên người cô ta, người phụ nữ đó nghiêng người ra sau trốn tránh, nhưng đột nhiên vùng ngực truyền đến cơn đau nhức, thân thể mất cân bằng lăn xuống xe.

Khi Persephone đá không trúng mục tiêu, vô cùng sợ hãi, không kịp nghĩ thêm điều gì khác đã dùng cả người đẩy cô ta, nhưng cô không kịp thu lực, suýt chút nữa bị người phụ nữ đã ngã xuống kia tóm được.

Cô ổn định thân thể vào một giây cuối cùng, hai tay nắm chặt dây cương dắt trâu, dùng lực lớn vô cùng hung hăng kéo, dây thừng xỏ xuyên qua lỗ mũi khiến trâu đực đau nhức, bắt đầu nổi điên chạy mất.

Chờ đến khi xe trâu cuồng chạy, Persephone mới nhớ ra —— Ôi thôi rồi! Cô không biết lái xe!

Lão tư tế nhìn thấy thi thể đã thiêu vừa đủ, vừa mới xoay người muốn giết tân nương thì liền nhìn thấy chiếc xe do hai con trâu kéo nhào đến đây. Lão ta không phản ứng kịp bị sừng của trâu đực đâm vào người rồi bị húc bay lên đống lửa cháy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp trời đất.

Persephone nghe thấy nhưng cô không có thời gian vui vẻ khi kẻ địch xuống địa ngục. Mặt cô trắng bệch kéo dây cương, cố gắng khống chế phương hướng xe.

Hai con trâu đực dùng tám chân cuồng chạy, kéo chiếc xe nhỏ yếu bất lực chạy về phía bóng tối xa xa.

Mà nhóm người còn lại bây giờ mới kịp phản ứng, lập tức có người nhanh chóng trèo lên lưng ngựa đi truy bắt. Lễ tế đã hoàn thành, nếu như không dâng lên tế phẩm thì chính là khinh nhờn Thần linh, bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Cuồng phong xẹt qua bên tai, Persephone nhìn không rõ quang cảnh xung quanh, chuyện duy nhất có thể làm là nắm thật chặt dây cương, chết cũng không thể buông tay.

Sau lưng tựa hồ truyền đến thanh âm vó ngựa, còn có tiếng rống giận của người đuổi bắt.

Những thanh âm ấy như tiếng đòi mạng, cũng khiến cho Persephone càng thêm tức giận, một đám điên khùng, lão chết tiệt, dung nham núi lửa tại sao không thiêu chết đám các người cơ chứ.

Sợ hãi và phẫn nộ quả nhiên là liều thuốc kích thích tốt nhất, thân thể cô vốn mềm oạt muốn ngã nhưng bây giờ còn có thể dùng cảm xúc của mình để kích thích giữ vững thân thể cân bằng, không bị chiếc xe đang lay động điên cuồng hất ra ngoài.

Nhưng cho dù là kích thích bằng tinh thần thì khi thân thể cạn kiệt sức lực cũng không còn cách nào khác.

Mồ hôi lạnh ứa ra trên thân thể Persephone, tầm mắt biến thành màu đen, ngay cả tiếng gió bên tai cô cũng không nghe thấy, thậm chí không biết hai con trâu đực đã chạy được bao lâu rồi. Cả người dần dần chìm vào ảo giác yên tĩnh, ngón tay cũng bắt đầu mất sức, buông lỏng sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng.

Cô không có cảm giác gì khi cô bị hất xuống xe, chỉ thấy cơ thể choáng váng đến chết lặng, khi thân thể chạm đến mặt đất, cơn đau nhức mới thổi quét mà đến.

Phần lưng Persephone đập xuống đất núi lửa, lại lăn vài vòng, mới xụi lơ trên mặt đất không nhúc nhích.

Tử vong và bóng đêm kéo đến như thủy triều, thanh âm hít thở của cô nhẹ dần, con đường sống cuối cùng cũng cắt đứt, thật là một chuyến xuyên không một ngày danh xứng với thực.

Trải nghiệm thật phấn khích, mỗi một giây đều là quãng thời gian kinh hoàng.

Cũng không biết ... có phải là chuyến đi một chiều, không thể quay về.

Đôi mắt trong suốt của Persephone dần dần mất đi thần thái. Cô nhìn ngọn núi lửa cách đó không xa, sương đen quỷ dị vẫn im lặng quay cuồng nơi đó, không thể với tới.

Haizz, mệt mỏi quá, ngủ đi thôi.

Persephone chậm rãi nhắm mắt lại, vừa muốn an tâm chết đi thì một luồng ánh sáng vàng hòa lẫn với sương mù đen ầm ầm rơi xuống bên cạnh cô.

Mặt đất chấn động, đá tảng bay ra ngoài, một hố sụp to xuất hiện bên người Persephone, cô vốn chìm vào giấc ngủ ngàn thu, kết quả đá vụn đổ ập xuống khiến cô chết cũng không thể chết yên.

Persephone tức giận đến chết cũng biến thành sống, cô giận dữ đứng bật dậy.

Có để người ta yên không đây? Không thể để cho cô yên tĩnh một lúc sao? Ngay cả xuyên không đến tận thế cũng không tạo áp lực như thế này.

... Đứng bật dậy?

Persephone chợt nhận ra, cô giương mắt nhìn thấy sương mù mềm mại như lông chim bay múa đầy trời, không ngừng thổi ra từ hố đất bên cạnh cô. Như nước ngầm phun trào, sương đen len lỏi quẩn quanh mắt cá chân, cổ tay, thân thể, không tiếng động lấy đi tất cả đau đớn của cô.

Xương cốt vốn nứt gãy, không hề dự triệu trước liền khỏi hẳn.

Miệng vết thương trách bệch trên làn da được sương mù vuốt lành.

Persephone thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập quá nhanh trước khi chết, khi được sương đen ôn hòa trấn an lại quay về nhịp đập bình thường.

Người gặp xui xẻo đến cuối cùng, hóa ra còn có thể nằm mơ.

Persephone cúi đầu, nhìn hố sâu bên chân mình kia, có vẻ rất sâu, như dấu vết của thiên thạch rơi xuống mặt đất.

Chỉ mới liếc mắt nhìn một cái đã làm cho người ta lạnh gáy, lòng bàn chân run rẩy.

Chỉ có một tia sáng vàng lấp lánh mỏng manh dưới hố sâu vô biên vô hạn ấy.

Persephone ngồi cạnh hố sâu nhìn một lúc lâu, khi tay chân cảm thấy như nhũn ra mới đứng dậy. Cô quay đầu sờ soạng trong bóng tối một lúc lâu, rốt cuộc rút ra ba nhánh cây khô héo.

Nhánh cây trong tay không biết vì lý do gì mà khô quắt đến sắp hóa thành bột phấn.

Persephone thật cẩn thận nâng chúng nó, sau đó cắm ba nhanh cây xuống bên cạnh hố, hai tay chắp lại cúi lạy.

"Tạ ơn Thần minh hiển linh, chờ đến khi tôi bình an trốn thoát thì sẽ lập tức lập bài vị cho ngài, ngày ngày cung phụng, sớm tối thắp ba nén nhang cùng với gà vịt ngỗng ... Nếu Thần muốn ăn bất cứ cái gì, cũng có thể báo mộng cho tôi."

Đây là lần đầu tiên Persephone thành kính bái Thần như thế, cô cũng đã từng là thành phần đả đảo phong kiến mê tín, chủ nghĩa khoa học duy vật muôn năm. Nhưng bây giờ ... chỉ có thể cảm thán nhân sinh thật biến hóa khôn lường.

Cô cảm kích Thần linh xong, liền vươn tay chống mặt đất, muốn đựng dậy rời khỏi nhưng kết quả tay chỉ chạm vào khoảng không.

Toàn bộ vùng đất xung quanh mép hố đều bị rạn nứt xốp giòn, Persephone không kịp phản ứng, cả người đã nghiêng về phía trước ngã xuống hố sâu.

Trời đất quay cuồng, cô chỉ nhìn thấy vô số sương mù mềm mượt như lông tơ không ngừng lưu động quấn quanh ở đáy hố, như là thân hình to lớn của mãng xà, khiến người ta dâng lên cảm giác sợ hãi từ tận linh hồn.

Persephone chưa kịp tự hỏi cảm giác sợ hãi này từ đâu mà ra thì đã rớt xuống đáy hố, nhưng kỳ dị thay thân thể cô được sương đen nâng đỡ, cô chỉ cảm nhận được chấn động khi cơ thể chạm đất nhưng không có cảm nhận sâu sắc.

Cô hoảng hốt nhìn màn sương đen trên đỉnh đầu, giống như mặt biển lộn ngược, những cơn sóng đen tĩnh mịch nâng lên rồi lại hạ xuống.

Cả thế giới tựa hồ sụp đổ, cắn nuốt sinh mệnh nhỏ bé.

Persephone cảm thấy hơi thở mình cũng sắp bị cảnh tượng đồ sợ đáng sợ này đập vụn. Cô cố gắng đứng dậy nhưng khuỷa tay mềm nhũn, cơ thể lại ngã xuống. Cô vội vàng quơ tay sờ soạng trong bóng đên, chạm phải một cây gì đó lạnh như băng, không kịp nghĩ nhiều đã dùng sức.

Bên tai vang lên một tiếng "phập!".

Nghe như tiếng mũi tên nhập thịt, đâm vào tim.

Persephone sửng sốt, ngước mắt nhìn thứ trong lòng bàn tay mình, mũi tên dài trong bóng đêm không có một tia sáng nào, giống như cành cây cô tìm được hồi nãy, có thể hóa thành bụi biến mất trong tay bất cứ lúc nào.

Mà mũi tên ngay dưới ngón tay này, bị cô dùng sức ép vào ... lồng ngực người ta?

Đầu Persephone trống rỗng, không dám tin mình vừa làm gì. Đây là giết người? Cô cứng ngắc ngẩng đầu, liền đối mắt với một đôi đồng tử sâu thẳm lạnh băng.

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thần Hades vốn đã yên lặng rút mũi tên ra, đột nhiên nghe một tiếng "phập" vang lên.

Hades: " ... "*

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.