Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đấu giữa sự sống và cái chết

Phiên bản Dịch · 5256 chữ

Cây cói mới vừa tiện tay hái bên bờ sông Nile vẫn giòn tan như trước, lá cây tỏa hình khung ô bị tử khí tràn ngập nước sông ăn mòn thành tro bụi.

Hermes đang dùng đầu cành cây cứng như bút nhanh chóng viết từng chữ trên bình sáp ong, hơi mất kiên nhẫn thổi bay bụi lá trên cây bút làm từ thân cói.

Tro tàn hóa thành một luồng bụi xám, rơi xuống mặt sông Acheron.

Một bàn tay xương trắng, chậm rãi vươn ra từ màn sương đen.

Trên bàn tay xương tràn đầy hơi nước ẩm ướt, đó là do khi Charon quanh năm suốt tháng ở trên sông Acheron đưa đò, bị u linh trong sông kéo rách quần áo trên thân, hắn dùng bàn tay xương khô héo đẩy u linh ra mà dính hơi nước.

Oán khí ẩm ướt tê rống trên xương cốt, thường thường có vài luồng sương đen hình đầu lâu muốn bò lên bàn tay xương kia.

Hermes mang một đôi giày hoàng kim mọc cánh, chân không chạm đất phiêu phù trên không trung cạnh bờ sông, thở dài với bàn tay xương đó: "Nhựa cây thông quá ít, chỉ có mười hai bình. Phòng ở của Thần cần được lửa đỏ chiếu sáng rọi như sao trời, còn cả đường trước cửa, hành lang, đại sảnh ..."

Nơi nơi ở Địa Phủ đều tràn ngập khí độc ẩm ướt, không có một số lượng lớn nhựa thông thì không thể chiếu sáng được.

Người chèo thuyền đứng trong bóng tối vẫn thờ ơ vươn dài bàn tay xương cốt của mình, như yêu cầu điều gì đó. Nhưng vị Thần trước mắt là vị Thần linh lải nhải có tiếng, vì có thể đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa của tín đồ thì hắn có thể dùng bất cứ cách nào.

Khi lần trước Hermes dẫn đường u linh xuống đây, vì có thể bán ra cây Tuyết Tùng mà có thể đứng đây lải nhải cả tuần. Công việc dẫn dắt linh hồn đều ném cho các tinh linh hai cánh bên người Thần Chết, để chúng nó qua lại bôn ba.

(Thần Chết: Thanatos, đại diện cho cái chết bình yên, dẫn đường cho linh hồn người chết về Địa Ngục.)

Rôt cuộc khi Hermes lải nhải đến bánh xe bằng sắt do dân tộc trên biển chế tạo ra vô cùng phù hợp với chiến xa của Vua Địa Phủ, nên tháo xuống bánh xe vàng ròng thay mới.

Mái chèo của Charon rốt cuôc nhịn không được vỗ vỗ nước sông, chụp nát đỉnh đầu của vài tên u linh.

Sau đó hắn dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Ngoại trừ đại sảnh chỗ vương tọa, phòng ngủ ra thì những chỗ khác không cần nhóm đuốc lửa."

Ngòi bút Hermes hơi khựng lại, hắn vốn muốn vụng trộm thêm vài bình nhựa thông nữa, để cho chuyến mua bán này không trông khó coi như thế, kết quả chỉ có thể khó coi như vậy.

Thanh âm già nua kia tiếp tục nói: "Mệnh lệnh từ chính điện, không cần tăng thêm vật phẩm. Ở nơi này của chúng ta không có yến hội, cũng không tổ chức thi đấu thể thao, càng chẳng có Nữ Thần yêu cầu trang phục lộng lẫy. Vẫn nên thu lại miệng lưỡi của ngài, mang những câu nói hài hước ấy kể cho những Nữ Thần sống trên đỉnh núi cao kia đi thôi."

Hermes lập tức nở nụ cười xán lạn: "Ta đây không phải tìm thêm nơi trao đổi vật phẩm cho tín đồ của mình, để đối lấy vàng ròng tu sửa Thần miếu của ta sao."

Vị Thần của Thương Mại và Trộm Cắp vừa cười cười vui vẻ vừa ghi chép trên bản phiến: Địa Phủ, Thần keo kiệt, mạch khoáng vàng từng mỏ từng mỏ, đều giấu dưới gối để nó hóa thành bùn.

Người hắn mắng là Vua Địa Phủ, ai chẳng biết Charon chính là người phát ngôn cho Hades cơ chứ. Ngay cả nhựa thông đều không mua mấy, phỏng chừng trong cuộc sống Thần linh bất tử của mình, hắn đừng nghĩ có thể kiếm được dù chỉ một mạch khoáng của Địa Phủ.

Charon vẫn thơ ơ vươn tay như trước, yêu cầu phí chèo thuyền.

Lần này Hermes mang đến hơn ba trăm linh hồn, sau khi loài người qua đời thì linh hồn sẽ tự động bay ra từ miệng, lưỡi liềm của Thần Chết sẽ cắt bộ phận đại diện cho tình cảm của linh hồn, tết vào nhau như tóc mang về Địa Phủ báo cáo kết quả công việc.

Mà Hermes sẽ bay đến, dẫn dắt những linh hồn đã mất phần lớn tình cảm và thần trí, đi xuống sông vong linh, để những linh hồn đó lên thuyền.

Trong quá trình dẫn hồn, Hermes đã chiếm được phần lớn tế phẩm của vong linh, ví dụ như mật ong, rượu, và dầu ô-liu. Đợi sau khi những vật phẩm đó được tinh lọc thì có thể cho vào những bình gốm của thương nhân mà hắn bảo hộ, chờ lần thứ hai buôn bán trao đổi.

Sau đó thương nhân sẽ hiến tế Hermes, mang đến khói hương từ nội tạng dê bò.

Charon muốn đòi lại một phần tế phẩm từ tay Hermes, tốt nhất là hương khí từ thiêu đốt nội tạng dê bò, không thể để tất cả chỗ tốt đều bị Thần trên đỉnh Olympus chiếm mất.

Hermes đóng dấu biểu tượng của mình trên bản phiến, sau khi xác định chuyến mua bán này thành công mới lấy ra tế phẩm của vong linh từ túi da trâu để trả thù lao đưa đò.

"Người con trai cao quý của Cronus sỡ hữu tài nguyên khoáng sản quý giá nhất của đất đai sao có thể keo kiệt như thế, chút tế phẩm đưa đò thế này cũng ra lệnh cho người chèo thuyền đòi là sao."

Hermes lải nhải dong dài, đếm từng cái từng cái, sợ bị Địa Phủ chiếm lợi từ mình.

"Sau này khi Hades tìm thấy người yêu thương, bình nguyên hắc ám bao la dưới lòng đất không có dê đen thành đàn, sẽ không có tiền trả sính lễ cho cô dâu mới cưới. Trong cung điện hùng vĩ không có guồng dệt chất lượng tốt thì trang phục cô dâu lấy từ đâu ra ...."

Charon đứng trên thuyền: " ... "

Đây là một đàn linh hồn ong rầm rì sao?

Sau đó người chèo thuyền già nua thở ra một ngụm ma trơi: "Trên giường của Vua Địa Phủ cường đại chỉ có danh sách vong linh làm từ đất bùn mà thôi."

"Vợ" là gì chứ, Địa Phủ chỉ có vài Nữ Thần như thế. Nữ Thần Ban Đêm đã rất già rồi, đang nửa chìm trong giấc ngủ say, phỏng chừng Thần lực cũng thiếu thốn không thể sinh hạ con cái được nữa.

Nữ Thần Hecate thì có quá nhiều đầu

(Hecate: là một nữ thần trong tôn giáo và thần thoại Hy Lạp, thường xuất hiện với hai ngọn đuốc hoặc một chiếc chìa khoá. Nàng có liên quan khác nhau đến tự ngã, lối vào, màn đêm, ánh sáng, mặt trăng, ảo thuật, phù thủy, kiến thức về các loại thảo mộc và thực vật có độc, ma, gọi hồn, và phù thủy. Thường hiện hình thành ba người (hoặc quái vật ba đầu) đứng giữa ngã ba đường vào ban đêm. Hecate từng dùng ngọn đuốc cháy mãi của mình soi đường cho nữ thần Demeter tìm con. Sau sự kiện đó, Hecate cũng trở thành bạn thân của Persephone ở Địa ngục. Vì là một nữ thần thuộc Địa ngục, người ta tin rằng vào buổi tối, nàng đi dạo trên dương gian cùng những âm hồn ma quỷ từ Địa phủ, dạy cho con người cách dùng tà thuật và độc dược. Ban đêm, người ta nhận diện sự xuất hiện của nàng nhờ tiếng tru văng vẳng của loài chó.)

Ba chị em Nữ Thần Báo Thù ... rất xấu.

(thường được miêu tả là những nữ thần có cánh dơi với dung mạo xấu xí, mắt đỏ ngầu, thân thể đen đúa; tóc, tay và thắt lưng quấn đầy rắn độc; vận áo tang màu đen và đi bốt thợ săn; tay cầm roi.)

Còn lại đều là nữ yêu, nữ quỷ ... ngay cả hình dạng cố định đều không có, cứ như vậy sàng chọn, quả nhiên vẫn là danh sách vong linh nhìn đẹp đẽ hơn.

Hermes: " ... "

Cũng đúng, phỏng chừng Hades biến thành hóa thạch cũng kiếm không được ai bầu bạn. Hắn không thể vì mua bán mà giật dây Hades săn lùng những Tiên Nữ Nymph được, nếu như thật có thể bắt được vào tay thì cũng bị sương mù tử vong ăn mòn thành kẻ quái dị.

Hades vừa muốn lùi lại, bảo vong linh lên thuyền thì đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa trôi lững lờ trên sông vong linh, xuyên qua sương mù ẩm ướt, giãn rộng cánh hoa đẫm nước, trôi xuống cạnh chân vương trượng hai đầu rắn được tùy ý cài bên hông của Hermes.

Hắn sửng sốt, hoa?

Sau đó Hermes đột nhiên nhìn thấy dòng sông Acheron bắt đầu sợ hãi run rẩy, tiếng ngựa hí truyền đến từ xa xa.

Tiếng bánh xe chạy trên mặt nước, lạch cạch răng rắc, nghiền nát sọ đầu.

Là chiến xa hoàng kim của Hades, Hermes đã từng thấy tốc độ và lực va chạm khủng bố của cỗ xe kia. Hắn lập tức bay vọt ra sau, ngẩng đầu nhìn thấy giữa lớp sương mù là cỗ xe hoàng kim ... chạy chậm như trâu già.

Bốn con tuấn mã cúi đầu, từng bước từng bước mà chậm rãi di chuyển.

Vong linh dưới sông không còn kêu khóc, dù sao bánh xe nhẹ nhàng thong thả như thế, khi ép phá xương cốt cũng không thấy đau chút nào.

Đi theo cỗ chiến xa với tốc độ như trâu già chính là vô số hoa tươi nở rộ trên khung xương trên sông. Cành hoa trôi đến cạnh đò khiến mái chèo của Charon lần đầu tiên có thực vật tươi sống lây nhiễm ngoại trừ oán khí của vong linh.

Càng ngày càng nhiều đóa hoa bay qua mặt sông vô biên vô hạn, nở rộ trên bùn đất không sạch sẽ của Địa Phủ.

Hermes lập tức phóng ra như ruồi, vươn tay nhặt vài cành hoa xem xem có phải là hàng thật hay không, lại phát hiện lá cây trên đỉnh bút làm từ cói của mình duỗi càng thêm dài cao.

Chiến xa bước qua, vị Thần linh đứng giữa sương đen lượn lờ nhìn thẳng phía trước, cẩn thận ôm ... một vị Thần nhìn không rõ dáng vẻ?

Áo choàng từ sương đen đã che khuất người trong lòng Vua Địa Phủ, không có ai thấy rõ hình ảnh sau lớp sương tử vong kia, chỉ có thể nhìn thấy hoa Cẩm Quỳ và hoa Nham Mân Khôi trắng nở rộ rồi héo tàn trên thân thể hắn, sau đó nhanh chóng bị những đóa hoa mới nở thay thế.

Bạch cốt một đường, phồn hoa tích đôi.

Đợi cho đến khi cỗ chiến xa biến mất nơi xa, Hermes nhìn chằm chằm cánh hoa giữa sương đen hồi nãy kia, dùng bút cỏ chọc chọc trán mình: "A! Ta vừa nhìn thấy gì thế này?"

Charon trầm mặc một lúc, lại vươn bàn tay xương xẩu, đưa thù lao chèo thuyền lại cho vị Thần Thương Mại kia, "Ngài nhớ mang thêm vài khúc vải xinh đẹp, trong cung điện không có sẵn trang phục cho nữ."

Hermes cầm bút lập tức xoạt xoạt ghi đơn hàng, cau mày giả vờ giả vịt nói: "Một số thương thuyền chở hàng hiến tế của ta, khi đang trên đường đến sông Nile đã bị Boreas đánh chìm thuyền, trên đó có đơn hàng vải lông lớn, khiến giá của vật liệu may mặc tăng cao. Đúng rồi, có muốn thêm hương liệu không? Những Nữ Thần khác đều ca ngợi rằng tinh dầu hoa hồng có thể làm da trở nên trắng trẻo. Còn tặng kèm bình cổ dài từ Corinth nữa."

Hắn vừa viết vừa suy nghĩ là vị Thần nào có quan hệ với Thần lực nở hoa. Hẳn là Thần thuộc hệ tự nhiên, Nữ Thần Mùa hay Thực Vật?

Nữ Thần nào đều được cả, đây chính là một chuyện làm ăn được cả mỏ quặng đấy.

——

Đầu Persephone đau như muốn nứt, cảm giác như bản thân đang cuộn mình ngủ trong một chiếc lồng sắt, ngoài lồng sắt đều là đôi mắt đỏ hồng của sói đói, chảy nước miếng nhìn cô chằm chằm.

Nhìn thì nhìn đi, thế nhưng mấy con sói này còn bắt đầu đẩy lồng sắt, thanh âm loảng xoảng, bang bang vang lên không ngừng, chấn đến lỗ tai cô rung động theo.

Cô bất an muốn rời xa thanh âm chấn động kia, đầu vừa mới cố sức cử động, thì một bàn tay khô ráo xuyên qua mái tóc, vuốt lên cần cổ không an phận của cô, ấn cô quay về lồng sắt nóng hầm hập kia.

Tiết tấu hơi thở của Persephone hơi khó khăn, chỉ có thể cố sức thở gấp. Vô số mắt sói trước mặt hóa thành ảo giác rực rỡ, muôn màu nghìn tía quay tròn, lăn qua lộn lại não cô.

Cơn ác mộng này thật đáng sợ, cô theo phản xạ có điều kiện muốn chạm vào làn sương khiến thân thể mình khỏe lên. Khi ngón tay vươn ra tìm kiếm thì đầu ngón tay như chạm phải thứ gì đó ấm áp bóng loáng.

Sau đó cô phát hiện thanh âm sói đẩy lồng sắt thình thịch bên tai trở nên nhanh hơn, nhanh đến khoảng cách âm thanh đều không có, chỉ có tiếng sói tru liên miên không ngừng.

Cô chạm trúng lông sói à?

Persephone muốn mở to mắt, nhưng nhựa hoa thủy tiên dính trên môi khiến thân thể cô nặng nề như một khối sắt, mí mắt dùng sức nhấc đều nhấc không nổi.

Mà Hades đang đứng lặng nghĩ suy trước một cánh cửa lớn bằng vàng ròng, nơi phần cằm bóng loáng của hắn là đầu ngón tay thiếu nữ.

Tinh tế vô lực, giống như lá cây mọng nước nhưng mỏng mang đang nhẹ vuốt ve nơi dưới môi hắn.

Đây là một hành động thỉnh cầu, nếu như muốn cầu khấn Thần linh che chở, hoặc cầu mong một chuyện quan trọng nào đó, thì Nữ Thần sẽ quỳ trước đầu gối của vị Thần cấp cao hơn mình, vươn tay chạm lên cằm của người mà mình thỉnh cầu.

Nàng ấy đây là, khát vọng nhận được sự che chở của hắn?

"Vụt!" Một đóa hoa từ đầu ngón tay nàng nở rộ bên môi hắn, như một nụ hôn. Khi đóa hoa rơi xuống được sương đen đỡ lấy, không còn sự cắn nuốt xé nát cuồng bạo mà là dịu dàng nâng niu.

Đóa hoa như đạt được nguồn dinh dưỡng, lập tức mọc rễ đâm sâu vào sương đen.

Lần đầu tiên màn sương đen không hề chống cự mà rộng mở vòng ôm của mình, khiến vô số cành lá lan tràn, leo lên gạch vàng trên mặt đất, quấn quanh trụ cột đồng thau trên hành lang, lại nở rộ ở bức họa trên vách tường.

Hades không hề cử động, vẫn duy trì tư thế như tượng đá. Tùy ý ngón tay không an phận của nàng sờ soạng cằm, sườn mặt tái nhợt, sợi tóc đen của hắn.

Hắn như một con mèo ở cung điện bên bờ sông Nile, chờ đợi mỗi một lần vuốt ve âu yếm của chủ nhân, đây là hành vi khinh nhờn lớn mật mà cực kỳ thất lễ.

Đại não Hades bị tình yêu chèn ép đến chỉ còn sót lại một chút lý trí, hận không thể tìm thấy điều lệ trừng phạt trên bia luật pháp để chặt rớt ngón tay mạo phạm của nàng.

Nhưng mỗi một lần nàng chạm vào hắn là mỗi một lần thân thể hắn căng cứng, giống như cổ ngựa bị trói, nhịn không được mà nhẹ cúi đầu.

Thẳng đến khi nàng không thoải mái nhíu mày, hơi ghét bỏ lùi tay về, giấu gương mặt mình càng sâu trong mái tóc rối bời, Hades mới chậm rãi thở phào.

Vị Thần linh vốn có thói quen hóa thành một luồng sương đen xuyên qua cánh cửa vì lo lắng động tĩnh quá lớn mà do dự, thu hồi sương mù dày dặc bắt đầu hư hóa, sau đó chuyển ánh mắt bình tĩnh nhìn bức tranh trên tường.

Trên tranh vẽ tiệc rượu của chúng Thần, vẽ thân hình của Dionysos giương cao chén rượu đồng, những nàng Tiên Nymph thổi sáo múa hát trên những cánh hoa thủy tiên, sinh linh trên mặt đất mừng vui, các vị Thần quan sát từ trên cao.

Ở vùng đất dưới lòng đất hắc ám này, cung điện của Thần Địa Phủ tràn ngập những hình vẽ điêu khắc tiên diễm, nhưng trống vắng không có sự sống, tất cả sắc thái đều như bao trùm bởi một lớp tro bụi xám trắng.

Mà giờ phút này hoa lá lại quét bỏ u ám, hoa nở vàng lẫn đỏ trên vách tường dính bụi như suối phun.

Thứ Hades nhìn chính là nô lệ trên bức họa, nô lệ đang nâng bình gốm đơn quai màu sắc rực rỡ trên bức họa đột nhiên giật giật, lập tức cử động thân thể mỏng như tờ giấy, vươn bàn tay tràn đầy cỏ cây, cung kính đẩy ra cánh cửa hoàng kim.

Trục cửa đã lâu không di chuyển ken két kêu.

Hades không xuyên qua cửa mà chậm rãi bước vào, khi đi ngang qua bậc của vàng, Persephone đột nhiên mở choàng mắt, ánh vàng rực rỡ khắp nơi chói cả mắt cô.

Cô nghĩ rằng mình vẫn ở trong cơn ác mộng, thẳng đến khi hình dạnh xà ngang trên trần nhà dần xuất hiện trong đôi đồng tử.

Tất cả đều là ... vàng ròng?

Persephone: " ... "

Người dân thường nhỏ bé là cô đây cảm thấy mình chưa tỉnh giấc, chưa từng thấy nhiều tiền bạc như thế này lại nhắm mắt.

Một giây sau, thân thể cô được đặt lên giường phản cứng lạnh như băng, vòng ôm cường thế không thể xem nhẹ của người đàn ông kia lập tức đè lên.

Rốt cuộc Persephone không có cách nào giả bộ không biết gì cả, lập tức sợ hãi mở choàng mắt, cả quãng đường cô chìm vào giấc ngủ đã hấp thu đủ chất dinh dưỡng từ sương mù, lại khỏe mạnh như trước.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là chính là cánh tay của tội phạm hung tàn chống bên mặt cô kia, trên bắp tay trắng đến chói mắt là đường cơ bắp xinh đẹp. Cô đang nằm nghiêng, hơn phân nửa mái tóc dài qua eo phủ lên mặt cô, khi cụp mắt có thể thấy trên bao cổ tay vàng hắn mang là những đường điêu khắc uốn lượn như rắn trườn.

Nhưng thứ nổi bật nhất không phải là bao cổ tay vàng lóe mù cả mắt kia mà là mu bàn tay sạch sẽ trắng bệch quá đáng của người đàn ông đó đang căng cứng đến gần như co rút.

Ngón tay dường như nhấn thành dấu trên giường vàng ... hình như chiếc giường này làm từ vàng nguyên chất?

Vàng xung quanh quá nhiều, nhất thời khiến cô sinh ra ảo giác thứ này rất rẻ.

Persephone như đang xem phim kinh dị, sau khi chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới dám liếc mắt nhìn trộm người đàn ông trên người mình kia.

Kết quả không ngoài dự đoán, giống như khi bị bóng đè, vừa nhìn liền có chuyện xấu xảy ra.

Persephone nhìn xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc, thấy khuôn mặt của vị Thần linh giấu trong bóng đen ấy lãnh túc đến dọa người, như là rắn độc nhìn chằm chằm chú chuột nhắt chiến lợi phẩm của mình.

Chuyên chú mà lạnh băng, nhưng kèm theo cả nhiệt tình không thể áp chế.

Càng đáng sợ hơn khi con rắn vàng trên cánh tay hắn cũng theo hắn mà nhìn cô chằm chằm, không hề là ảo giác, con rắn đó vậy mà có thể cử động.

Bị một lớn một nhỏ dùng ánh mắt khủng bố như thế nhìn khiến Persephone cảm thấy trong miệng mình tràn ngập vị đắng, trong đầu cô hiện lên một trăm câu cầu xin tha thứ, nhưng không thể nào nói ra lời.

Sợ vừa cất tiếng, sẽ phải đối mặt với tai nạn không thể tránh thoát.

Hades tựa hồ cũng không sốt ruột ra tay với cô, mà chậm rãi vươn tay vuốt những đóa hoa trên tóc cô.

Sau đó hắn bóp nhẹ, hoa hóa thành bụi mù.

Ngón tay hắn từ bên tai vuốt ve sang mặt cô, khắc chế vén những sợi tóc rối ra sau vành tai, hủy diệt từng đóa hoa.

Ve vuốt bình tĩnh nhưng hung tàn này khiến Persephone trợn tròn mắt, không biết đối phương muốn làm gì.

Hades chưa từng giúp bất cứ sinh linh nào chải vuốt tóc, đẫn đến động tác hắn vụng về không dám dùng sức. Nét mặt hắn nghiêm túc vén những sợi tóc của thiếu nữ ra sau vành tai, sau đó mới vừa lòng khi khuôn mặt mềm mại đáng yêu của nàng ấy hiển lộ.

Tình yêu tê dại cũng không ngừng xoay tròn từ ngực hắn.

Hades nhẫn nhịn thật sự vất vả, cảm thấy mình phải làm đủ hứa hẹn và thiện hành, mới có thể đạt được quả ngọt mà mình ái mộ.

Trong hơi thở trầm thấp của hắn có nhiệt ý không thể khống chế, khiến giọng nói khàn khàn: "Chưa từng có Nữ thần nào nằm trên giường ta, nếu nàng thích thì không cần ở tầng gác, ngủ cùng phòng với ta đi."

Từ trước đến nay vợ chồng đều phân phòng ngủ, tầng gác trong nhà luôn được xây dựng cho người vợ.

Persephone run rẩy: "Ngươi cút ngay!"

Tên chết tiệt này dây dưa mãi, không biết xấu hổ sao? Đều bị từ chối nhiều lần như thế, còn không hết hy vọng muốn giở trò không bằng cầm thú đối với cô, đây là Thần của da mặt dày sao?

Hắn chắc chắn không biết chữ xấu hổ viết như thế nào!

Cô vừa nói xong, liền cảm thấy giường nghiêng đi một chút, cô lập tức xoay mặt nhìn liền nhìn thấy mặt giường sụp xuống một hố to, bột phấn vàng bay phấp phới.

Tóc cô chậm rãi chảy xuống hố nứt, dính phấn vàng.

... Thật sự đều là vàng.

Persephone nhìn bàn tay im hơi lặng tiếng ấn sụp cả giường vàng ấy, cảm thấy mình đã chọc phải một tồn tại quá nguy hiểm rồi.

Sau đó cô nhìn thấy bàn tay trắng bệch khủng bố kia chậm rãi nâng lên, lòng bàn tay nóng bỏng phủ lên miệng cô, bởi vì ngón tay hắn thon dài cho nên vậy mà có thể bao phủ hơn phân nửa khuôn mặt cô.

Vị Thần linh bị mạo phạm chậm rãi nâng cằm, trong đôi đồng từ đen âm lãnh không hề có tình cảm. Hắn như đang ra lệnh, Thần ngữ uy nghiêm cổ xưa buông xuống từ môi lưỡi hắn.

"Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nàng phải ôm chồng nàng."

Đầu Persephone "oong" lên một tiếng, tất cả sự thanh tỉnh của cô bị sức mạnh khổng lồ từ câu nói ấy xé thành mảnh nhỏ, cô không thê khống chế vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của người đàn ông xa lạ trước mắt cô.

Từ chối ...

Hai mắt cô trống rỗng, hoảng hốt dựa sát vòng ôm nóng bỏng của hắn.

Đừng chạm vào hắn ...

Tất cả hành động chống cự khi gặp phải Thần ngữ đều như bị núi đất đè nặng. Ý chí bắt đầu tan rã, chỉ có thể để mệnh lệnh tùy ý điều khiển thân thể cô như rối gỗ, ngoan ngoãn phục tùng.

Linh hồn và thân thể Persephone như bị tách rời, cho dù cô có lăn lộn kháng cự như thế nào, phẫn nộ muốn ngăn cản hành động của mình ra sao, thì thân thể vẫn yêu kiều mềm mại ôm sát.

Ngón tay như lá cây cũng như nhành hoa nhu thuận chạm lên lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hades mới vừa ban hành mệnh lệnh, đã nhìn thấy căm hận trong mắt nàng dâu của mình biến mất, đôi mắt mất đi nét linh động như hình vẽ không có sự sống.

Khi nàng trừng hắn, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết như mắt bò tơ, lại linh hoạt như chú khỉ non.

Mà không phải như bây giờ, ngay cả đóa hoa cũng dần điêu tàn trên khuôn mặt nàng, không hề còn sức sống diễm lệ.

Nhưng khi tay nàng chủ động chạm lên thân thể hắn, ánh sáng thanh tỉnh trong mắt Hades lại lần nữa dập tắt, trái tim chưa bao giờ trải nghiệm ngọn lửa tình yêu được nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ kích thích hừng hực.

Hắn cũng chậm rãi cúi người, vươn tay nhẹ vòng qua lưng nàng, ngón tay nàng mềm mại như da lông cừu con, sưởi ấm cả ngực hắn.

Thân thể trải qua tháng năm ngồi trên vương tọa đã bị hắc ám và tử vong ăn mòn lãnh ngạch vô cùng, thị giác, xúc giác, tiếng tim đập của hắn từ lâu đã yên lặng giữa lòng đất dơ bẩn.

Mà giây phút này, khi Persephone nhẹ nhàng vùi mặt nàng lên ngực hắn, chậm rãi hít thở, mái tóc dài xõa tung trên cánh tay hắn khiến tất cả cảm xúc đều xé nát vỏ bọc cứng như đá, trên khuôn mặt lạnh lùng như chết cứng của Hades xuất hiện một nét mềm mại.

Thậm chí có một khoảng khắc hắn đã lãng quên dục vọng, thầm nghĩ để nàng mãi ôm hắn như thế. Ngay cả kim xà cũng híp mắt, thần sắc si mê dịu dàng.

Mà kết quả của si mê nhu tình chính là lực lượng của mũi tên ái tình lại tăng trưởng.

Hades nhạy cảm nhận thấy lồng ngực truyền đến từng cơn đau đớn, do đầu tên đâm càng sâu vào trái tim. Nhưng hắn không để ý, mà cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán nàng dâu mình, lại hôn nát một đóa hoa.

Bụi hoa nhiễm lên lông mi Persephone, khiến cô nháy mắt theo phản xạ, sâu trong mê mang vâng lời là giãy dụa đấu tranh không ngừng.

Đầu lưỡi cô run rẩy chống vòm miệng, ngón tay chống lên phần ngực đối phương, không phải thân mật tiếp xúc mà là điên cuồng chống đỡ.

Phải phá giải thôi miên như thế nào đây?

Khi nụ hôn của đối phương rơi xuống khóe mắt cô, tiếng hít thở khe khẽ ấy đối Persephone mà nói như thủy tinh nát, chỉ cần chạm vào là có thể xé rách làn da.

Cô thờ ơ ngoan ngoãn dựa sát hắn, như một con dê non, lại giống như con dê đen bị cắt cổ lúc cô sắp bị hiến tế.

Dây thắt eo mềm mại trượt xuống, lại hóa thành sương đen quấn quanh.

Tất cả hình ảnh dưới ánh lửa có vẻ hoang đường khủng bố đến dị thường, cô mở to mắt, nhìn sâu vào mắt kẻ tội phạm kia, như đang nhìn thấy bóng ma vô biên vô hạn trào dâng, cuốn xiết thân thể cô.

Tất cả kháng cự đều trói buộc trong cổ họng, cô há miệng nhưng không hề có một thanh âm nào thành tiếng. Cả thế giới quay cuồng như kính vạn hoa, giữa cơn mê muội ghê tởm cô nhận thấy có một nụ hôn khẽ chạm lên môi cô.

Bùng, bùng nổ.

Đồ biến thái không phải người, đồ con rùa không biết xấu hổ.

Persephone tức đến mức đầu lưỡi cọ xát răng nang, cào xước da, mùi máu lập tức lan tràn khắp khoang miệng, hết thảy chuyện xảy ra sau đó giống như phản ứng dây chuyền.

Tay cô đột nhiên có thể điều khiến, trong khi não cô vẫn hỗn loạn như trước, sức mạnh từ Thần ngữ dường như nhận thấy cô phản kháng khiến sợi dây xiềng xích lỏng lẻo, Thần ngữ phạm tội cổ xưa lại tự động tuần hoàn trong đầu cô.

Mà ngay lúc Thần ngữ lặp lại, một thanh âm gọi tên quyến luyến nhu hòa tựa như đến từ một nơi rất xa rất xa nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

"Persephone."

Thanh âm gọi tên này ... cũng là Thần ngữ.

Trong nháy mắt hai nguồn Thần lực va vào nhau, trước mắt cô hiện lên những hình ảnh vỡ tan.

Titan sinh ra từ hỗn độn bị soán ngôi ngã nát thân hình, vô số thịt mảnh hóa thành dãy núi phập phùng, làn da vỡ vụn thành khe nứt vực sâu dưới biển rộng, dòng máu tươi ồ ạt chảy tràn từ lồng ngực, hóa thành hải vực xa xưa.

Trí nhớ của loài người không thể chứa đựng nhiều thông tin như thế, vô số hình ảnh từ rõ ràng đến mơ hồ dần, cuối cùng biến mất.

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là một hạt giống biếc xanh duỗi dài thân mình từ mặt đất, mở rộng chồi non.

Trói buộc từ Thần ngữ hoàn toàn bị sự sống nghiền nát.

Ngón tay Persephone run rẩy, câu nói vướng trong cổ họng cuối cùng bùng nổ lao ra khỏi bờ môi.

"Cút ngay! Đồ biến thái!"

Bàn tay cô liều lĩnh đẩy mạnh ngực hắn, thanh âm xương gãy và hoa nở vang lên cùng lúc.

Persephone sửng sốt, ánh mắt mơ hồ dần dần lấy lại tiêu cự, vô số lá cây xanh mướt và đóa hoa mềm mại như một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu sương mù tử vong, đâm vào ngực người trước mắt cô này.

Chất lỏng lành lạnh phát sáng trào ra từ miệng vết thương trước ngực, dính khắp tay Persephone.

Thanh âm tiếng tim đập cũng biến mất.

Persephone cảm thấy hơi thở mình cũng câm lặng theo đó, cô nín thở ngước mắt nhìn.

Liền nhìn thấy khuôn mặt Hades không hề thay đổi nhìn cô, mí mắt hơi rũ, trong đôi mắt đen có vài tia đỏ sẫm, thế nhưng có cảm giác bi thương không nói thành lời.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.